Chuyện về cuộc đời của những lọn tóc màu khói

9 giờ tối tôi nhận cuộc gọi của Hiếu, anh hỏi “Em có biết mẹ em đang ở đâu không? Nếu em biết, xin em hãy nói cho anh với”.

Bốn năm biết nhau anh chưa một lần chủ động gọi hay nhắn cho tôi hỏi “Em đang ở đâu” như cách anh hỏi tôi về mẹ trong lúc này.

Tôi im lặng rất lâu. Hiếu không tắt máy, anh đợi tôi.

Tôi căm ghét bản thân vô cùng khi phải lần gọi cho Hiếu, nhưng cái sự yếu đuối của phụ nữ, như một thứ ADN có sẵn, cứ lúc nào không chịu được cảm giác đấy, tôi lại cầm điện thoại, hít một hơi sâu rồi gọi cho Hiếu hỏi “Anh đang ở đâu? Có bận gì không? Có thể gặp nhau được không?”.

Hiếu chẳng bao giờ nói mình bận dù anh có bận thật, hay viện một lý do nào đó để không gặp tôi. Trái lại, lần nào Hiếu cũng nhẹ nhàng đáp “Anh có. Em đang ở đâu”.

Mẹ tôi giống Hiếu, không bao mẹ hỏi anh đang ở đâu, còn Hiếu thì lại giống tôi, anh sẽ liên tục gọi và chờ đợi, khi mẹ không trả lời hay chưa muốn gặp. Hiếu rất kiên nhẫn, anh biết cứ gõ thì cửa sẽ mở. Hàng năm nay, Hiếu vẫn luôn đợi mẹ tôi đáp lại, còn lâu hơn cả thời gian tôi chờ anh sẽ nói lời yêu tôi.

Hiếu yêu mẹ tôi, còn mẹ thì tôi không chắc, kể cả khi anh đã ngủ với mẹ, nhưng làm tình đâu có nghĩa là sẽ có được tình yêu.  Bố với mẹ tôi giống nhau, hai người đều phong lưu và đào hoa cho tới tận bây giờ. Bố và mẹ đều có sức thu hút không thể cưỡng lại đối với người khác. Dù là vô tình hay cố ý, thì bố mẹ tôi cũng đều nhận được nhiều thứ từ cái lực hút ấy. Bố chỉ nhận được những viên bi bằng thuỷ tinh, còn mẹ luôn là các viên ngọc sáng lấp lánh. Mẹ tôi tên Minh Ngọc, số phận quả là biết sắp đặt.

“Tôi không biết”. Tôi lạnh nhạt trả lời sau cả khoảng dài im lặng. Tôi thực sự không biết. Một năm nay tôi và mẹ không có bất cứ liên lạc nào cả.

“Mẹ em tắt máy rồi. Các mạng xã hội mẹ em sử dụng đều đã khoá. Anh có gọi tới văn phòng của mẹ em dò hỏi, tất cả đều nói không biết mẹ em đã đi đâu”. Hiếu thở dài, giọng anh buồn đau đớn.

“Vậy để tôi ngó thử vào phòng ngủ của mẹ tôi xem Minh Ngọc của anh có ở đấy không nhé. Anh nhớ căn phòng đó chứ, nơi anh và mẹ tôi đã làm tình thoả thích với nhau khi tôi không ở nhà ấy”.

Hiếu và tôi lại im lặng, anh chờ cơn giận của tôi nén xuống.

“Mẹ em có em bé”. Hiếu nhỏ giọng thông báo với tôi. “Nhưng mẹ em không nói cho anh biết ai là bố đứa…”.

“HAI NGƯỜI CÚT NGAY RA KHỎI CUỘC ĐỜI TÔI!!!”. Tôi gào lên, ném mạnh điện thoại vào bức tường đối diện, màn hình điện thoại vỡ tan thành mảnh lớn, mảnh nhỏ vương vãi khắp sàn gỗ phía dưới chân giường trong phòng riêng của tôi.

Lời Hiếu nói vang đi vang lại trong tâm trí tôi. Mẹ có em bé, đứa trẻ có thể là con của Hiếu, vậy thì tôi là gì của nó và nó có quan hệ như thế nào với tôi? Tôi phải đón nhận, ăn mừng cái tin này như thế nào đây? Tôi không biết uống rượu, cũng biết hút thuốc, tôi thậm chí còn không biết phải thốt ra những lời chửi thề như thế nào để vơi đi niềm đau.

Tôi muốn gọi Hiếu đến, cho dù ngay từ lúc này, tôi sẽ hận anh cho tới lúc chết. Tôi khóc, khóc nhiều lắm, khóc ướt cả áo, đỏ hoe cả mắt. Tôi khóc không phải vì mẹ biến mất, hay mẹ bầu với Hiếu, mà vì tôi biết mình sẽ chẳng thể căm ghét Hiếu và mẹ lâu như tôi nhủ thầm. Vậy mà hai con người ấy trong cùng một lúc đâm vào tim tôi hai nhát liên tiếp, Tôi làm sao để có thể chịu đựng được đây?

 

Tôi tên Ngọc Minh, ở nhà bố mẹ gọi tôi là Min. Tên của tôi lấy từ tên mẹ, còn cái số tôi thì lại giống bố. Cuộc đời tôi tính đến ngày hôm nay chỉ toàn nhận lấy đá và sỏi. Cũng như bố, tôi nhiều khi đố kỵ với mẹ, với những gì mẹ đã làm được. Tôi đã luôn ước cuộc đời mình sẽ khác đi biết mấy, khi tìm được một hình mẫu từ bạn bè, từ trên mạng, từ thế giới bên ngoài để ganh đua, để lấy đó là mục tiêu của mình chứ không phải hình ảnh của mẹ. Nhưng mẹ tuyệt vời lắm, có mẹ là may mắn của tôi, dù thi thoảng tận sâu trong đáy lòng, tại một góc đen tốt nhất, tôi khởi sinh suy nghĩ giá mẹ không phải là mẹ tôi thì có lẽ tôi đã hạnh phúc.

Bốn năm trước tôi và Hiếu tình cờ quen nhau qua một buổi cà phê chia tay một người bạn đi du học. Khi ấy tôi mới đôi mươi, Còn Hiếu hai mươi tư hơn tôi. Điều chấn động lớn nhất tính từ lúc tôi 20 tuổi, không phải chuyện bố mẹ tôi chia tay ngót nghét ba năm, mà ở tuổi 40, mẹ tôi trẻ đến kinh ngạc, khi đứng cạnh nhau mẹ trẻ chỉ hơn tôi vài tuổi là cùng. Khi tôi đi cùng mẹ ra phố, ai cũng tưởng là hai chị em. Có lần vào đi chạy trong công việc với mẹ, hai cậu trai mặc áo trắng một trường cấp ba đi ngang qua buông lời trêu ghẹo mẹ tôi.

Tôi sửng sốt ra mặt khi mẹ đưa tôi đi gặp nhóm bạn học của mẹ. Ai cũng thừa cân, da dẻ chảy xệ nhăn nheo, chân tay không còn săn chắc, ai ai cũng trang điểm rất đậm để che đi những nhăn mặt và dấu chân chim trên mắt. Hôm đó mẹ khiến các bạn một phen trầm trồ khi mẹ mặc chiếc váy liền bó sát màu đen với một bên đường xẻ từ đùi chạy xuống gót chân, mẹ khoác áo da màu trắng phối cùng đôi giày cao cổ của Rick Owen. Ai sành sỏi về thời trang, sẽ biết từng món đồ mẹ tôi diện rất khó mặc thế nào, nếu như không có một thân hình đẹp ngay cả với đám con gái như tôi.

Mẹ có một điểm nhận dạng mà ai gặp cũng không thể quên. Bẩm sinh trên mái tóc của mẹ có một góc nhỏ mọc toàn những sợi tóc màu khói, mà bác sĩ không thể giải thích. Mẹ kể hồi bé ông bà ngoại đưa đi khám, cắt, cạo rồi bôi đủ thứ thuốc lên da đầu mẹ mà những sợi tóc màu khói vẫn mọc lại, nhiều đến mức buộc thành một lọn tóc. Ông bà luôn cảm thấy bất an, coi đấy là điểm gở sau này của mẹ, còn mẹ lại coi đấy là của trởi cho riêng mình nên hết sức nâng niu lọn tóc màu khói ấy. Tóc mẹ lúc này dài chấm cằm, riêng lọn tóc trắng khói kia mẹ nuôi dài chạm tới vai, trông hây hay và đáng yêu. Mẹ có thói quen đưa tay mân mê lọn tóc ấy cả buổi không chán.

Hôm ấy tôi rất khó chịu vì tôi với mẹ diện đồ hao hao nhau chỉ khác màu, mẹ màu đen, tôi thì màu trắng, cả hai cũng đeo kính giống nhau, vậy mà các bạn cứ bảo mẹ là em gái của tôi. Ai cũng bảo mẹ đừng đi tụ tập với bọn họ nữa, kiếm đám thanh niên nào như tôi mà chơi. đó thực sự là cú sốc với tôi. Lúc ấy tôi mới hiểu tại sao dù mẹ trẻ trung, xinh đẹp và có tài nhưng bố vẫn chọn sẽ sống và ngủ với người đàn bà khác thua kém mẹ về mọi mặt.

Bố không phải là người kém cỏi, trái lại rất có năng lực trong công việc và tư duy cũng cầu tiến. Nhưng bố không chịu được thứ ánh sáng thu hút của mẹ phát ra. Bố cũng không chịu được cảm giác mình chỉ là vai phụ khi sống cạnh mẹ. Mẹ càng thành công thì bố tôi càng có suy nghĩ rằng, nếu không rời khỏi mẹ bố rồi sớm muộn cũng sẽ rơi vào tình trạng thái u uất và trầm cảm

Khi tôi học cấp ba, có những Chủ Nhật mẹ bận việc ở văn phòng tư vấn của mình, thì bố sẽ đón tôi ở lớp học thêm, sau đó hai bố con tôi sẽ ghé vào Starbucks ăn bánh sừng bò phủ hạnh nhân và uống Matcha Green Tea Frappuccino cỡ lớn. Những lúc ấy tôi thấy bố rất thoải mái và vui vẻ. Bố hỏi thường hỏi tôi những câu mà những ông bố, bà mẹ bình thường hay hỏi như con cái như : tôi học hành ra sao, đã có tình cảm với ai chưa, nếu có thì phải biết cách bảo vệ bản thân đấy. Nhưng khi mẹ tôi tới, bố trở nên thiếu tự tin và xa cách. Bố thường bới móc những chuyện vụn vặt để phán xét rồi dạy bảo mẹ trước mặt tôi. Có lần mẹ khoe tôi vừa mới mua được mấy cuốn sách mới rất thú vị, bố liền lấy đó để cao giọng với mẹ ngay giữa bàn dân thiên hạ.

“Sách ở nhà em đã đọc hết chưa mà đã mua nhiều thế. Sợ sách có chân chạy mất không mua được à? Hay em thích thể hiện mình đọc nhiều hiểu rộng nên cái gì cũng phải biết trước thiên hạ?”

“Vâng, em biết rồi. Lần sau khi đọc hết sách ở nhà thì em mới mua ạ”. Mẹ nhỏ nhẹ đáp.

Tôi thở dài vì biết bố đang bắt lỗi vô lý. Lúc ấy chỉ cần một ai đó xung quanh đưa mắt nhìn cũng đủ làm tôi xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất để trốn. Nếu bố tôi về nhà chịu khó để ý một chút sẽ thấy chẳng có một cuốn sách nào ở nhà mà mẹ không dán rất nhiều ghi chú của mình cả. Đó là bằng chứng cho việc mẹ chỉ mua thêm sách khi đã đọc hết sách có trong nhà.

“Em gần 40 tuổi rồi thì ăn mặc đứng đắn chút đi. Tóc tai thì sợi trắng, sợi đen, quần bò thì rách lỗ chỗ như đám thanh niên. Chẳng may phụ huynh bạn của Ngọc Minh thấy thì con nó sẽ xấu hổ khi có người mẹ như em lắm đấy”.

“Vâng, từ mai em sẽ không mặc như thế này nữa ạ”. Mẹ nhíu mắt cười xoa dịu.

Rồi điểm gở từ nhiều năm về trước ông bà tôi tiên đoán đã thành sự thật. Trong một lần tôi và mẹ về nhà ngoại chơi, bố thì bảo thấy mệt nên sẽ ở nhà nghỉ ngơi. Hôm ấy dự định tôi và mẹ sẽ ở bên ngoại đến tối mới về, nhưng ông bà tôi lại có hàng xóm rủ qua nhà ăn uống, mẹ con tôi cũng biết ý xin phép về sớm để ông bà được vui.

Khi về, tôi và mẹ ngửi thấy mùi của người phụ nữ khác hiện diện bên trong căn nhà ba tầng ấm cúng, sạch sẽ nằm trong quận Hai Bà Trưng của gia đình tôi, mà bố mẹ tôi đã tự thân kiếm tiền và mua được. Phòng khách, phòng bếp, phòng tắm dưới tầng một hay phòng đọc sách của mẹ đều không có người, cho biết người đó không phải là kiểu bạn bè bình thường với bố tôi

Khi lên tầng hai, mẹ cố tình nhấn từng bước chân tạo ra tiếng kêu vang vọc khắp nhà, để bố cùng ai đó biết có người trong nhà đã về. Khi đứng trước hành lang dẫn vào phòng tôi và phòng bố mẹ. Mẹ nói tôi cứ về phòng, đóng cửa lại và dù có chuyện gì thì cũng tuyệt đối không được mở cửa.

