Xóm Đạo từ khi lập thôn tới nay vốn chỉ loanh quanh những chuyện nhà thờ nhà thánh, lô đề xổ số là hết ngày. Cứ như vậy cho tới mấy năm trở lại đây, nhiều con dân của xóm có thói quen chầu trực bên ngoài quán nước để nghe ngóng thông tin bán đất, bán cát lên lên xuống xuống mỗi ngày không biết đâu mà lần.
Nhà Nước có kế hoạch mở đường, xây cầu đã có hai chục năm nay, nhưng gần đây mới bắt đầu xúc tiến khiến không ít con dân trong xóm Đạo nôn nóng khác thường, ai ai cũng thấp thỏm như ngồi trên đống lửa. Nhà nhiều đất thì lo bán thế nào cho được giá, nhà ít đất thì suốt ngày than thân trách phận.
Chuyện đất cát quan trọng là vậy, nhưng mấy hôm nay trong xóm bỗng nhiên xuất hiện một tin chấn động, ngang với sét đánh ban trưa khi có kẻ phao tin Ngoan nghệ sỹ, Chí Phèo của xóm sắp cưới vợ.
“Tiên sư đứa mất dạy nào nói láo đấy! Cái thằng móc cống suốt ngày đập đá đó mà cưới được vợ”. Tín, tay xe ôm lão làng của xóm với thâm niên 20 năm uống rượu như uống nước lã hét lên giữa quán nước đầy kích động. Không tức tối sau được khi Tín đã hơn bốn mươi mà vẫn là trai tân, đêm đêm phải ôm gối ngủ một mình.
“Ngoan nó điên nhưng lại biết làm thơ, chú có chất nghệ sỹ như nó chưa mà ngồi đây chửi nó”. Một tay hàng xóm cũng là dân xe ôm với Tín vỗ đùi đen đét nhăn nhở cười để lộ hàm răng cái ố cái vàng khấp khiểng như hàng rào sau cơn bão.
“Em rượu vào thì thơ cả rổ”. Tín bĩu môi đưa bàn tay đen sạm do nắng do gió sờ chiếc bụng to như trống cái của gã. “Mà có thật đi nữa thì em đếch quan tâm, cũng chỉ là trai tứ chiếng gặp gái giang hồ chứ tử tế gì”.
“Mày đừng có phán bừa”. Huệ, người đàn bà ngấp nghé 60 gầy gò, đen nhẻm đội chiếc nón đã bạc màu ngồi cách đó mấy ghế liếc xéo Tín. “Tao nghe mẹ nó khoe đấy là con nhà đàng hoàng, có công có việc hẳn hoi. Phen này thằng Ngoan nghệ sỹ chuột sa chĩnh gạo rồi”.
“Gớm, tin gì ngữ đàn bà từng phiêu bạt và ngủ lang với bất cứ thằng đàn ông nào như mẹ thằng Ngoan”. Tín phẩy tay. “Đến bố thằng Ngoan là ai bà ấy còn chẳng nhớ mặt mũi tròn méo ra sao nữa mà bác tin được cái mồm bà ấy…”.
“CẢ NHÀ CHÚNG MÀY. CHA BỐ CHÚNG MÀY!!!”
Cả quán nước giật mình khi nghe thấy Ngoan thét lên khi đứng giữa ngõ. Một bà già đi quá liền làm dấu thánh vì quá khiếp đảm trước những lời tục tĩu phát ra từ cái đôi môi mỏng nhợt nhạt của Ngoan. Quỷ nhập tràng rồi, Chúa cứu vớt linh hồn tội lỗi này với.
“BÀ LẦN HẠT À? ĐÚNG RỒI, LÀM DẤU ĐI, ĐỌC KINH ĐI, CHÚA CÒN CHO BÀ TRÚNG XỔ SỐ TỐI NAY! NHƯNG CON THỜ PHẬT. CON CỨ NGẬM KẸO LÀ THẤY MÌNH ĐÃ Ở TÂY THIÊN VÁI PHẬT. HEHEHE”.
