25/3/2021

CÓ THỂ BẠN CHƯA BIẾT…

GHI CHÉP NÀY DÀNH LÀ CHO BẠN

1346-1350

1346. Nguy, là vì yên chí sẽ an hưởng mãi nơi ngôi vị mình. Mất, là vì chắc chắn nơi sự còn mãi của sự vật. Loạn, là vì tin cậy nơi sự trị.
Bởi vậy, Người quân tử, lúc yên không quên lúc nguy, lúc còn không quên lúc mất,lúc trị không quên lúc loạn.

1347.
Tất cả đều là hư vô.
Tất cả đều phải chấm dứt để cho tất cả đều được bắt đầu.
Tất cả đều phải chết để cho tất cả đều được sống.

1348. Đừng hiểu rằng tu theo Đạo là lấy Sáng trừ Tối, lấy Bồ đề phá Phiền não. Là vì phiền não tức bồ đề, chẳng khác nhau, chẳng phải hai. Nếu lấy trí huệ phá phiền não, đó là kiến giải “có hai” của hàng Thanh văn Duyên giác. Hàng trí cao, căn lớn không thể như vậy.

1349. Đối với sáng và tối, kẻ phàm thấy có hai, hàng đại thừa thấy là “bất nhị”. Tánh “bất nhị” ấy là thực tánh chân như. Thực tánh ấy bình đẳng ở muôn vật, bất cứ ở đâu, ở phàm phu không bớt, ở hiền thánh không thêm, ở phiền não không loạn, ở thiền định chẳng lắng. Cái thấy “bất nhị” tuyệt đối ấy chẳng đoạn, chẳng thường, chẳng đi chẳng đến, chẳng ở trong, chẳng ở ngoài mà cũng chẳng ở giữa, chẳng sinh chẳng diệt, như như chẳng động, thường trụ chẳng dời. Đó gọi là ĐẠO.

1350. Nếu muốn biết chỗ tâm yếu của Thiền thì Lành Dữ bất tất đừng nghĩ đến, tự nhiên được ngộ nhập vào tánh thanh tịnh của Tâm, tuy vắng lặng linh minh mà diệu dụng đáp ứng với thế sự…

Photo Marvin Walter

Lan tỏa nếu thấy hay nhé:

Viết một bình luận

Trần Đức Nhân