Nhưng tôi đâu phải đứa con ngoan chỉ biết răm rắp nghe lời. Tôi giả vờ gật đầu, rồi bất thình lình lao tới cửa phòng bố mẹ, giơ tay vặn nắm đấm cửa trong sự ngăn cản của mẹ. Nhưng mẹ tôi phản ứng quá chậm, tôi đã thấy hết toàn bộ những gì mẹ không muốn tôi thấy.

Trong căn phòng ấy, trên chiếc giường của bố mẹ tôi, một người phụ nữ trẻ giật mình ngồi dậy kéo chăn sát tới cổ che kín cơ thể trần truồng của mình. Bên cạnh người phụ nữ ấy, tôi thấy bố  đang nằm sấp ngủ một giấc ngon lành và vô tư lự. Quần áo hai người vương vãi khắp sàn nhà,  đập vào tôi một loạt hình ảnh bố và người phụ nữ kia đã lao vào nhau đầy khao khát như thế nào. Mẹ đưa ngón tay xoắn mấy vòng lọn tóc trắng màu khói rồi gõ lên đỉnh đẩu mấy cái chép miệng than.

“Đồ lót đẹp ghê. Vụ này khó cho em quá anh yêu ạ”. Rồi mẹ dẫn tôi ra ngoài, dù bị phản bội nhưng mẹ vẫn điềm tĩnh đưa tay khép cửa phòng một cách nhẹ nhàng.

Mẹ nhìn tôi thở dài nói “Tại sao không nghe lời mẹ hả con cún này? Mẹ xin lỗi Min nhé, đã để con phải thấy cảnh chẳng ai muốn”. Mẹ ôm lấy tôi, khi ấy mắt mẻ đỏ hoe, nhưng chỉ có một giọt nước lệ lăn dài từ khoé mắt xuống cằm mẹ.

Đêm muộn bố tôi mới thức dậy mặc quần áo để đưa người tình ra về, mặc cho mẹ con tôi ngồi bên dưới chờ hàng tiếng đồng hồ. Thấy bố đi xuống, tôi định chạy tới gào vào mặt bố những lời trách móc,  nhưng mẹ lại ôm chặt lấy tôi vỗ về và xoa dị

“Min đừng! Đừng mà Min ơi”. Bố thản nhiên đi qua tôi và mẹ mà không cảm thấy một chút tội lỗi hay xấu hổ về những gì mình đã làm.

Như muốn thử thách sự chịu đựng của mẹ, bố và người phụ nữ kia hẳn đã tìm  chỗ nào đó, hay tiện thể vào nhà người cô ta làm tình tiếp, rồi lại ngủ một giấc cho tới trưa hôm sau mới về. Tôi ngủ gật trên bàn ăn lúc nào không biết, tôi thức dậy vì tiếng chuông báo thức điện thoại réo vang, đã thấy mình đang nằm trên chiếc quen thuộc trong phòng riêng rồi. Không biết mẹ đã làm thế nào để đưa tôi lên tới đây. Có một chút mộng mị trong tôi thì thầm với tôi tất cả chỉ là một giấc mơ.

Tôi mở cửa, bước ra hành lang, cửa phòng bên cạnh hé mở, tôi liền bước vào trong. Mẹ tôi đang dọn dẹp phòng ngủ với sự bình thản tới kì lạ, cứ như những gì đã diễn ra trong căn phòng này hôm qua không thể lay chuyển sự điềm tĩnh của mẹ. Mẹ quay lại nhìn tôi mỉm cười, lọn tóc màu khói khẽ đung đưa trên khuôn mặt mẹ, che đi một bên mắt thâm quầng từ đêm qua chưa ngủ của mẹ. Mẹ nói tôi rửa mặt, thay đồ rồi xuống nhà ăn bữa sáng mẹ đã chuẩn bị sẵn rồi đi học. Tôi không biết phải nói thế nào với mẹ hết, chỉ gật đầu rồi bước đi.

“Min, hứa với mẹ đừng bỏ học nhé”.

“Con hứa ạ”.

Sáng hôm đó tôi bỏ học bắt xe buýt vào phố cổ lang thang xung quanh cho chóng hết ngày. Hôm ấy đầu tháng Năm, thời tiết oi ả từ sớm nhưng không làm ảnh hưởng đến nhịp độ cuộc sống trong trung tâm. Những xe tải hạng nhẹ chất đầy hàng hoá chạy bon bon trên đường, trước khi dừng hẳn trước cổng chợ Đồng Xuân. Một cây phượng vĩ nhỏ trổ kín hoa ngay bên cạnh cửa tiện lợi, nơi tôi ghé vào mua chai nước khoáng. Những con phố nhỏ đan xen vào nhau tạo thành một mê cung đủ để tôi trải ra hết những rối bời qua mỗi bước chân lang thang vô định. Thi thoảng có vài gã đàn ông cất tiếng chào khi tôt lướt qua, có người trạc tuổi bố tôi. Họ đều nói trông tôi cô đơn và buồn bã thế, có muốn đi đâu đó giải khuây không. Tôi buồn và thật nhưng không có nhu cầu ngủ với ai đó để cảm thấy vơi đi nỗi buồn chán.

Tôi không cần thông minh như mẹ, thì mới có thể nhìn nhận lại toàn bộ từ đầu chí cuối sự việc hôm qua như là một sơ suất ngu ngốc của bố. Tôi cho là bố đã cố ý làm tình với người khác trên chiếc giường của bố và mẹ, hòng tạo ra một cái cớ vĩnh viễn rời xa mẹ. Có lẽ bố đã quyết định làm như thế để đập vỡ trái tìm và làm tổn thương vĩnh viễn mẹ. Có thể có, cũng có thể không.

Khi tôi về, bố và mẹ đã ký vào đơn ly hôn. Ngay chiều hôm ấy bố dọn đồ ra khỏi nhà, nơi bố đã sống với mẹ con tôi suốt 17 năm nay. Khi bố rời đi, tôi hỏi mẹ nếu như hôm ấy tôi không xông tới mở cánh cửa phòng ngủ, thì chuyện ngày hôm nay sẽ xảy ra không?

“ Min ơi, mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó”. Mẹ xoa đầu tôi cười an ủi. “Cả khi những chuyện không vui thế này ập tới, cũng là cách nhắc nhở chúng ta phải trân trọng những ngày tốt đẹp đã qua và tiếp tục phải sống Min ạ”.

 

 

Quay lại với buổi cà phê chia tay người bạn chung của tôi và Hiếu đã kết nối chúng tôi với nhau. Nhưng lý do khiến cho mối quan hệ này trở nên đặc biệt, rắc rối và khó lý giải trong 4 năm tiếp theo, lại được bắt đầu từ một trong những cuốn sách của mẹ tôi.

Hôm đấy khoảng chục đứa thanh niên chúng tôi ngồi với nhau trong một quán, một cửa hàng cà phê 5 sao thì đúng hơn. Cửa hàng có thiết kế hiện đại, trẻ trung, không gian rộng rãi, sạch sẽ, nhạc mở toàn những ca khúc thời thượng, phục vụ tận tình, có nhiều đồ để gọi chứ không chỉ cà phê.

Điều nhạt nhẽo duy nhất chính là nhóm người bạn tôi. Ngồi cùng bàn nhưng hơi một nửa người trong nhóm không quen biết. Bảy, tám đứa chúng tôi tự giới thiệu nhau vài câu qua loa, cùng góp vài lời bàn luận mấy việc linh tinh trên mạng rồi chìm trong im lặng, như một quả bóng hết hơi dần dần xẹp xuống. Người cầm điện thoại, người mắt nhìn nhau trong ngại ngùng.

Hiếu là nhân viên chính thức ở công ty phần mềm được giao trách nhiệm hướng dẫn bạn tôi. Cô khen Hiếu lắm, anh rất kiên nhẫn cô trong thời gian vào làm. Nhờ có anh mà bạn tôi nhanh chóng tiến bộ, nắm được những nguyên tắc cốt lõi từ đó làm gì cũng trôi chảy. Dù bắt đầu với tư cách là một nhân viên bán thời gian, nhưng bạn tôi vẫn được tính lương như nhân viên chính thức. Cô nói với tôi rằng nếu không phải Hiếu giúp đỡ thì chắc chắn mình sẽ không tiến bộ và làm tốt đến như vậy.

“Nghe giống mẹ tớ ghê. Mẹ tớ tôn thờ sự tiến bộ hơn bất cứ điều gì trên đời”.

“Cậu có muốn mình giới thiệu không?”

“Thôi tớ đợi mối khác.Tớ ghét tiến bộ, ghét thay đổi lắm”.

Tôi nửa đùa nửa thật. Cuộc đời tôi phải sống cạnh một người tiến bộ như mẹ tôi là quá đủ rồi. Chẳng phải tôi không muốn tiến bộ, nhưng tôi không biết phải làm thế nào để có thể tiến bộ khi ở cạnh mẹ.

Buổi cà phê chia tay dù mới trôi qua một giờ, nhưng cứ ngỡ đã kéo dài được vài tiếng đồng hồ. Bầu không khí lặng lẽ và chán ngắt vì ai cũng giữ ý và kín kẽ với nhau. Đứa nói nhiều nhất chính là cô bạn tôi. Cô tìm mọi cách truyền lửa cho buổi cà phê trở nên náo nhiệt hơn nhưng vô ích. Sau một lúc cố gắng trong vô vọng, chính cô cũng bó tay chịu thua, ngồi cầm điện thoại đọc tin tức. Bọn tôi có cả thế giới cùng vô vàn câu chuyện trong tay, nhưng không ai biết cách trò chuyện với nhau bên ngoài cuộc sống thực. Ai cũng cầm điện thoại, trừ tôi và Hiếu. Tôi ngồi giữa Hiếu và một bạn nam cùng tuổi khác. Cậu ấy ưa nhìn hơn, vẻ ngoài chăm chút hơn, tính cách cũng sôi nổi hơn Hiếu khi liên tục tham gia vào những câu chuyện bên lề.

Tôi không phải kiểu con gái quá để ý đến vẻ ngoài khi ra ngoài, nhưng những sự kiện như thế này tôi cũng muốn mình trông hoàn hảo hết sức có thể mỗi khi gặp người lạ. Tối nay Tôi để tóc xoã, trang điểm nhẹ, tôi mặc chân váy bóng chày màu hồng nhạt, áo phông bó màu trắng và áo khoác bomber màu đen để diện trong tối nay. Vừa nãy một cô bạn của bạn tôi tấm tắc khen tôi có vóc dáng đẹp nên mặc cái gì lên người cũng đẹp. Cô ấy hỏi tôi có kiêng khem hay áp dụng chế độ ăn nào không?

“Tớ ăn và tập theo cách của mẹ tớ nghiên cứu?”

“Mẹ cậu là chuyên gia về thể hình và dinh dưỡng à?”

“Không đâu, mẹ tớ chỉ đọc sách thôi”. Tôi cười xoà khi thấy bạn ấy có vẻ không tin.

“Da mặt cậu cũng rất đẹp. Cậu dùng loại mỹ phẩm nào vậy?”.

“Tớ sửu dụng các loại thảo dược thiên nhiên do mẹ tớ tự tay triết xuất. Cũng chính mẹ mình hướng dẫn và tạo cho tớ thói quen chăm sóc da mặt ngay từ khi ở tuổi dậy thì”.

“Mẹ cậu giỏi quá, sao cái gì mẹ cũng biết thế?”. Cô bạn của bạn tôi thốt lên.

“Mẹ tớ học tất cả qua sách đấy. Số sách mẹ tớ đọc trong một năm bằng cả số sách của người khác đọc trong suốt cuộc đời họ”. Bao gồm cả tôi luôn.

“Tớ lười đọc sách lắm, dù biết đó là thói quen tốt”.

“Tớ cũng vậy, vì thế tớ không bao giờ làm được những gì mẹ tớ đã làm”. Hai chúng tôi tủm tỉm cười.

Hiếu có mặt ở buổi chia tay trong sự miễn cưỡng và cả nể. Anh khoanh tay trầm ngâm nhìn mọi người, mái tóc xoăn không theo phong cách nào, càng khiến Hiếu trở nên xa cách với cả nhóm, những con người ít tuổi hơn anh. Tôi và các bạn khác ăn mặc diện đẹp như đi dự tiệc, còn Hiếu thì mặc áo phông, khoác chiếc áo flannel kẻ ca rô màu xanh với quần bò xắn gấu, đôi Converse lấm tấm những vết bẩn trên nền vải vàng. So với đám bạn trai cùng trang lứa với tôi, Hiếu trông nhỏ con hơn và có gì đó lỗi thời.  Hiếu cho tôi cảm nhận anh dường như trưởng thành, nhiều trải nghiệm và biết cách lắng nghe. Hiếu là người cuối cùng giới thiệu về bản thân, anh nói ngắn gọn đến mức tôi chắc chắn không ai nhớ được mấy lời ít ỏi ấy.