Bà già vội rảo bước đi ra đầu đường trong tiếng cười sảng khoái nhưng lại làm người ta cảm thấy gã điên hết thuốc chữa của Ngoan. Vài người chứng kiến liền phá lên cười.
“BÀ ĐI ĐÂU VỘI THẾ? TỐI XỔ SỐ MỚI QUAY CƠ MÀ. HÔM QUA CON THẤY BÀ TRƯỚC GIỜ ĐỌC KINH CÒN RA NGÓ BẢNG KẾT QUẢ NHÀ ÔNG TÔ NHÉ HAHAHA”. Ngoan hét ầm lên gọi với theo bà già rồi đủng đỉnh tiến về quán nước với vẻ phấn khởi khác thường.
Ngoan đã không làm tất cả thất vọng. Cả quán nước trố mắt nhìn gã vì Ngoan hôm nay không phải thằng Ngoan nghệ sỹ áo quần nhếch nhác, bẩn thỉu chỉ hơn rẻ rách hay thấy, mà là thằng Ngoan trong bộ vét đen, thắt cờ ra vát đỏ, chân đi giày da bóng lộn trông có khác gì chú rể đi đón cô dâu đâu. Càng ăn mặc trang trọng, tử tế bao nhiêu, cái vẻ điên điên rồ rồ, lúc tỉnh lúc mê của Ngoan càng lộ rõ khiến người khác kinh hãi bấy nhiêu.
Ngoan 35 tuổi, đầu trọc, trán dô, đôi mắt híp gọi là cho có nhỏ như một đường kẻ trên khuôn mặt to bè, thô ráp của gã. Ngoan cao chưa tới một mét sáu, lưng dài chân ngắn lại còn chân đi chữ bát, dị nhân hết chỗ nói. May phước là Ngoan trắng như bột nên cái tướng dị nhân của gã không làm người ta hết hồn. Ngoan khoái nhất là ra cởi trần ra đường, quần dài trễ xuống hở hết quần đùi bên trong. Gặp đám con gái mới lớn hay sinh viên thuê nhà trong trong xóm gã đều khoái trá hỏi “XEM KHOAI ANH KHÔNG? HAHAHA”.
Có lần một nữ sinh khóc hu hu khi Ngoan trong cơn phê cứ bám riết lấy cô gái mà bông đùa trong tình trạng quần dài lẫn quần đùi của gã tụt xuống dưới đầu gối. Tối hôm đó gã được mời lên đồn công an làm việc vì hành vi quấy rối tình dục ở nơi công cộng. Một mắt Ngoan tím bầm, không rõ ai đấm gã trước khi công an tới đưa Ngoan tới đồn làm việc.
Vài con dân đang ngồi uống nước thấy Ngoan sắp sửa “hạ cánh” để làm mấy bi thuốc lào liền trả tiền đứng dậy đi về. Không có cảnh tượng nào hài hước và kinh hãi cho bằng việc Ngoan say thuốc lào. Gã có thể ngã ngửa ra giữa đường đánh một giấc ngon lành hoặc ngồi chửi rủa về Hồng và Trang, được đồn đoán là nhân tình trước đây của Ngoan. Trước đây khi vào tù vì tội ăn cắp, buôn bán và sử dụng chất kích thích, có lẽ Ngoan có nhân tình sống chung với gã thật. Nhưng mọi chuyện về Ngoan cũng chỉ qua mẹ gã kể hòng đổi lấy suất cơm, cốc trà từ những hàng xóm hóng chuyện. Ai cũng biết mẹ Ngoan một người đàn bà với trí nhớ lẫn lộn xọ chuyện này sang chuyện kia. Biết đâu Hồng và Trang đều chỉ là những hình bóng hiện lên trong tâm trí điên rồ của Ngoan khi gã phê thuốc thì sao?
