10/2/2021

CÓ THỂ BẠN CHƯA BIẾT…

GHI CHÉP NÀY DÀNH LÀ CHO BẠN

1261-1265

1261. Vạn vật, không vật nào mà không cõng dương và bồng âm, nhờ cái khí của HƯ VÔ mà điều hòa với nhau.

1262. Cũng như cái gì đã qua, là qua hẳn. Đạo, không có quá khứ.

1263. Muốn nắm lấy cái HƯ KHÔNG tuyệt đối, nghệ sĩ phải phá các hình thức tự nhiên “hữu danh” để tạo những hình thức mỹ thuật “vô danh”… Vì vậy mới có lối cấu tạo tự do, không lề lối nhất định gì cả. Thay vì vẽ một cái cây đầy đủ, họa sĩ chỉ vẽ một đoạn thân cây, không gốc không ngọn. Một ngôi nhà chỉ được tượng trưng bằng một cái nóc hay góc cạnh nào đó thôi.

1264. Cái thực không bằng cái Hư, cái Có không bằng cái Không, cái chỗ Hữu ngôn không bằng chỗ Vô ngôn là thế.

1265. Sự bất chấp luật viễn thị, dùng nguyên tắc không nguyên tắc, chỉ chú trọng đến cái thần khí của câu văn hay nét họa, cái màu không màu của màu trắng đen đậm nhạt của thủy mặc, đó là đại cương những đặc điểm của ngành hội họa phái Đạo học Trung Hoa, thảy đều có công dụng siêu thoát không gian để được cận với HƯ KHÔNG. Có HƯ KHÔNG mới gợi được cái cảm giác VÔ CÙNG.

Photo : Faz3

Lan tỏa nếu thấy hay nhé:

Viết một bình luận

Trần Đức Nhân