Thực tình tôi cũng muốn rút điện thoại ra xem có cái gì vui vui đã diễn ra trong 30 phút trước lắm chứ. Nhưng tôi lại thích mình có thể làm được như mẹ, học hỏi ở mẹ từ những điều nhỏ nhặt. Mẹ không bao giờ cầm điện thoại khi ăn, khi nói chuyện hay ra ngoài cà phê với tôi hay bạn của mẹ cả. Mẹ thích đọc sách và ghi chép lên giấy nhớ rồi dán chi chít lên những trang sách hơn. Đọc đến đoạn nào mẹ tâm đắc quá đều ôm chầm lấy tôi sung sướng như một đứa trẻ.

Tôi với ba lô đặt dưới chân mở khoá lấy ra cuốn Think and grow rich, cuốn sách mẹ đọc rồi viết một bài phân tích rồi gửi tới toà soạn của một trang báo chính thống có tiếng tăm. Mấy tuần sau có người ở toà soạn gọi mẹ qua lấy báo biếu và nhuận bút.

Khi tôi mở sách ra đọc, thực ra tôi không đọc mà chỉ cầm một cái gì đó trong tay để xua đi cảm giác bất an, lạc lõng khi thiếu chiếc điện thoại, thì ai cũng nhìn tôi như thể tôi đã làm gì đó hết sức kì dị. Vài tiếng thì thầm trong nhóm làm tai tôi nóng lên, cảm giác xấu hổ đang xâm chiếm khắp toàn thân tôi. Tôi không biết tại sao mẹ lại có thể làm được điều đó, mẹ có thể ngồi đọc hàng tiếng đồng hồ mặc cho bạn bè cười nói bên cạnh, nhưng sau đó lại hoà vào câu chuyện như thể chưa bỏ xót một chi tiết nào.

“Cuốn đó hay lắm”. Hiếu chợt lên tiếng, giọng anh trầm và ấm. Anh lên tiếng đúng lúc quá, tôi như trút được một gánh nặng. “Dù có nhiều ý kiến trái chiều, nhưng cũng không thể phủ nhận giá trị những gì được viết trong đó”. Hiếu nói hệt như mẹ.

“Mẹ em có viết đánh giá rằng những ai chê bai là những người chưa bao giờ có suy nghĩ một lần thử thay đổi cuộc sống và tư duy của mình”. Tôi vui v đáp lại Hiếu.

“Mẹ em giới thiệu cho em cuốn này sao?”. Hiếu hứng thú hỏi.

“Vâng, mẹ em đọc rất nhiều sách. Vừa đọc vừa ghi chép lại rất chi tiết. Đọc xong cuốn mẹ em cũng viết đánh giá cuốn đó”.

Hiếu hỏi tôi bài đánh giá cuốn Think and grow rich của mẹ có tựa đề như thế này phải không. Tôi gật đầu. Anh nói mình đã đọc đánh giá của mẹ trên một diễn đàn chuyên về tin tức kinh tế có nhiều chuyên gia tham gia. Bài đánh giá có khá lâu rồi, mẹ tôi viết lúc 23 tuổi, khi ấy mẹ đã cưới bố và có tôi. Mẹ hay đùa rằng chỉ trực tôi đi ngủ hay ai đó qua bế tôi đi chơi thì mẹ nhào tới chiếc máy tính chậm như rùa để viết.

Cuộc trao đổi giữa tôi và Hiếu trở nên sôi nổi và thu hút được những người còn lại. Vì đó là một cuốn sách dù không đọc nhưng ai cũng sẽ nghe qua, nên không khó để cả nhóm đưa ra câu hỏi hay bình phẩm. Tôi trả lời tất cả các bạn những thắc mắc liên quan tới nội dung trong sách dù tôi vẫn chưa đọc xong, nhưng những ghi chú của mẹ dán chồng lên nhau ở mỗi chương, đã giúp tôi nói vanh vách như một chuyên gia. Hiếu thì đặt những câu hỏi chi tiết hơn cho mỗi bạn để đưa ra ý kiến liệu cuốn sách có phù hợp với người đó không. Anh rất kiên nhẫn lắng nghe từng người nói. Anh cũng khéo léo mớm lời nếu ai đó ngắc ngứ trong việc diễn đạt suy nghĩ của mình. Từ sách, Hiếu kéo mọi người vào những câu hỏi chi tiết hơn về bản thân, sở thích, đam mê hay mong muốn của mình. Buổi cà phê lại được nhóm lên ngọn lửa hào hứng, sôi nổi như 15 phút đầu tiên.

Kết thúc buổi chia tay, chúng tôi trao đổi số điện thoại với nhau. Về nhà tôi trêu mẹ rằng mẹ có một fan hâm mộ âm thầm theo dõi. Mẹ lúc đó đang đọc Sự bất tử của Milan Kundera, ngước lên tôi bông đùa hỏi cậu bé nào đã làm tôi vui đến mức mẹ chẳng còn thấy sự miễn cưỡng hay không thoải mái hiện như rõ trên khuôn mặt tôi trước khi đi thế.

“Fan hâm mộ của mẹ đó. Anh ấy có điểm giống mẹ đấy”.

“Nhưng mẹ nào có đẹp trai đâu con”.

“Thì con có nói anh ta có xinh gái đâu, con chỉ thấy trên mặt anh ấy hiện lên hai chữ tiến bộ như mẹ thôi”.

“Hôm nào dẫn mẹ gặp cậu ta nhé”. Mắt mẹ sáng lên khi nghe nhắc tới tiến bộ. 20 năm nay, dù ở bên cạnh một người luôn tiến bộ như mẹ nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao sự tiến bộ đó lại quan trọng với mẹ đến thế.

Bằng cách nào đó mẹ luôn tự bản thân đánh thức những khả năng tiềm ẩn bên trong bản thân, cũng như thúc đẩy bản thân vượt qua giới hạn của chính mình. 19 tuổi mẹ lấy chồng với một điều kiện duy nhất là dù khổ sổ thế nào thì mẹ và bố nhất định phải ra ngoài sống. Điều này gây ấn tượng xấu đến mức nhà nội tôi luôn có thành kiến với mẹ. Lúc ấy chuyện con cái ra ngoài ở riêng mà không có thành tựu gì sẽ bị coi là làm mất thể diện gia đình.

“Chúng mình còn rất trẻ, có thể kiếm được nhiều tiền nếu chăm chí và có suy nghĩ cầu tiến”. Đối với mẹ, suy nghĩ cầu tiến phải bắt đầu từ việc phải ra ngoài sống riêng. Bố nhún vai đồng ý dù rất miễn cưỡng và lo lắng.

Cuộc sống ban đầu của hai người nghe mẹ tôi kể lại có nhiều khó khăn, vì không nhận được sự giúp đỡ từ gia đình như nhưng cặp vợ chồng mới cưới khác. Nhưng bố mẹ đã làm được, hay nói đúng hơn bằng sự tích cực và kiên định của mình, mẹ đã kéo cả hai tới một cuộc sống tốt hơn chỉ trong một thời gian ngắn.

Dù bận tới đâu thì ngày nào mẹ cũng bố trí thời gian đọc và vận động cơ thể. Mẹ nói rằng mẹ rất may mắn khi cứ cầm sách lên là đọc ngấu nghiến như chú cá nhỏ được thả vào biển cả mênh mông. Mẹ có thể đi bộ từ nhà lên thư viện Hà Nội và ngồi đọc từ lúc mặt trời mọc cho tới hoàng hôn xuất hiện cũng được. Mẹ tự hào trong từng giọt máu chảy trong huyết quản của mẹ đều chứa đựng mỗi trang sách mẹ đã đọc. Cưới chồng mẹ vẫn đọc nhiều như thế. Mẹ bảo bố tôi hay cằn nhằn nói mẹ đọc suốt ngày như vậy thì có ích hơn là dành thời gian đó làm cái gì để bán lấy tiền không.

“Đọc sao mà kiếm ra được chứ, nhưng cái thu được từ việc đọc thì sẽ giúp em học được cách phải làm thế nào để kiếm ra tiền anh ạ”. Bố và mẹ tôi giao kèo, trong một tháng nữa nếu mẹ không kiếm ra tiền thì sẽ chẳng bao giờ đọc sách nữa. Kết quả là bố tôi sai khi hạ thấp giá trị sở thích của vợ, và đó không phải là duy nhất bố sai.

Trong thời gian mang bầu, bằng cách nào đó mà được kết nối với một nam pha chế trong một khách sạn 5 sao để học cách pha mấy đồ uống trái cây thơm ngon, sạch sẽ mà lại rẻ bán cho học sinh một trường cấp hai gần chỗ bố mẹ tôi thuê nhà sống. Ban đầu mẹ tặng miễn phí chứ không bán với một số lượng có hạn. Chẳng mấy chốc những học sinh truyền tai nhau kể về những đồ uống tuyệt vời của mẹ. Nước trái cây mẹ làm bao nhiêu cũng bán hết, tới mức mẹ thuê một chị em họ hàng phụ mình một tay. Cô ấy còn hơn cả tuổi mẹ. Tiền kiếm được mẹ trích một phần ra mua sách để đọc và truyện tranh để cho thuê học sinh. Mẹ kể với tôi lúc đó sách quý và khó tìm hơn bây giờ rất nhiều. Sách và truyện tranh mẹ cho thuê cũng sinh lời dù đây chỉ là niềm đam mê của mẹ.

Bà ngoại tôi kể rằng từ chỗ bố mẹ tôi ở tới nhà ông bà ngoại cả đi cả về gần chục cây số mà gần như ngày nào mẹ tôi cũng đi bộ qua chào một câu, uống một cốc nước rồi lại cất bước ra về. Do giữ thói quen rèn luyện cơ thể nên tới khi tôi lớn, vóc dáng mẹ chẳng khác gì hồi con gái khi chẳng có chút mỡ thừa, nhăn nheo hay chảy sệ ở vùng bụng, bắp tay hay đùi cả. Bầu ngực của mẹ cũng vậy, trông không có gì giống sự tưởng tượng của tôi về hình dáng cặp vú đã nuôi dưỡng tôi.

“Nào có phải mình con đâu, nhiều lần cả bố với con mỗi người bú một bên ngực mẹ đấy”. Mẹ cười khúc khích kể lại.

Trong khi ở cữ, mẹ vẫn nghĩ ra việc để làm khi tự học tiếng Anh, rồi sau đó tự kiếm được công việc thư ký cho một tổ chức phi chính phủ. Bố tôi hỏi việc buôn bán đang rất tốt, thu nhập đủ để nuôi con thoải mái rồi mà tại sao mẹ lại không tập trung vào mà phó thác hết cho người khác như vậy. Mẹ tôi dè dặt nói rằng muốn thử một cách khác, để xem có thể nhanh chóng đạt được mục tiêu mua được nhà riêng mà bố mẹ tôi đặt ra không.

Mẹ làm cái gì cũng cẩn thận, việc lớn hay việc nhỏ viết mọi việc cần làm, những kế hoạch, phương án rất chi tiết ra giấy thì mới thực hiện. Mẹ làm việc có khoa học và kiểm soát thời gian kỹ lưỡng đến từng phút nên việc nào đạt kết quả rất tốt. Không chỉ vậy mẹ còn rất giỏi xã giao cũng như am hiểu về văn hoá Phương Tây qua những tiểu thuyết, sách lịch sử mẹ đọc. Rồi thì mẹ cũng đã gặp được quý nhân phù trợ.

Nhờ năng lực của mình, mẹ đã lọt vào mắt xanh phu nhân viên Đại sứ Đặc mệnh Toàn quyền Thuỵ Điển tại Việt Nam. Phu nhân nhận mẹ làm phiên dịch kiêm gia sư dạy tiếng Việt cho bà và đứa con gái út. Mẹ nhận lời với một điều kiện chỉ nhận thù lao khi phu nhân và con gái xác nhận mẹ hướng dẫn họ học Tiếng Việt có hiệu quả. Mẹ đã làm được, thậm chí làm tốt đến mức phu nhân lại giới thiệu mẹ với các bà vợ của những viên Đại sứ Châu Âu khác.

Trong thời gian ấy mẹ cũng giới thiệu bố làm giám sát kĩ thuật cho một doanh nghiệp khá có tiếng tăm về máy móc đúng với chuyên môn của bố. Tính bố tôi dễ tự ái và sĩ diện, nên mẹ tôi phải chọn lời ăn tiếng nói rất tế nhị để khiến bố gật đầu đồng ý. Mẹ nói tình cờ biết bên doanh nghiệp có đăng tuyển giám sát có kinh nghiệm và chuyên môn, sẵn bộ hồ sơ của bố trong nhà nên mẹ đã gửi hồ sơ tới đó. Bên doanh nghiệp rất hài lòng và mong muốn bố sắp xếp thời gian tới trao đổi trực tiếp vài điều khoản trước khi ký kết hợp đồng chính thức. Tất nhiên bố tôi cũng đã rất cố gắng và có chí tiến thủ để làm tốt công việc vì cũng không muốn phụ lòng mẹ tôi. Khi tôi được 5 tuổi, bố mẹ tôi chuyển nhà vào gần trung tâm hơn, một ngôi nhà hai tầng kiểu Pháp được sửa sang lại đẹp đẽ, mà ở phòng khách vẫn còn cả lò sưởi khi xưa.