“HỒNG ƠI, EM TỪNG YÊU ANH, TỪNG NGỦ VỚI ANH, ANH CŨNG ĐÃ VÌ EM MÀ LÀM THƠ, THẾ SAO EM BẢO VỚI TRANG LÀ ANH KHÔNG CÓ TIỀN VÀ SỐNG KHỐN NẠN LẮM NÊN EM BỎ ANH RỒI LÀM TRANG CŨNG BỎ ANH LUÔN THÌ AI MỚI LÀ ĐỨA SỐNG KHỐN NẠN HẢ EM? HAI BỌN MÀY MỚI LÀ BỌN CẠN TÀU RÁO MÁNG, ĂN CHÁO ĐÁ BÁT! TỔ SƯ CHÚNG MÀY! CẢ LÒ CHÚNG MÀY!”.
Ngoan trợn mắt lên trời, rống lên những lời chửi rủa về Hồng và Trang. Gã ngồi nghiêng bên phải, đổ bên trái khiến ai cũng bất giác ngồi cách xa gã một khoảng. Nhưng Ngoan không say, dù bi thuốc lào đã làm gã liêu xiêu ít nhiều. Ngoan rất rạch ròi, gã từng chơi ma tuý, thuốc lắc, đập đá đủ cả nhưng nhất định không bao giờ đụng tới bia rượu. Cũng gọi là có biết điểm dừng.
“Nghệ sỹ vừa đi đâu về mà ăn diện như diễn viên thế?” Tín không giấu nổi tò mò khi Ngoan ghé vào quán nước với cái khuôn mặt cười nhăn nhở như một chú hề.”Ái chà, bộ vét trông ra gì quá. Phải đến hai, ba triệu chứ không đùa”. Tín tặc lưỡi đưa tay sờ lần bộ vét Ngoan đang khoác dù nom hơi rộng và dài so với gã. Vài người trong xóm cũng nhao tới sờ tận tay, nhìn tận mắt mới chịu. Mới tinh như xách từ cửa hiệu về, làm gì có đồ ăn cắp đẹp được như thế.
“EM ĐI ĐÓNG PHIM BÁC Ạ!”. Ngoan đáp như hét vào tai vào mặt Tín. Gã ngó quay tìm cái điếu cày để làm một bi, nhưng chủ quán thấy Ngoan từ xa nên đã mang điếu giấu đi. Chú quán nước đầu xóm Đạo là một người trung niên trên dưới 50 tuổi, dáng dỏng cao, luôn mặc đồ thể thao bán hàng và đội mũ lưỡi trai ngay cả khi ngủ. Chủ quán từng sang Tiệp làm ăn một vài năm, rất ưa nói chuyện thời thế và cực kì thích chơi khăm và trêu trọc bất cứ ai mỗi khi có dịp.
“MẸ NHÀ MÀY CHỨ! CÁI ĐỒ KHÔNG BẰNG SÚC VẬT!” Ngoan gào ầm lên. Vài con dân cười khúc khích, chủ quán nước cũng cười theo.
“Mày thì đóng bàn đóng ghế chứ đóng gì phim”. Tín cũng cười, cho rằng Ngoan nói nhảm, nhưng anh xe ôm vắt óc nghĩ mãi không biết Ngoan kiếm đâu ra bộ vét đẹp thế. “Mày nói đi, anh tìm cái điếu cày cho mà hút”,
“MUA CHO EM GÓI THUỐC LÀO LUÔN BÁC TÍN ƠI”. Ngoan cười hề hề đặt tay lên hộp thuốc lào để trên bình sấu ngâm nằm cách mấy cái bình khác xếp trên bàn nước.
“Được rồi ông mãnh”. Tín giở ví, trả tiền gói thuốc lào và nói chủ quán lấy điếu cày đưa cho mình. “Mày nói trước đi, không rít một hơi mày lăn đùng ra đấy lại mất công tao hầu hạ. Mày đóng phim ở đâu, với ai, đứa nào mua cho mày bộ vét này”.
