CÓ THỂ BẠN CHƯA BIẾT…
GHI CHÉP NÀY DÀNH LÀ CHO BẠN
1251-1255
1251. kẻ nào chưa biết phải giữ im lặng những chỗ cần phải im lặng… chưa có thể viết được văn hay. Không có gì làm người ta dễ chán bằng kể lể dài dòng và nói đến “cạn tàu ráo máng”.
1252. Một tác phẩm mà đầy đủ quá, sẽ không còn chỗ trống cho người thưởng thức và góp ý thêm, thì còn hứng thú gì nữa.
1253. Văn chương là nghệ thuật siêu đẳng của Đông phương, vì thế thường chăm chú đến những cái gì bất toàn, và những cái gì cong queo, ít chịu nói thẳng, mà thích nói vòng quanh hoặc thiếu xót.
1254. Phàm cái gì thiếu cũng hay hơn đủ, lại càng hay hơn cái thừa. Trong văn chương nghệ thuật, hễ bớt là thêm : “tồn chi nhi ích”. Nhờ thế mà văn càng được hàm súc, càng thêm khêu gợi. Không nói, nhưng nếu cần phải nói, chỉ nên nói nửa lời thôi.
1255. Những chỗ không lời (vô ngôn), tuy thấy như là một sự lặng thinh, nhưng là một thứ lặng thinh hùng biện có khi còn hùng biện hơn cả sự hùng biện.
Photo : Fullmoonletters