Mẹ kể cho tôi trong thời gian ấy mình may mắn thế nào (lại là may mắn) khi chỉ là một phụ nữ với thân phận bình thường mà lại được tiếp xúc với giới trí thức tinh hoa Thế giới. Mẹ đã tận mắt nhìn thấy, được bắt tay và chuyện trò các chủ doanh nghiệp, những nhà tư bản mà ai cũng sở hữu hàng trăm triệu Đôla. Mẹ được lòng phu nhân Đại sứ Thuỵ Điển tới mức bà đã sắp xếp cho mẹ là phiên dịch chính cho một thương vụ nhập khẩu máy móc hạng nặng giữa doanh nghiệp hai nước, lúc ấy mẹ tôi 25 tuổi, bỏ dở đại học đi lấy chồng.

Hai tháng sau, mẹ về nhà thở lên thở xuống, nói không thành tiếng với bố. “Mình tìm nhà thôi anh”. Ai biết chuyện cũng tấm tắc khen bố mẹ tôi tài giỏi và tháo vắt, mẹ chỉ cười nói rằng cũng là do trời thương nên mới được như thế. Mẹ lúc nào cũng nói may mắn, nhưng thực chất mẹ chưa bao giờ tin hay chờ may mắn tới, mà sẽ hành động để tạo ra may mắn.

Khi chồng phu nhân viên Đại sứ kết thúc nhiệm kỳ ở Việt Nam, mẹ tôi mở một công ty nhỏ tư vấn và định hướng phát triển sự nghiệp cho phụ nữ. Bố nói mẹ sẽ sớm đóng cửa công ty thôi vì đây là Việt Nam chứ không phải là Châu Âu, có những cái cũ sẽ còn rất lâu mới thay đổi ở đây. Ý của bố tôi là đàn bà con gái cái đất nước này còn lâu mới có thể là nhà lãnh đạo hay chủ doanh nghiệp được, nếu có thì cũng nhanh chóng phá sản thôi. Bố bảo mẹ đừng tỏ tự tin thái quá trước những gì mình làm được, sẽ có lúc mẹ phạm phải sai lầm thôi và bố đang giúp mẹ tránh khỏi sai lầm đó.

Kết quả là bố đã sai như bao lần nhận định khác, mẹ tôi không tranh luận hay phủ nhận ý kiến của bố, mẹ thích làm là hơn nói và mẹ đã làm được, hết lần này đến lần khác.

 

Từ buổi phê chia tay cô bạn thì tôi với Hiếu cứ cách vài tuần thì gặp nhau. Thấm thoát đã hai năm, tôi rất quý mến anh dù khó chịu và không thoải mái lắm khi trong 2 năm đó ,Hiếu cũng thường xuyên nói chuyện và gặp gỡ mẹ tôi.

Chúng tôi đều sử dụng mạng xã hội, Hiếu đã chủ động liên hệ với mẹ tôi. Anh có nói trước cho tôi biết vì rất muốn trao đổi và muốn mẹ tôi tư vấn về những vấn đề anh thích khúc mắc. Tôi nói không có chuyện gì cả, anh cứ kết bạn với mẹ thôi chứ không cần phải hỏi qua tôi, nhưng tôi biết mẹ sẽ rất thích Hiếu ở khía cạnh ham học hỏi cũng như truy cầu sự tiến bộ không ngừng của bản thân của anh. Sau lần đầu tiên nói chuyện với Hiếu, mẹ nhìn tôi cười toe toét hỏi bao giờ hai đứa tôi là một cặp. Tôi phẩy tay nói sống với một người tiến bộ như mẹ đã đủ cho cả cuộc đời của tôi rồi

Mẹ tôi rất tế nhị trong mối quan hệ chuyện này. Khi nào Hiếu muốn gặp mẹ tôi để trao đổi về sách vở, quan điểm, kinh nghiệm ghi chép và công việc thì mẹ luôn kéo tôi đi cùng. Lần đầu tôi giật mình khi biết Hiếu xưng hô chị-em với mẹ. Tôi tò mò chẳng biết liệu có phải ngay từ lần đầu tiên anh đã chọn cách xưng hô như thế khi nói chuyện trên mạng với mẹ không.

Sau lần thứ hai tham dự buổi trao đổi giữa hai người với nhau thì tôi nói với mẹ lần sau không phải đưa tôi đi cùng nữa. Các vấn đề mẹ và Hiếu nói với nhau rất uyên bác trải dài trên các lĩnh vực. Mẹ hay Hiếu có thể bắt đầu bằng bất cứ chủ đề nào và cả hai sẽ ngay lập tức đi vào những tiểu tiết của từng vấn đề. Gọi là tiểu tiết nhưng trong mỗi tiểu tiết lại rất nhiều thông tin và kiến thức tôi không bao giờ biết ngay cả khi đang học đại học. Vì thế, tốt nhất tôi nên rút lui để hai người thoải mái bàn luận về vật lý lượng tử, giá trị của tiền điện tử như Bitcoin sẽ gia tăng trong tương lai hay chu kì sinh đẻ của cá voi xanh. Tôi hợp với những suy nghĩ đơn giản kiểu như sắp ra trường rồi thì phải làm gì tiếp, có nên đi du học hay vào một công ty làm việc lâu dài, trong khoảng thời gian đó thích xách ba lô đi đâu thì đi, thích tìm hiểu ai thì tìm hiểu.

Dù trong lòng không thực sự thoải mái với việc Hiếu và mẹ tôi có một mối quan hệ tốt với nhau, nhưng tôi cũng rất mâu thuẫn khi chỉ ưu tiên đi chơi với anh. Tôi không thiếu bạn trai để gọi, thậm chí vài cậu năm nhất cũng đong đưa tán tỉnh tôi (Ừ thì tôi điểm này giống bố mẹ, cũng có một chút đào hoa), nhưng tôi chỉ muốn đi với Hiếu. Hiếu giống và cũng có điểm không giống mẹ. Sự tiến bộ của mẹ khiến người khác cảm thấy áp lực vô cùng khi ở bên cạnh. Mọi thứ mẹ nói điều nhẹ nhàng như thể chỉ làm là thành công,điều này đặc biệt đúng với mẹ còn với tất cả đều là một ước mơ. Tôi tự nhận mình giống bố, nên phần nào tôi cũng thông cảm với áp lực vô tình mẹ đặt lên bố, nhưng không có nghĩa tôi đồng ý với cách cư xử tệ hại của bố với mẹ.

Thật kì lạ thì tôi lại rất thích theo dõi sự tiến bộ của Hiếu, và chính bản thân tôi cũng dự phần vào sự tiến bộ của anh. Hiếu có thể am hiểu như mẹ trong vài vấn đề, nhưng vẫn có những cái anh không biết và bằng một cách nào đó tôi lại biết để cho anh thấy. Tôi vui vì trên đời này người như mẹ không nhiều, còn những cá nhân cho dù có chăm chỉ hoàn thiện bản thân đến thì vẫn có những thiếu xót. Ở cạnh Hiếu, tôi thấy mình có ích và cảm nhận được sự tiến bộ của mình dù sự tiến bộ ấy nhích rất chậm. Tôi ghét sự tiến bộ nếu lấy điều đó để so sánh với mẹ, nhưng đồng thời tôi cũng vui vẻ khi biết mình có thể tiến bộ theo một cách khác mà không va phải hình bóng của mẹ trên lối đi của riêng mình.

Hai năm đầu biết Hiếu cũng là thời gian tôi ôn bài để thi rất căng thẳng. Có những lúc tôi định buông xuôi nhưng nhờ sự kiên nhẫn và luôn lắng nghe của của Hiếu. Anh khác bố tôi, không bao giờ bị ảnh hưởng bởi những áp lực của các mối quan hệ xung quanh bất kể tích cực hay tiêu cực lên thế giới quan và cách hành xử của mình. Hai năm thường xuyên đi với nhau, Hiếu chưa bao giờ có hành động nào khiến tôi bật chế độ cảnh giác. Sự đụng chạm duy nhất của Hiếu với tôi là thi thoảng vỗ nhẹ lên vai tôi động viên. Có lần tôi hỏi tại sao anh chưa yêu ai, Hiếu chỉ nói anh không hợp với con gái thời nay. Anh ví mình giống như một chiếc xe ô tô cũ kĩ, dù sạch sẽ và vẫn vận hành tốt nhưng không ai buồn mở cửa bước vào trong.

“Thì anh phải tự mở cửa xe ra chứ, ít nhất cũng phải nói một câu chứ”.

“Nhưng nói với bây giờ”.

“Vậy anh cứ cô đơn trên đường đời đi, thế gian này có những chiếc xe xập xệ hơn mà vẫn đón được khách, miễn là biết cách mở lời chào người ta một câu”.

“Thế em có lên xe anh không?”. Hiếu nhìn tôi mỉm cười. Tôi đáp ai thèm rồi chào anh đi vào nhà trước khi Hiếu phát hiện khuôn mặt tôi đang đỏ gay lên vì xấu hổ.

Rồi tôi đã yêu và ngủ với một người khác. Một người mời chào tôi lên chiếc xe đẹp đẽ của cậu ta. Cậu ấy có khuôn mặt ưa nhìn, cùng nụ cười đẹp, hay gọi cho tôi nói những câu chuyện nhẹ nhàng, kiểu chuyện người nam và người nữ thấy vui vẻ và bật cười thoải mái, chứ không đau đầu suy nghĩ như sách vở, tri thức hay sự tiến bộ. Tôi thấy ở cậu nhiều nét giống bố, ưa thích sự nhẹ nhàng thảnh thơi.

Chuyến hành trình tìm hiểu nhau giữa tôi và cậu ấy diễn rất chóng vánh. Tôi và cậu ta hẹn hò vài lần thì cậu ấy tỏ tình với tôi, tôi gật đầu đồng ý. Rồi chúng tôi ngủ với nhau, cậu bảo tôi lên trên rồi quỳ về phía trước, cậu bảo như vậy sẽ giúp tôi tận hưởng nhiều khoái lạc hơn. Tôi đau nhưng vẫn cố chịu và rên rỉ giả vờ thoả mãn. Hôm đó về nhà với cái thân nhức mỏi và đau đớn, tôi nằm bẹp từ tối đến trưa hôm sau. Tôi lấy lại một phần tỉnh táo khi mẹ chạm vào tôi một lúc xót xa hỏi đi hỏi lại.

“Min ơi, bạn trai con có đeo bao cao su hay xuất vào trong con thế?”.

“Có ạ… chính con… đeo bao cao su cho anh ấy”. Tôi mệt mỏi đáp lại.

Mẹ thở dài não nề xoa lưng tôi mà không trách cứ lấy một câu.

“Con biết bảo vệ bản thân mà… Chính mẹ mua sách cho con đọc đó thôi…”

“Giỏi lắm Min. Cho mẹ nằm ôm con một lát nhé”.

“Mẹ ơi… không phải với anh ấy đâu… mẹ ạ”.

“Con thơm quá Min ơi”. Mẹ nhẹ nhàng quảng tay ra sau lưng kéo tôi vào lòng, hơi ấm của mẹ khiến tôi nhớ về ngày xưa, mỗi tối mẹ đều đọc sách cho tôi nghe tới khi nào tôi ngủ mới thôi.

Chuyện tình cảm của tôi những ngày tiếp theo diễn ra như thế nào ấy nhỉ? Nhạt nhẽo quá nên tôi cũng gần như quên sạch rồi, chỉ mang máng nhớ những lần ở cạnh nhau khi đi chơi, ăn uống, mua sắm và làm tình, phần lớn thời gian những hoạt động đó tôi hoặc cậu ấy, hay cả hai đều dán mắt vào điện thoại. Đưa mắt nhìn sang xung quanh, nhiều người khác cũng giống như bọn tôi, cứ cầm điện thoại và coi đấy là cách giao tiếp và kết nối với nhau.

Rồi thì tôi nhắn tin chia tay khi không còn lý do gì để ở cạnh nhau nữa. Tôi chặn cậu ấy trên mạng xã hội, hẹn Hiếu cuối tuần đi chơi. Hôm đó trời lạnh cắt da cắt thịt, cây cối trơ trụi, xác xơ, khung cảnh buồn bã chỉ có thể cứu vãn bằng ăn một món gì đó ấm nóng. Gặp nhau, anh nhắc tôi đã gần nửa năm tôi mới gọi cho anh, vậy Hiếu có biết anh còn chưa bao giờ gọi cho tôi không?

Hiếu không biết tôi đã yêu và chia tay trong trong quãng thời gian đã qua. Tôi nhẹ nhõm cả người khi biết được điều đó. Dù anh và mẹ thi thoảng gặp nhau, nhưng mẹ chẳng giờ mang chuyện riêng tư ra giãi bày với người ngoài. Mẹ không thiếu những câu chuyện thú vị để kể với Hiếu thay vì phân tích chuyệu yêu đương của con cái vơi anh. Lần nào gặp Hiếu, mẹ cũng nói trước với tôi hoặc nhắn tin nếu từ văn phòng đi thẳng tới chỗ hẹn.

“Hôm nay Hiếu mang sách cho mẹ”.

“Vâng”.

“Sáng mẹ đi dạo nói chuyện với Hiếu, trưa mẹ về nấu cơm”.

“Con biết rồi”.