“VỢ EM MUA CHỨ AI. EM CHỤP ẢNH VỚI VỢ, ĐÓNG PHIM VỚI VỢ, ĐI ĂN VỚI VỢ. NGOÀI VỢ EM RA THÌ CÓ CON NÀO THƯƠNG EM NHƯ THẾ ĐÂU. TỔ SƯ BỐ CHÚNG NÓ”. Ngoan gắt gỏng trả lời. Gã khó chịu từ sáng chưa được rít một hơi nào. Ngoan mở hộp thuốc lào, lôi ra gói ni lông màu xanh đưa lên miệng cắn rách một góc như con chó nhằn miếng giẻ lau.
“Thế vợ mày tên gì, nhà ở đâu, xinh hay xấu?”.
“VỢ EM TÊN HIỀN. NHÀ Ở ĐÂU THÌ EM CHƯA BIẾT”.
Ngoan lớn tiếng đáp rồi nhanh tay giật điếu cày trong tay Tín. Gã dốc thuốc lào ra lòng bàn tay, vê tròn cỡ viên bi, ấn vào nõ điếu rồi châm lửa. Một tiếng rít mạnh, sâu xuống tận phổi đầy sảng khoái làm Ngoan đờ đẫn trong chốc lát. Tín chép miệng tiếc rẻ gói thuốc lào. Từng ấy thông tin Ngoan mớm cho chẳng đủ anh biết được rốt cục bộ vét Ngoan từ đâu mà ra.
Những lúc phê pha, Ngoan khoái ăn sữa chua kinh khủng. Có người hỏi thì Ngoan bảo lúc bé với trong tù làm gì có mă ăn. Ngoan một tay cầm ống điếu, một tay thọc vào túi áo vét móc ra tờ 5 nghìn đưa cho chủ quán lễ độ nói.
“Lấy cháu hộp sữa chua”.
“6 nghìn mới bán. 5 nghìn thì tao lỗ vốn à?”. Chủ quán nước lắc đầu.
“SAO CHÚ ÁC THẾ! MẤY HÔM NỮA CHÁU CƯỚI VỢ KHÔNG MỜI CHÚ ĐI ĂN CỖ ĐÂU!”
“Mày dẫn vợ mày qua đây tao cho không hai hộp luôn”. Chủ quán cười.
“VỢ CHÁU BẬN ĐI LÀM. CHIỀU VỢ CHÁU DẪN ANH QUA CHƠI. CHÁU BẢO VỢ MUA CHO CHÁU ĂN CHỨ KHÔNG CẦN CHÚ CHO!”.
Ngoan lại thét, gã lên ném điếu cày xuống nền đường bê tông hờn dỗi đi về miệng không ngớt chửi cây, chửi cột điện, chửi con chó nhỏ đang thong dong lướt qua gã. Đi qua nhà thờ, ngước nhìn tháp chuông sừng sững trước bầu trời, Ngoan giơ nắm đấm lẩm bẩm mấy câu rồi mất dạng vào con ngách dẫn về nhà gã.
Mấy đứa học sinh cấp 2 đi học về bằng xe đạp thì nhao nhao lên :
“Ngoan nghệ sỹ trên ti vi kìa bọn mày ơi!”
“NGHỆ SỸ CÁI THẰNG CHA CHÚNG MÀY!” Ngoan quát.
.
Khi Ngoan về thì có hai người, một nam một nữ xuất hiện ở quán nước. Người nữ khoảng 25,26 tuổi tóc búi cao, đeo kính, diện mạo ưa nhìn, môi đỏ điệu đà mặc chiếc váy ren màu trắng, đi giày cao gót nhận mình là vợ sắp cưới của Ngoan. Cô nhẹ nhàng giới thiệu mình tên là Hiền, còn người đi cùng mình là anh trai cô, một người cao lớn, nét mặt đầy sự nam tính, mái tóc dày được chải cẩn thận. Anh mặc bộ vét màu xám đẹp không chê vào đâu được. Trông anh giống người mẫu hơn là một nhân viên văn phòng, mà nếu làm ở hành chính thì ra dáng sếp lớn hơn là một nhân viên quèn. Anh lặng thinh, khẽ gật đầu khi Hiền nói mấy lời với các con dân xóm Đạo đang kinh ngạc ngồi bất động trên những chiếc ghế nhựa rải xung quanh chiếc bàn uống nước dài cỡ một mét tám chục phân.
