1/3/2021

CÓ THỂ BẠN CHƯA BIẾT…

GHI CHÉP NÀY DÀNH LÀ CHO BẠN

1306-1310

1306. Cái gì đã qua, là qua hẳn. Kẻ có một lập trường cố định sẽ không bao giờ thích ứng kịp thời. Sống là thích ứng, là đáp ứng khi đời đòi hỏi ta phải trả lời. Và phải đáp ứng cho kịp thời, đáp ứng ngay khi sự việc vừa xảy ra, nghĩa là phải trả lời tức khắc khi đời lên tiếng hỏi. Đừng bao giờ để cho giữa câu hỏi của đời và lời đáp của ta bị một kẽ hở cho cái gọi là quá khứ hay thành kiến xen vào làm ngăn cách.

1307. Cuộc sống luôn luôn biến đổi trong từng sát-na (rất nhỏ của giây) chứ đừng nói trong từng giây phút. Hành động cũng phải theo đó mà biến theo cho kịp thời, mà đáp ứng tức khắc như tấm gương.

1308. Tấm gương nhận tia sáng nào là liền phản chiếu lại ngay, không chần chờ do dự.  Tia sáng nhận được, đó là HỎI. Tia sáng phản chiếu, đó là ĐÁP. Sở dĩ không có một ý niệm nào sẵn có xen kẽ giữa cái đáp ứng của mặt gương là vì bản chất của tấm gương là HƯ KHÔNG : gương nhận hình, chiếu lại hình, nhưng không thu giữ hình bóng nào cả. Cái khả năng nhận trực tiếp giữa tâm trí anh và sự vật, vì thế được gọi là “trực giác”, nghĩa là đi thẳng vào, không qua một trung gian nào, một cặp kính màu nào.

1308. Cái SỐNG đã là vô tận thì sao có thể bắt quá khứ dừng lại ? Cái “dừng lại” là cái “chết”. Cho nên đối với Đạo, không có cái gì gọi là dứt khoát cả phải trả lời về những vấn đề tối trọng của nhân sinh.

1310. Cái gì đã xong thì có sự cùng tận, và chỉ có những gì chưa xong thì mới là vô cùng. Chân lý hay sự Sống thì vô tận, nên không thể hạn định trong những giáo điều hữu hạn, dứt khoát.

Photo IG

Lan tỏa nếu thấy hay nhé:

Viết một bình luận

Trần Đức Nhân