“Thứ Bảy này mẹ lên phố đi bộ và mua sách với Hiếu, con có đi không?”

“Không ạ. Mẹ đi đi”.

Gặp lại Hiếu, tôi thấy vui khi nhận ra anh đã tiến bộ về mọi mặt hơn trong khoảng thời gian tôi bận yêu đương, anh tiến một bước, còn tôi thì lùi một bước. Có những khoảng trống của cả tôi và Hiếu đều được lấp đầy theo các cách khác nhau bằng khi ngày tháng trong cái tuổi thanh niên đi qua. Cách Hiếu trò chuyện, diễn đạt đã ở mức thanh hơn trước, từng lời nói được lựa chọn cẩn thận, nhưng vẫn có âm điệu vui vẻ như một bản nhạc, chứ không cứng nhắc khi cầm xấp tài liệu hướng dẫn sử dụng. Tôi rất thích nghe Hiếu nói hôm ấy, anh biết chọn chủ đề để dẫn dắt tôi vào bên trong mà vẫn hiểu được một cách trọn vẹn, thậm chí là tôi dễ dàng góp ý và dễ dàng đưa ra một vài ý kiến có vẻ sâu sắc. Dù biết đây là một trong những cốt lõi tạo nên con người Hiếu, nhưng tôi vẫn ngạc nhiên khi chứng kiến anh có thể làm tốt hơn thế.

Hôm ấy về nhà, tôi nhắn tin cho Hiếu nhiều lắm, một vài tin nhắn mang theo tâm tư tình cảm của tôi.

“Ý em là anh có hẳn một phần trăm cơ hội được làm bạn trai của em đấy hả?”

“Cửa nhà em không khoá, nhưng có cách dốc hơi dài, anh leo sẽ mệt đấy”.

“Có lối nào dẫn tới cửa hậu để không phải leo dốc không em?”

“Anh tự tìm đi”.

“Sợ tìm thấy thì có người leo hết con dốc trong nhà trước anh rồi”.

 

 

Ngẫm nghĩ lại, cuộc nói chuyện sâu sắc nhất giữa tôi và mẹ có liên quan tới cái gía phải trả cho sự tiến bộ. Nếu như sự tiến bộ  khiến cuộc đời của một ai đó phải dịch chuyển sang một thế giới quan khác, mà ở cái thực tại ấy sẽ bớt đi hạnh phúc, và cô độc hơn vài phần thì sự tiến bộ đó có cần thiết người đó không.

Cuộc trao đổi diễn ra vào một tối cuối tuần, lúc đó tôi 22 tuổi, chuẩn bị sang Nhật học hai năm sau khi lọt vào vòng cuối cùng của cuộc thi lấy học bổng. Tám mươi sinh viên ưu tú cạnh tranh ba suốt học bổng, mà chỉ có một suất là học bổng toàn phần, hai suất còn lại thì gia đình phải lo một nửa. Thời gian tôi ôn bài để thi rất căng thẳng, có những lúc tôi định buông xuôi nhưng nhờ sự kiên nhẫn trong việc thúc đẩy của Hiếu, tôi đã đi tới vòng cuối cùng. Phần còn lại, liên quan đến tài chính. Bố tôi thời gian này không dư dả do thua lỗ khi đầu tư vào nhà đất, còn mẹ kiếm được một khoản từ Bitcoin, đừng ai hỏi tôi về Bitcoin, tôi không biết gì về tiền điện tử hết.

Tối hôm đó, mẹ nướng bít tết bằng thịt bò Wagyu bằng than củi và cá hồi Na Uy phi lê rất tươi ngon ăn sống chấm mù tạt, hai món tôi mê mẩn. Trong khi chuẩn bị, chế biến bữa tối, mẹ con tôi nghe mấy bài hát của Bích Phương, Sơn Tùng M-TP và Binz.

“Ý con là những gì mẹ làm từ trước đến nay giờ chỉ đổi lấy một cuộc hôn nhân đổ vỡ cùng đứa con gái xinh đẹp như con đó à?”. Mẹ tôi cười.

“Con xinh đẹp nhưng ngu ngốc”.

“Min này, Daisy trong phim Great Gastby nói với Gastby do Leonardo Dipcario thủ vai rằng con gái cô xinh đẹp, nhưng cô ước con gái mình lớn lên sẽ ngốc ngếch nữa để có thể sống một cuộc đời vui vẻ, nên nếu con tự nhận mình ngốc thì cũng đâu có nghĩa là không thông minh”.

“Nhưng con có đọc Great Gastby như mẹ để biết liệu có phải những lời nhận xét về con mình là thông tuệ hay đần độn của một cô gái tên là Daisy đâu! ”. Tôi gắt lên với mẹ.

“Vậy con nói xem, với những gì mẹ đang có, từ công việc cho tới mỗi ngày được sống với con vui vẻ thế này, thì việc chia tay với bố thì có xứng đáng không Min”, Mẹ lại gần, đưa những ngón tay vuốt ve mái tóc tôi, rất nhẹ nhàng và êm ái.

“Mọi việc đâu chỉ có những thứ bề nổi, những thứ có thể nhìn thấy như thế. Mẹ đã bao giờ tự hỏi rằng nếu như không có sự tiến bộ đó, hay mẹ sẽ tiến bộ theo nhịp điệu chậm hơn thì bố mẹ vẫn có thể ở bên cạnh nhau, mẹ cũng không phải chịu những tổn thương, không phải…”

“Chứng kiến chồng mình ngủ với người khác trên chiếc giường của mình”. Mẹ tôi bật cười. “Nhưng cô gái ấy có đồ lót đẹp thật Min ạ”.

“Vâng, ít nhất là trong khi mẹ vẫn theo đuổi sự tiến bộ của mình thì bố con đã ngủ với cả tá phụ nữ khi chia tay mẹ. Con nghĩ rằng bố đã lờ mờ cảm thấy sẽ bị mẹ bỏ lại một quãng xa và dần dần trở nên khó hoà hợp hơn với vợ mình, nếu mẹ cứ tiếp tục tiến bộ mà bộ vẫn dậm chân tại chỗ như vậy. Để rồi chẳng còn cách nào khác, bố đành quyết định cắt đứt tất cả để khiến mình vui vẻ hơn. Con muốn hỏi liệu rằng lúc ấy mẹ đã nghĩ đến chuyện này chưa, mẹ thông minh như vậy mẹ có biết không, hay khi sự việc xảy ra thì mẹ mới hiểu sự tiến bộ mình theo đuổi đã đâm mẹ một phát đau đến thế nào?”.

Mẹ chớp mắt mấy cái nhìn tôi ngạc nhiên rồi bất ngờ ôm chồm lấy tôi thốt lên vui sướng.

“Min của mẹ hôm nay nói hay ghê, làm mẹ cũng chẳng biết phải trả lời con thế nào nữa”.

“Con ngạt thở quá. Mẹ nới lỏng tay cho con thở với”. Ngực tôi cọ sát vào ngực mẹ trong cái ôm ấy. Tôi cảm nhận rõ hai đầu ngực của mẹ tì sát lên bầu vú của tôi. Khi ở nhà với nhau, mẹ và tôi có thói quen không mặc áo lót. Mẹ nới lỏng tay chậm rãi trả lời tôi.

“Lúc ấy mẹ ngốc nghếch và phù phiếm nghĩ rằng mình có thể có được tất cả Min ạ. Và con thấy rồi đấy, mẹ đã không làm được điều đó, rồi phải trả giá cho sự kiêu căng, ảo tưởng của mẹ chính là sự tan vỡ gia đình của mình. Việc huyễn hoặc mọi thứ đều có thể kiểm soát, hay đạt được bằng sự không ngừng nỗ lực và tiến bộ của bản thân xuất phát từ một ý định tốt, nhưng trong một thế giới luôn chuyển động, có những người tiến lên, có những người lùi lại, ngày hôm trước trong họ là một tâm hồn đẹp đẽ, ngày hôm sau lại biến đổi thành một thứ tinh thần dưới hình dạng khác, thì quả thật mẹ là một phụ nữ ngây thơ nhất trên thế giới khi tự đánh giá mình quá cao”.

“Mẹ có bao giờ hối hận không?”

“Chưa một lần Min ạ, đến bây giờ mẹ vẫn muốn có tất cả”.

“Nhưng có những thứ đã mất và không thể hàn gắn lại được”.

“Những thứ đã mất dù quý giá đến đâu chúng ta có thể tìm được thứ khác thay thế, miễn là thế giới trong con không bị biến đổi, bị méo méo do tác động của những ngoại lực xâm nhập ngay khi vài thứ đã từng là của con nhưng bây giờ lại đã biến mất”.

“Mẹ có nghĩ bố ghen tức với mẹ nên mới đối xử với mẹ như vậy không? Bố không ghét bỏ, bố chỉ sợ sự tiến của mẹ thôi mẹ có biết không?”

“Min này, hãy tưởng tượng cuộc sống này luôn cho tất cả cơ hội thông qua một bài thi ,với phần thưởng là ai đạt điểm cao sẽ được một chuyến tham quan tới những nơi con chưa bao giờ tới, với những cảnh sắc đẹp rực rỡ, những vùng đất rộng lớn mênh mông đầy hoa thơm trái ngọt. Ngồi ở trên, bên cạnh, hay sau lưng con đều là những người con yêu thương cũng đang chú tâm vào bài thi. Có người cứ ngồi không làm chỉ đợi hết giờ để ra về, có người làm vài câu rồi bỏ buộc và trong số những người như vậy con lại nhất định không bỏ cuộc, cứ ngồi vật lột, nghiền nghiểm từng câu hỏi để đưa đáp số đúng nhất. Cũng có lúc con mệt mỏi và nghi ngờ bản thân liệu mình có thể hoàn thành bài thi để lên xe đi tới một thế giới khác, một thế giới tươi đẹp không? Rồi con cũng tự nhủ rằng vì nghĩ mình có thể nên con có thể sẽ làm được, nếu cứ tiếp tục giải quyết những câu hỏi bằng tất cả mọi phương án. Cuối cùng trong số những người làm bài thi, chỉ có con cùng vài người khác đủ điểm để đi tham quan. Còn những người thân yêu của con thì không. Từ đấy, có người ghét con vì con làm được bài còn họ thì không, ngay cả đó là những người con nghĩ rằng sẽ sống vui vẻ mãi mãi với họ nếu như không. Con không có lỗi, cuộc đời không có lỗi, bài thi hay chuyến tham quan thì càng không. Lỗi ở đây vì đôi khi, hay do lý do nào đó mà những người thân yêu của chúng ta không chấp nhận chúng ta trở nên tiến bộ hơn Min ạ”.

“Mẹ có nghĩ cuộc đời con sẽ làm được bài thi không ạ”. Tôi buồn bã hỏi mẹ, mấy ngón tay tôi vuốt nhẹ lọn tóc màu khói bẩm sinh của mẹ. Mẹ vẫn ngồi cạnh, hai tay ôm lấy tôi. Cơ thể mẹ vẫn tràn đầy nhựa sống như lúc 20 tuổi, tuổi tác hay thời gian không tác động lên được với mẹ.

“Tại sao không chứ Min?”

“Nhưng con có giống mẹ đâu, con còn chẳng lọn tóc màu khói như mẹ”.

“Điểm gở đấy Min ạ”.

Sau ấy mẹ đưa tôi tiền đi du học, mẹ không cho mà chỉ đưa tôi mượn hơn 200 triệu. Mẹ lấy bút và giấy, đưa tôi viết biên nợ viết từ năm 30 tuổi trở đi mỗi năm bắt đầu trả mẹ tôi 10 triệu và ký vào. Tôi cằn nhằn mãi không thôi, tôi so sánh nhà người khác có con được nửa học bổng du học sẽ chu cấp phần còn lại, đây thì mẹ lại chỉ cho tôi mượn.

“Ai bảo con sinh ra làm con mẹ”.

 

“Dạo gần đây anh có xem phim khiêu dâm không Hiếu?”.

Tôi hỏi Hiếu khi gọi anh đưa tôi một vòng hồ Tây lần nữa, trước khi sang Nhật học. Đó là một buổi chiều bất cứ ai cũng có thể bỏ tất cả để đi lượn lờ cả ngày cũng không tiếc. Lúc ấy trời rất đẹp, nắng nhẹ trải khắp mặt hồ, những gợn sóng nước nhẹ nhàng óng ánh một màu vàng nhạt, phảng phất những toà nhà in bóng dưới mặt nước. Thi thoảng những cơn gió từ phía bên kia thổi vào con đường ven hồ, tóc tôi tung bay trong gió, tôi hít một hơi sâu tận hưởng cảm giác mát lạnh và dễ chịu.

Tôi không uống được bia rượu, nhưng hôm ấy tôi lại muốn uống bia để kể cho Hiếu nghe một chuyện kì quặc. Tôi và Hiếu, mỗi người một chai Heiniken mát lạnh mua ở cửa hàng tiện lợi. Khi dừng lại ở đoạn nhất trên đường ven hồ gần tới Phủ, chúng tôi dừng xe uống bia và nói chuyện về phim khiêu dâm. Hiếu nhìn tôi tò mò, anh ngẫm nghĩ một lát như áng chừng lại thời gian lần cuối cùng xem là khi nào rồi bình thản nói.

“Phải mấy năm gần đây anh không xem. Hồi 19,20 tuổi anh xem nhiều lắm, một đợt thì ngày nào cũng xem. Có chuyện gì không Min?”.

“Em thi thoảng lắm mới xem 15 tới 20 phút”, Tôi tiết lộ nhưng Hiếu chỉ ồ lên một tiếng thích thú. Anh không đánh giá ai qua những chuyện như vậy, đó điều tôi thích ở Hiếu. “Khi đến lượt cảnh mấy tay nam diễn viên có hành động bạo dâm là em tắt đi liền. Em không thể tưởng tượng được ai đó có thể bị hành hạ và làm nhục như thế”.

“Phim ảnh dù là bom tấn hay khiêu dâm đều có thể khuếch đại thực tế mà”.

“Nhưng em đã thấy bố làm như vậy với mẹ, vừa mang tính bạo hành, vừa có làm nhục và cưỡng bức mẹ”. Tôi uống một ngụm bia, đưa mắt nhìn Hiếu xem anh phản ứng thế nào, Hiếu chỉ nheo mắt một chút hỏi tôi chứng kiến chuyện đó từ khi bố mẹ em vẫn sống với nhau sao, Tôi lắc đầu rồi tu thêm một ngụm bia nói rằng mới hai ngày trước.

“Em kể đi”. Giọng Hiếu phảng phất buồn bã dù anh cố kìm nén. Con gái nhạy bén với buồn bã lắm.

“ Sáng hôm ấy em đến trường để hoàn tất giấy tờ, thủ tục du học, mọi chuyện được đóng dấu, phê duyệt nhanh hơn em nghĩ. Còn sớm nên em gọi cho một cô bạn rủ đi cà phê nhưng bạn ấy bận, sau đó trời đổ mưa, nên em mua mang về chứ không ngồi lại. Khi về nhà, em thấy xe của bố dựng sát cửa nhà, bố chưa bao giờ về lại nhà nếu không gọi hay nhắn tin cho em. Em tự hỏi ai đã mở cửa cho bố vào, vì mẹ em đến văn phòng trước cả khi em ra dậy. Em cũng không thấy xe của mẹ đâu. Em đưa tay đẩy cửa vào nhà thì khoá trái. Chuyện quái quỷ gì thế này? Em đập cửa ba lần gọi bố nhưng không ai gọi cửa nên tự cắm chìa khoá mở. Vừa bước vào trong nhà, em nghe thấy tiếng bố tuôn ra thứ âm thanh… ừm, đặc trưng khi làm tình, anh biết kiểu âm thanh đó đúng không?”.

Hiếu gật đầu, anh ngửa cổ uống một can chai bia, đưa mắt nhìn ra phía hồ, một chiếc mô tô phân khối lớn lướt qua chúng tôi với tiếng pô kều đùng đùng như tiếng pháo nổ. Tôi cũng uống thêm một ngụm bia nhỏ nữa rồi tiếp tục kể. Bia trong chai đã bớt lạnh, chỉ còn man mát khi uống.

“Âm thanh phát ra từ phòng ăn. Sau đó, em nghe thấy tiếng mẹ thốt lên những lời thất thanh “Min về đấy…van xin anh… Min ơi… đừng vào con…”. Giọng mẹ như bị bóp ngẹt bằng một tác động vật lý mang một sức mạnh áp đảo. Em rao bước vào phòng ăn mà chưa cởi giày thì đập vào mắt em một cảnh tượng chẳng khác gì trong phim khiêu dâm bạo hành. Chiếc quần jean ống nhỏ cùng quần lót của mẹ bị tụt xuống tận gót chân, áo phông vén cao lộ hết cả khuôn ngực, áo lót thì đứt một bên dây nằm lăn lóc dưới sàn. Còn bố thì vẫn mặc âu phục, bố chỉ nới thắt lưng, cởi cúc quần và lôi cái của nợ ấy ra rồi đi vào trong mẹ từ phía sau trong tư thế đứng thẳng. Một tay bố bóp chặt gáy ấn mẹ em nằm vuông góc trên bàn ăn, tay còn lại bẻ ngược cánh một tay mẹ ra sau lưng. Mẹ bất lực chịu những cú thúc mạnh của bố, mỗi lần bố thúc đều phát ra tiếng kêu to và rõ làm em phải đỏ mặt, khuôn mặt mẹ nằm nghiêng trên bàn đầy cam chịu, lọn tóc màu khói của mẹ phủ kín một một mắt mẹ, mắt còn lại mẹ nhìn em như muốn nói lời xin lỗi. Em như hoá đá trước cảnh tượng ấy, em rú lên liên tiếp “Bố thả mẹ ra! Để mẹ con yên!” nhưng lúc ấy bố em như một con thú, cứ thúc vào sau mẹ cho đến khi thoả mãn mới thôi. Bố em ra rất nhiều, tinh dịch chảy từ trong mẹ xuống mép đùi, đầu gối rồi nhỏ xuống sàn. Trong khi kéo quần lên, bố vẫn ấn chặt đầu mẹ xuống bàn”.

Tôi dừng lại lần thứ hai, uống thêm một ngụm bia nữa, chỗ bia cuối cùng còn trong chai.

“Xong xuôi bố mới buông tha mẹ rồi điềm nhiên đi thẳng tới chỗ em như không có chuyện gì xảy ra. Bố định nói gì đó với em nhưng ẩn mạnh bố rồi chạy đến bên mẹ khóc nức nở. Dù bị bố làm nhục, nhưng mẹ chỉ thở dài nói xin lỗi vì đã để em thấy những gì không nên thấy. Khi bố đi rồi thì em dìu mẹ vào nhà tắm để gội rửa mọi nhơ bẩn của bố trên cơ thể mỹ miều của mẹ. Cổ, tay và ngực mẹ có vết xước và bầm tím mấy tuần sau mới hết. Đầu đuôi sự việc là bố giả vờ nói cần vào nhà để lấy mấy món đồ trước đây gọi cho mẹ về mở cửa.  Anh nói xem, dù là vợ chồng thật, nhưng đã ly hôn, bố em làm như vậy có khác nào cưỡng hiếp đâu.rồi bất ngờ  Lúc đó em tức nói mẹ viết đơn tố cáo bố, nhưng mẹ chỉ nói do mẹ không cảnh giác nên mới bị như thế. Lúc ấy mẹ vẫn còn nói đùa là chắc mẹ ngon lắm nên bố mới bị kích động như vậy. Em hỏi em có thể làm gì giúp mẹ không, mẹ em mở ví lấy tiền đưa em nói ra ngoài hiệu thuốc mua thuốc tránh thai khẩn cấp cho mẹ. Ngoài việc đó ra thì thật sự em cũng chẳng biết làm gì được. Mẹ nghỉ ngơi vài tiếng rồi nhân lúc em trong phòng chuồn đến văn phòng làm việc tiếp”.

“Mẹ em mạnh mẽ và có khả năng chịu đựng mọi tổn thương tốt hơn rất nhiều so với bất cứ ai. Điều mẹ em cần không phải là sự an ủi hay đồng cảm mà là hãy để mẹ em làm những gì mình muốn, bất chấp lý do và hoàn cảnh”. Hiếu kết luận.

Tôi lặng lẽ gật đầu, khi tôi kể chuyện xong thì chân trời đã lấp ló ánh hoàng hôn, những đám mây trên trời trôi dần về phía Tây đầy uể oải. Hiếu hỏi tôi muốn uống bia nữa không, tôi đáp mình sắp say rồi, mặt tôi lúc ấy đỏ ửng tới mang tai. Hôm đó là lần cuối cùng tôi gặp Hiếu trước khi sang Nhật. Hai năm sau về nước, tôi mới biết hôm đó khi đưa tôi về, Hiếu đã đứng chờ mẹ tôi từ văn phòng về nhà để thổ lộ tình cảm của anh. Hôm đó anh kéo mẹ vào lòng ôm và hứa sẽ bảo vệ mẹ suốt đời.

 

 

Vì lén đọc nhật ký của mẹ, nên tôi biết được chuyện đó, cả những lần mẹ làm tình với Hiếu trên chiếc giường mấy năm trước chính bố đã làm ngủ với tình nhân của mình trên đó, trước mặt mẹ và tôi. Tất nhiên, mẹ không phải là người sơ suất và cẩu thả với những đồ riêng tư của mình, nhưng do mẹ quá tin rằng tôi sẽ chẳng bao giờ đụng tới đồ của người khác như mẹ dạy. Tôi đã làm mẹ thất vọng, nhưng bù lại tôi đã biết được sự thật tôi đã phần nào hồ nghi.

Hai năm ở Nhật là khoảng thời gian trôi qua nhanh nhất trong cuộc đời tôi. Tôi vừa bận học, bận đi làm thêm kiếm tiền, một ngày chỉ ngủ 5,6 tiếng, nhiều Chủ Nhật tôi không biết đi chơi là gì vì thời gian rỗi phải học và đọc rất nhiều. Ở Nhật tôi sợ nhất là mỗi khi mùa Đông tới, tuyết phủ trắng cả Tokyo rộng lớn , mỗi khi đi ra ngoài lạnh cắt da cắt thịt, thở vào còn thấy hai lá phổi đóng băng. Những lúc ấy tôi thèm ăn phở ghê gớm, những giá một bát phở ở Nhật làm tôi nhớ Hà Nội đến phát khóc. Hai năm ở Nhật, số lần tôi ăn phở đếm được trên đầu ngón tay. Trong thời gian học ở Nhật, tôi nhận được kha khá lời hẹn hò của cả đàn ông Việt và Nhật, có người là chủ thương hiệu mỹ phẩm địa phương, nhưng tôi chỉ dừng lại ở việc ăn uống với họ. Tôi không sáng dạ nên học cái gì cũng chậm tiếp thu. Tiếng Nhật bậc cao N2 và N1 rất khó học, nhiều khi áp lực quá, tôi luôn tự nghĩ tới việc hạ thấp tiêu chuẩn của mình xuống.

Những lúc ấy, tôi tìm tới sự giúp đỡ của mẹ và Hiếu cả về cách thức lẫn tinh thần. Mẹ chỉ cho tôi cách tin vào bản thân, Hiếu dạy tôi cách kiên nhẫn với những bất toàn của chính mình, chỉ cần tôi chịu khó lắng nghe và tìm kiếm dù chỉ là tia lửa nhỏ nhất để khơi nguồn cảm hứng và sự tập trung trong tôi thì mọi thứ sẽ đơn giản hơn. Nói thì dễ, làm thì khó, nhưng trong cái rủi lại có cái may, tôi một thân một mình ở Nhật nên dù muốn lười biếng cũng không được nữa rồi. Ngay chính tôi cũng cảm nhận một sự đào thải khốc liệt nếu tôi chẳng có một chút cố gắng nào trong khả năng của mình. Dần dần tôi cũng làm được, quá trình đó thật chẳng khác nào một cơn ác mộng. Nhưng khi làm được trong mồ hôi và nước mắt, tôi mới cảm nhận được sự ngọt ngào của tiến bộ như mẹ và Hiếu hay nói.

Trước khi từ Nhật về, tôi nhắn tin cho nhìn vào mắt mẹ lẫn Hiếu lên Nội Bài đón. Khi gặp lại và nhìn vào mắt hai người, tôi nhận biết cả hai đang ở trong một mối quan hệ yêu đương, chỉ là tôi không ngờ giữa là mẹ và Hiếu với nhau. Tôi quan tâm và tò mò tới hạnh phúc của mẹ, cũng như cảm thấy ghen tuông khi biết Hiếu đang để ý đến người khác. Chắp nối những dữ kiện này lại với nhau, tôi nhận thấy có điều gì dó không bình thường giữa mẹ và Hiếu. Điều này cứ đeo đuổi tôi như một ám ảnh nhất định phải thấu suốt trong mấy tháng trời sau khi tôi về nước. Khi về, tôi được nhận vào làm việc trong một công ty Nhật có văn phòng trên quận Ba Đình. Công ty vốn là chi nhánh của nơi tôi thực tập bên Nhật, mọi thứ nhẹ nhàng hơn so với ở Nhật,

Sau đó tôi hẹn gặp Hiếu nhiều hơn cũng như tập trung vào từng tiểu tiết trong cử chỉ,lời nói của mẹ. Tôi muốn phát điên vì mọi cố gắng cũng không thể dẫn tôi tới bất cứ manh mối nào, dù chỉ nhỏ nhất. Có lúc tôi bình tâm nhìn nhìn và suy xét, nếu như mẹ và Hiếu có tình cảm với nhau thật thì cũng chẳng trái với luân thường đạo lý. Mẹ đã ly hôn mấy năm nay, còn Hiếu cũng đã độc thân trong một thời gian dài, mọi thứ có diễn ra theo cách khó chấp nhận thì cũng chỉ là có tôi ở giữa hai người mà thôi.

Thật ra tôi không biết mẹ có viết nhật ký, dù mẹ ghi chép hàng ngày, có lẽ mẹ viết nhật ký vào những lúc chuẩn bị đi ngủ. Cuốn nhật ký của mẹ với bìa đóng bằng da trơn màu đen dày cộm, trông giống sách hơn là nhật ký. Hôm ấy tôi thức đêm làm việc nên xin phép nghỉ buổi sáng. 9 giờ 30 tôi dậy, sau khi rửa mặt tôi đi thẳng vào phòng mẹ, tôi có linh cảm sẽ tìm thấy thứ gì đó, một thứ tôi không thể gọi tên nhưng chắc chắn sẽ giúp tôi hiểu được chuyện tôi không thể hiểu trong thời gian gần đây. Chuyện liên quan đến mẹ và Hiếu.

Tôi thấy cuốn nhật ký mẹ đặt ngay ngắn trên bàn để đèn ngủ. Chiếc bìa da màu đen bí ẩn với dây thắt màu đỏ xinh xắn ngay lập tức cuốn hút tôi. Tôi cầm cuốn nhật ký trên lòng bàn tay trong trạng thái hồi hộp, dù biết điều này không đúng nhưng tôi biết thứ tôi tìm chỉ có thể ở trong đây mà thôi. Tôi đứng dậy, đưa mắt lấm lét nhìn ra cửa sổ phòng mẹ như sợ rằng mẹ sẽ bất ngờ bắt quả tang. Tôi cũng quay lại nhìn về cửa phòng mẹ, im lìm và vẫn y nguyên không xê dịch một li từ lúc tôi vào, tôi chạy ra bấm chốt cửa rồi mới tháo nút sợi dây đọc những dòng nhật ký đầu tiên.

Mẹ tôi viết nhật ký chi tiết từ ngày tháng, giờ giấc đến từng giây, từng phút, thậm chí địa điểm, thời gian gặp Hiếu dài bao lâu mẹ cũng viết vào nhật ký, vì vậy tôi không khó lần theo những khoảng thời gian tôi nghi ngờ giữa mẹ và Hiếu phát sinh tình cảm. Nhưng tôi nhầm, đã có những dấu hiệu giữa hai người từ trước đó.

 

 

Ngày xx tháng 10 năm 20xz

7 giờ sáng.

Trung thu hẹn Hiếu đi dạo trên phố cổ. Min đi với bạn trai tới chiều. Dậy chuẩn bị để đi. Mặc áo phông đen dài để giấu quần soóc và khoác áo flannel kẻ ca rô màu đỏ. Hiếu nói thích mình mặc như vậy. Min mà thấy sẽ giận mình mất.

7 giờ tới 1 giờ trưa.

Hiếu qua đón. Đi ăn bún ốc, ngon quá. Đi một vòng phố cổ, không khí bây giờ khác lúc mình còn trẻ ghê. Hiếu nói muốn ăn cốm xào mình làm. Mình hứa sang năm sẽ làm cốm xào cho Hiếu. Va phải một nhóm bạn trẻ xinh xinh yêu yêu. một cô bé quát mình mắt mũi để đâu đó. Cô bé còn ít tuổi hơn Min. Ngồi ăn chè ở hàng Cân. Hiếu vén lọn tóc khói của mình hỏi “Cho em chạm vào má chị một lần nhé”. Ôi, điều điên rồ gì đang diễn ra đây? Min nhắn tin tối muộn mới về. Hiếu đưa mình về, hỏi tối lại lên đây đi một vòng nữa nhé. Mình không biết nữa, Hiếu làm mình bối rối.

5 giờ 30 chiều tới 8 giờ tối.

Hẹn Hiếu đi sớm và về trước 9 giờ để đợi Min. Đông gấp ba buổi sáng. Hiếu cầm tay mình dẫn đi nói “Kẻo em lạc mất chị trong này mất”. Trời ạ. Tại sao mình lại ngoan ngoãn để Hiếu cầm tay? Mình điên mất rồi.

Ngày xx tháng 8 năm 20xy

Hai hôm sau khi quan hệ với chồng cũ, Hiếu đứng đợi mình ở dưới văn phòng. Hiếu ôm lấy mình. Cả người mình còn đau. Hiếu nói sẽ bảo vệ mình suốt cuộc đời này. Hiếu hôn mình? Mình không biết liệu đây có phải là yêu?

Ngày 10 tháng 3 năm 20xw

Đúng 5 tháng mình mới cho Hiếu “ấy ấy”. Mình muốn ở nhà nhưng xấu hổ quá nên nói Hiếu chọn một chỗ sạch sẽ là được. Không biết Hiếu nghĩ sao về chân tay của một con đàn bà hơn 40 tuổi như mình nhỉ? Hiêu ôm và hôn mình rất lâu. Cái đó của Hiếu lớn và cứng nhưng Hiếu dịu dàng quá. Mình thích lắm. Hiếu về nhắn tin nói mình rất đẹp, da mình mịn màng, cơ thể săn chắc lại không có bụng.

Ngày 11 tháng 3 năm 20xw

Từ văn phòng về đi xem phim và đi ăn với Hiếu. Khi xem phim ngón tay Hiếu cứ mân mê lọn tóc khói và gáy mình. Mình nghĩ mình ướt từ lúc ấy rồi. Trên đường về Hiếu nói tí vào nhà muốn ôm mình một lát. Mình nói không được đâu, muộn rồi, Hiếu về đi. Nhưng Hiếu dỗ khéo quá, thế là lại “ấy ấy”. Rất lâu rồi mình mới “ấy ấy” hai ngày liên tiếp như vậy.

Trong nhật ký là năm ngày liên tiếp mẹ và Hiếu làm tình với nhau. Mẹ không chỉ say đắm trong tình yêu mà còn rất mãn nguyện về mặt tình dục. Tôi đọc mà như có lửa đốt bên trong, bức bối vô cùng, nhưng vẫn muốn đọc tiếp nữa. Tôi ngồi cứ ngồi trong phòng mẹ đọc từ sáng cho đến lúc trưa chiều, chỉ uống nước, tôi không thiết tha ăn dù chỉ một chút. Hai tai tôi đỏ và nóng ran khi biết Hiếu và mẹ cho nhau nhiều khoái lạc như thế nào, thứ trải nghiệm đối với tôi thì tệ hại đến mức ám ảnh tôi một thời gian dài. Một dạng lãnh cảm nhẹ vì ấn tượng không tốt với tình dục ngay từ những lần đầu tiên. Tôi cứ nghĩ đó là điều bình thường với mọi cô gái, hóa ra lại không phải như vậy.

Qua nhật ký, tôi nắm được chu kì làm tình của mẹ và Hiếu là ba ngày một lần, trừ lúc mẹ đèn đỏ. Những lúc ấy, mẹ dùng tay và miệng giúp Hiếu thư giãn. Địa điểm của hai người rất đa dạng, dường như cả hai đều rất thích trải nghiệm những không gian mới. Lúc thì khách sạn, homestay, văn phòng của mẹ, nhà Hiếu… Nhưng nơi thoải mái nhất là phòng của mẹ, nơi hai người lần lượt đưa nhau lên đỉnh trước khi mẹ xuống bếp nấu món gì cho cả hai cùng ăn. Từ khi tôi về, mẹ và Hiếu rất ít khi về nhà vui vẻ. Hai người thuê một căn hộ bên mạn Long Biên, vốn là nơi hãn hữu lắm tôi mới qua đó. Mẹ tôi mà, cẩn thận và chu đáo vô cùng.

À còn một điều nữa, từ những ghi chép trong nhật ký cho tôi biết mẹ nắm rõ cả thời gian làm việc lẫn những khoảng trống trong ngày của tôi hơn cả chính tôi. Thậm chí mẹ còn tính toán được cả những thời điểm đột xuất tôi có thể về hoặc không về nhà, để có thể gọi Hiếu về nhà.

Sáng nay, trước khi tới văn phòng, mẹ có viết mấy dòng đầu tiên. Mẹ hẹn Hiếu trưa mai qua nhà trong khoảng từ 11giờ rưỡi trưa tới 2 giờ chiều. Ngày mai luôn là thời điểm nhiều việc nhất ở công ty, tôi tan làm lúc 5 giờ nhưng hôm đó luôn ở lại văn tới 7 giờ tối thì mới xong xuôi công việc. Tôi gập cuốn nhật ký lại, đặt lại lại chỗ cũ y như khi cầm lên. Tôi thả người xuống chiếc giường đệm trải tấm ga màu xanh nước biển của mẹ, đưa mắt nhìn lên trời tự hỏi tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi, với mẹ và với Hiếu? Chúng tôi đang mắc vào một mối quan hệ kiểu gì thế này. Tâm hồn tôi trống rỗng, tôi để tâm trí trôi theo những suy nghĩ vẩn vơ và mù mịt chính tôi cũng không biết tất cả khởi nguồn từ đâu.

Tôi tự hỏi tại sao mẹ có thể may mắn nhiều tới như vậy, may mắn hết cả phần tôi rồi. Có lẽ Lọn tóc màu khói của mẹ có lẽ không phải điểm gở, trái lại là một dấu hiệu cho biết trên đời này có người được định mệnh ưu ái đến như vậy.

 

Chiều hôm đó từ phòng mẹ, tôi đi thay đồ rồi lên thẳng công ty làm việc như điên cho cả hôm nay và ngày mai. 8 giờ tối tôi vẫn ở văn phòng, mẹ nhắn tin nói chờ tôi về cùng ăn cơm, tôi bảo mẹ mình ăn rồi, không phải chờ đâu. Về nhà, tôi đi tắm rồi thức tới 1 giờ sáng làm việc. Tôi ngủ tới 5 giờ, đầu đau như búa bổ, tôi lại tắm rồi quay lại văn phòng trước 6 giờ sáng, khi mấy chị lao công vẫn đang lau chùi, sắp xếp lại đồ đạc, bàn ghế. Tôi cố gắng hoàn thành sớm công việc để có thể xin ra ngoài một lát vào buổi trưa này. 10 giờ mẹ nhắn tin hỏi tôi có muốn ăn gì không mẹ làm rồi gọi ship mang cho. Tôi đáp hôm nay tôi rất bận, không có thời gian để ăn trưa ngay tại văn phòng.

“Con ăn sáng chưa? Hôm nay con lên văn phòng sớm thế”.

“Con ăn rồi. Vâng bận đến tối luôn mẹ ạ. Thôi, còn làm việc đây”. Tôi trả lời tin nhắn của mẹ.

Đúng 12 giờ trưa, tôi xong xuôi việc mình được giao, nhưng vị quản lý người Nhật khá miễn cưỡng, chỉ cho phép tôi tạt về nhà đúng 1 giờ 30 phải có mặt ở văn phòng. Thời gian tôi xếp hàng chờ thang máy, lấy xe dưới hầm, đi từ khu Kim Mã về nhà tôi nằm ở cuối quận Hai Bà Trưng cũng mất hơn nửa tiếng, trừ đi thời gian ngược xuôi tôi chỉ cón vỏn vẹn 20 phút để chứng kiến một điều nếu có thể thì tôi đừng bao giờ biết thì hơn. Nhưng chuyến xe đã khởi hành, tôi không thể rút lại quyết định được nữa rồi.

Tôi cẩn thận gửi xe ở một chung cư gần nhà, tôi nhón nhẹ từng bước chân ngay từ đầu đoạn đường dẫn về nhà, khi đứng trước cửa, tim tôi đập nhanh bất thường cứ như chuẩn bị đột nhập bất hợp pháp vào nhà người lạ. Tôi giật mình mỗi khi tiếng còi xe vang lên rồi phóng vút qua, sợ rằng sẽ làm ai đó trong nhà đi về cửa sổ ngó ngoài xem xem có chuyện gì. May mắn là không phải như vậy.Tôi nhè nhẹ đặt tay nấm đấm cửa, cửa khoá, nhưng tôi có chìa khoá. Tôi tra chìa vào ổ, xoay chìa khoá thật chậm với một lực vừa đủ tới khi một tiếng tách khe khẽ vang lên.

Tôi đưa tay, nhẹ nhàng ẩn cửa bước vào nhà. Không hiểu sao lúc ấy tôi có thể bình tĩnh đến mức cởi giày thể thao, tháo khẩu trang đút vào túi áo vét rồi lướt nhẹ trên hàng lang, đặt từng bước chân nhẹ nhàng lên cầu thang, đưa mấy ngón tay nắm lấy ở nắm đấm cửa, tôi đang tái hiện lại hành động của mình năm nào khi bắt quả tang bố với người tình. Còn trưa nay, là mẹ tôi với một người rất quan trọng đối với tôi.

Khi cửa mở, tôi thấy hai con người đó khả thân vui vẻ với nhau, tôi nhìn thấy thân hình mịn màng, săn chắc đầy nhựa sống của mẹ đung đưa ở trên Hiếu, tay mẹ buông thõng, hờ hững chạm những đầu ngón tay xuống hông Hiếu, hai người đang tận hưởng cảm giác đi sâu vào bên trong nhau trên chiếc giường ngày nào bố nằm cạnh người tình, tôi cũng thấy rõ hai bầu vú của mẹ nhẹ nhàng đung đưa trước mặt Hiếu theo một tiết tấu chậm rãi mỗi khi thân dưới của mẹ nhấp nhô như những làn sàn sóng. Cả hai trong chốc lát không biết đến sự hiện diện của tôi, mẹ và Hiếu không có mặt ở đây, niềm hoan lạc đã cuốn họ rời xa khỏi thực tại. Tiếng rên rỉ của mẹ cùng tiếng nghiến răng của Hiếu dội mạnh vào trí óc tôi, lúc đó tôi mới biết mình là kẻ thất bại trong cuộc đời này thế nào. Cùng là phụ nữ, ngay việc tận hưởng cảm giác thăng hoa trong tình dục, tôi cũng không làm được như mẹ.

Mẹ là người quay về thực tại trước, mẹ quay đầu mở to mắt kinh ngạc nhìn tôi vì không thể ngờ rằng tôi có thể qua mặt lần này. Mẹ kéo chăn phủ lên mình và Hiếu, đưa ngón tay xoắn lọn tóc màu khói mỉm cười đau đớn cất khẽ tiếng.

“Giỏi lắm Min, bây giờ mẹ không biết phải nói gì với con lúc này hết, vụ này khó cho con quá”.

Hiếu cũng đã quay lại, anh đưa mắt nhìn tôi với sự trống rỗng như muốn thừa nhận “Mọi chuyện từ đầu đã là vậy rồi Min, trong anh không có chỗ em đâu”.

Cả ba chúng tôi đều im lặng, có gì để nói nữa đâu. Tôi nhấc cánh tay giơ lên chào, rồi đi thẳng xuống dưới, xỏ chân vào giầy rồi quay lại công ty và ở đó đến tối mịt mới về.

Hôm ấy tôi bình thản đến kì lạ. Hết giờ làm, tôi ghé vào quán cà phê uống một cốc cà phê đen không đường, rồi về thẳng nhà mặt đối mặt với mẹ. Tôi nói mẹ không phải giải thích gì hết, tôi đã đọc nhật ký của mẹ rồi, lúc này tôi chỉ quan tâm là tôi hay mẹ sẽ là người phải ra khỏi căn nhà này mà thôi. Mẹ nói mẹ sẽ đi, tôi gật đầu rồi đi thẳng lên phòng.

Tối hôm ấy tôi cứ tựa vào tường mà ngồi, không suy nghĩ, cũng không có tâm trạng hay bất cứ một cảm xúc nào cả. Có gì đó đang dịch chuyển trong tôi để lấp đầy mọi khoảng trống ấy. Còn mẹ, trong lúc đó thì đang xếp những món đồ cần thiết của mình vào hai chiếc vali du lịch để ra khỏi nhà ngay rong ngày mai.

Đêm hôm đó, một lọn tóc trên đầu tôi chuyển từ màu đen sang màu trắng khói, giống như mẹ, lọn tóc của tôi ở bên trái còn mẹ bên phải. Mẹ không biết điều này, cho tới trước khi mẹ chết vài giờ đồng hồ, cùng với Hiếu.

 

26 tuổi, tôi từ một nhân viên hành chính toàn thời gian trở thành một người viết kịch bản phim chuyên nghiệp toàn thời gian. Trong hai năm mẹ biến mất không để lại dù chỉ một dấu chân, mẹ đi vào hư không cùng đứa con của Hiếu, tôi đã đọc sạch số sách của mẹ. Thậm chí tôi nghiện mua sách còn hơn cả mẹ trước đây. Thi thoảng tôi vẫn đọc lại nhật ký của mẹ, một cách tôi chiêm nghiệm về một con người cũng mang lọn tóc màu khói như mình, hai cá thể duy nhất có cùng một thứ dị biệt trên thế gian này.

Tôi chưa bao giờ hình dung về cuộc sống bây giờ của mình sẽ trở thành thế này từ cái ngày Hiếu gọi nói cho tôi biết mẹ đã bỏ đi với giọt máu của anh. Trước đó một năm, khi mẹ dọn đồ ra khỏi nhà qua căn hộ bên Long Biên sống, tôi chợt nhận ra mình đang có một cơ hội để có thể sống theo cách của mình mà không phải chịu áp lực hay ảnh hưởng của bố, của mẹ hay của Hiếu. Căn nhà trước có ba giờ còn mỗi mình tôi ở lại. Những món đồ của bố, các cuốn sách của mẹ như máu thịt của tôi vào lúc này, khi tôi thực sự cho phép bản thân mình có quyền được sống theo cách mình muốn. Đó là cách tôi đã chịu đựng được khi trong tôi Hiếu thông báo với tôi một điều tôi nghĩ mình không thể chịu đựng được. Giờ nghĩ lại, tôi tiếc cái điện thoại đã ném vào tường quá.

Tôi không hề có ý định trở thành chuyên gia viết kịch bản phim toàn thời gian. Chỉ là trong một ngày tôi đọc cuốn Farewell, My Lovely của Raymond Chandler và xem sê ri phim The Queen’s Gambit, thì tôi có ý nghĩ rằng mình có thể thử viết một kịch bản phim. Sau đó, tôi bắt đầu viết và tôi viết ở bất cứ đâu, trên văn phòng, ngồi cà phê, trong phòng ngủ cho đến khi nào xong mới thôi. Tôi viết về một cô gái làng chơi cùng một tay cảnh sát trẻ truy tìm một kẻ cắt ngón tay trẻ em hàng loạt. Cái kết là cô gái bị đâm một phát chí tử do sự sơ suất chủ quan của tay cảnh sát. Nhưng cô gái không chết, còn.kẻ sát nhân lĩnh khoảng 100 viên đạn của đội đặc nhiệm.

Tôi gửi bản thảo tới một cuộc thi trên mạng xã hội và quên khuấy đi vài tháng trời vì mê mẩn các tiểu thuyết đa thanh của Fyodor Dostoevsky. Trong một buổi sáng thứ Hai, có người gọi thông báo kịch bản phim của tôi đã được giải nhất và được một bên sản xuất phim ngỏ ý hợp tác. Từ đấy tôi bỏ quách công việc văn phòng, chuyên tâm viết kịch bản. Ai cũng đều nói tôi may mắn. Đúng thế, vì tôi viết nên tôi may mắn, có gì lạ đâu chứ.

Tôi cũng nối lại quan hệ với Hiếu, chúng tôi hẹn hò, yêu và ngủ với nhau. Điều này rất không bình thường và lành mạnh trong cái nhìn của người khác, nhưng tôi lại thấy thật thú vị yêu rồi làm tình với người đã yêu và cũng làm tình với mẹ mình. Cũng thật khó thuyết phục người khác khi tôi và Hiếu đến với nhau không phải vì tôi muốn trả thù mẹ, hay anh thông qua tôi mà nhớ tới mẹ tôi. Dù anh không phủ nhận cũng như tôi tự biết rằng mẹ vẫn hình ảnh vấn vương trong anh, cũng như tôi vậy. Còn tại sao trong một mớ bòng bong như vậy mà chúng tôi lại quyết định như vậy, thì thật tôi không muốn giải thích gì cả, vì chẳng có gì để giải thích.

Tôi cũng thú nhận giả xử như mẹ tôi có quay trở lại, cùng với đứa con của Hiếu, tôi thực sự không biết phải làm gì hay ứng biến như thế nào. Lúc này tôi cũng đang có con với Hiếu, đó là một bé gái. Giống như mẹ, tôi chỉ biết nói “Con thực sự không biết phải nói gì cả”. Nhưng tôi biết mình sẽ không trốn tránh vấn đề khi nó đến. Min ngày xưa đã chết rồi, giờ tôi cũng là một người đàn bà có lọn tóc màu khói như mẹ.

Và mẹ trở về thật, mẹ về với đứa con trai của Hiếu, khi tôi và Hiếu đang trần truồng ngủ với nhau, trong căn phòng mà mẹ đã ngủ với Hiếu và bố tôi đã ngủ với người tình, chỉ khác là lần này người mở cửa là mẹ. Tôi không thay ổ khoá, nó vẫn nguyên như vậy nếu có một ngày mẹ muốn về nhà thì mẹ sẽ vào được. Một tay mẹ bế con trai Hiếu, ta còn lại vặn nắm đấm cửa, tôi nghe tiếng cách một cái, liền đưa mắt về phía cửa, mẹ đang đứng đó đưa ngón tay xoắn mấy vòng lọn tóc màu khói của mẹ. Lúc ấy đã hơn 10 giờ đêm. Bên ngoài sấm đánh liên hồi, báo hiệu sắp có mưa.

“Chào Min. Ồ, có cả Hiếu nữa kìa. Vụ này khó cho cả ba chúng ta rồi”. Mẹ cười nhíu cả mặt, lúc ấy trông mẹ giống nhân vật trong phim hoạt hình Nhật Bản quá.

“Chào mẹ, con thực sự không biết phải nói gì trong lúc này cả”. tôi nhổm dậy, đưa tay trái xoắn xoắn lọn tóc màu khói của mình. Mẹ bật cười khi thấy tôi làm như vậy. Có lẽ lúc ấy trong mắt mẹ, tôi lúc ấy cũng giống một nhân vật trong phim hoạt hình.

Tôi lay Hiếu dậy, anh nhất thời không giữ được bình tĩnh khi gặp lại mẹ và tận mắt nhìn thấy con trai mình. Anh mặc quần áo rồi ào tới ôm mẹ một cái rồi cứ quấn lấy con trai mới hơn 1 tuổi của mình. Đứa bé tên là Hiếu Minh, ghép từ tên của tôi và Hiếu. Nó giống tôi và mẹ, cũng có những sợi tóc màu khói. Sau đó chúng tôi lần lượt đi xuống phòng khách nói chuyện về những chuyện rất khó nói. Bên ngoài trời đổ mưa to, mưa như trút nước, mưa như muốn cuốn trôi mọi ký ức trước đây của ba người chúng tôi.

Tôi cố tình tắm thật lâu để mẹ và Hiếu có thời gian nói chuyện về những ngày đã qua. Khi tôi xuống thí Hiếu Minh đang khóc vì đói sữa, mà sữa bột mẹ tôi mang trong hành lý đã hết. Mẹ nhìn bụng tôi phán luôn tôi sẽ sinh con gái, mẹ tôi tài năng như vậy đấy, cái gì cũng biết. Sau một thời gian gặp lại, mẹ tôi chỉ tài giỏi hơn chứ không kém đi. Nhưng Hiếu Minh không để chúng tôi yên, nó nhất định đòi ăn mới chịu đi ngủ.

Mẹ tôi đứa Hiếu Mình cho tôi bế, nói tôi làm quen dần dần là vừa đi, rồi tìm ô trong tủ giầy đi ra ngoài mua sữa. Hiếu nói để anh đi,nhưng mẹ bảo mẹ muốn đi bộ một lát vì ngồi máy bay và ô tô lâu quá đau cả lưng. Tôi nói Hiếu hãy đi cùng mẹ, tôi sẽ để ý con trai anh thật cẩn thận.

“Hỏi thăm tình xưa nghĩa cũ của anh giúp em nhé”. Tôi trêu trọc Hiếu.

 

 

Tôi không biết cửa hàng sữa và loại sữa bột mẹ muốn nó đặc biệt và có giá trị cao tới đâu, mà mẹ với Hiếu đi từ lúc mưa to tới khi tạnh mà mãi chưa thấy về. Tôi không thể gọi cho hai người vì cả hai đều để điện thoại lại. Hiếu Minh khóc kinh khủng vì đói và nhớ hơi mẹ tôi. Chẳng còn cách nào khác, tôi lên nhà lấy áo khoác lên người, mang thêm tấm chăn mỏng cuốn quanh Hiếu Minh rồi đi ra ngoài. Bên ngoài khung cảnh thật ảm đạm, mọi thứ nhuốm một màu buồn bã khi cơn mưa đi quá.

Dưới ánh đèn mờ, lá vàng rụng phủ kín đường và vỉa hè, là lẫn trong những vũng nước vừa mới đọng lại ở bất cứ những góc đường hay ổ gà. Tiếng meo rên rỉ vì lạnh trên mái nhà càng khiến mọi thứ có cái gì đó chẳng lành đang chờ đợi tôi phía trước. Không một ai bên ngoài đường giờ này, nếu mẹ và Hiếu có chuyện thì chẳng có ai ở đấy để giúp được hai người cả.

Tôi đi khoảng trăm mét, khuất khỏi con đường quen thuộc dẫn về nhà một chút thì thấy mẹ và Hiếu nằm bất động trên vỉa hè, anh chết trong tư thế ôm chặt lấy mẹ. một chiếc SUV 7 chỗ màu đen dường như mất lái hay đường trơn trượt đã phi lên lòng đường và tông vào họ. Hai hộp sữa móp mép nằm dưới gầm xe, những hạt mưa rơi từ trên cây xuống hoà vào máu của mẹ và Hiếu. Tai nạn xảy ra quá nhanh, Hiếu chỉ có thể ôm lấy mẹ và chết cùng mẹ chứ không thể làm gì khác.

Tôi ôm chặt Hiếu Minh, chạy tới bên mẹ và Hiếu, quỳ xuống trước mặt họ và trơ ra như một tượng đá, máu đỏ của mẹ và Hiếu dính lấm tấm lên đôi giày vải và bộ đồ trắng của tôi. Vậy là từ đây, suốt cả cuộc đời này, chỉ còn một mình cái thân tôi là chứng nhân duy nhất còn lại biết về câu chuyện của những lọn tóc màu khói. Câu chuyện mà tôi, mà mẹ và những đứa trẻ là những nhân vật chính trong đó.

Photo : Đỗ Thạch Thảo

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lan tỏa nếu thấy hay nhé:

1 bình luận về “ Chuyện về cuộc đời của những lọn tóc màu khói”

Viết một bình luận

Trần Đức Nhân