Hôm nay Hiền dẫn anh đến chơi nhà Ngoan. Trên cổ áo sơ mi, anh Hiền đeo một chiếc máy ảnh cỡ lớn nom cũng biết là đắt tiền. Khi cả hai đặt người xuống ghế, Tín đã nhào tới hỏi tới tấp. Nếu không phải chính tai mình nghe thấy, mắt mình trông thấy thì Tín xe ôm có chết cũng đếch tin thằng Ngoan cưới được vợ. Tín tự tin so sánh mình với Ngoan vẫn thấy mình sáng cửa. Nếu thích Tín chọn bừa một ả giang hồ nào cũng xong, còn thằng vừa xấu vừa lú kia thì cứ ngồi yên đấy. Còn lúc này, không tức sao được khi Ngoan sắp cưới được vợ vừa xinh vừa tử tế, sắp được tận hưởng những đêm mặn nồng còn Tín thì vẫn ôm gối một mình đầy bức bối và vật vã.
“Em biết thằng Ngoan lâu chưa?”. Tín hỏi.
“Cũng tương đối ạ”. Hiền lí nhí đáp.
“Em có bị điên không đấy hả! Lấy ai không lấy lại lấy cái thằng móc cống đó thì em thà… lấy anh còn hơn. Anh việc khó không ngại đã vậy lại còn dễ nuôi. Em cho anh ăn gì cũng được, sáng ăn rau muống, chiều ăn khoai lang anh cũng OK hết”. Tín nói lời nỉ non với Hiền, hy vọng mong manh vào một pha lật ngược tình thế.
Hiền cười xoà đáp lại. Cô không biết phải nói sao để Tín và các con dân xóm Đạo hiểu là mình chẳng bị thần kinh khi đồng ý cưới Ngoan. Duyên số nó thế thì biết sao được, ý Trời đã vậy cự lại kiểu gì?
“Thằng kia là Ngoan, con bé này là Hiền, hợp lại thành Ngoan – Hiền đẹp đôi thế còn gì nữa. Đã vậy thằng Ngoan lại có chất nghệ sỹ, hâm hấp nhưng biết làm thơ, hát hò cũng hay ra phết. Biết đâu khoản đó nó cũng khá nên con bé mới chết mê chết mệt”. Chủ quán nước nửa đùa nửa thật càng làm Tín thở dài não nề hơn, còn Hiền thì thẹn thùng cúi đầu xuống giấu đi đôi má đỏ tía lia.
“Mày đùa hay thật đấy hả con. Mà có thật đi nữa thì bác khuyên mày nghĩ lại đi. Mày cưới thằng ngoan có khác gì bông hoa lài cắm bãi cứt trâu”. Bà Huệ chép miệng.
“Anh cũng ĐẾCH tin đâu em ạ!”. Tín nhấn mạnh vào chữ “đếch” rồi vén chiếc áo phông đã ngả màu xoa xoa chiếc bụng to nhưng trống cái. Một vết sẹo dài cỡ một gang tay vắt ngang cái bụng đen sạm của Tín. Thời thanh niên Tín cũng đã một thời ngang dọc trên chợ đầu mối Long Biên. Vết sẹo trông như con rết đang bò là dĩ vãng của những ngày đâm chém dành miếng ăn. “ Em có tin không, ngay bây giờ anh chạy về nhà thắp nén hương vái ba lạy tổ tiên rồi thề độc là chẳng có chuyện thằng Ngoan cưới được vợ đâu em”.
“Mọi người thấy vô lý ở đâu ạ?”. Anh trai Hiền lên tiếng trong cái cười nhếch môi như biết trước rằng tất cả sẽ nghĩ em gái mình còn điên rồ hơn cả Ngoan khi quyết định cưới gã. Khi cất tiếng hỏi, anh vẫn mân mê chiếc máy ảnh trong tay. Anh quan tâm đến chiếc máy ảnh hơn là hạnh phúc của em gái.
Tất cả. Đó là câu trả lời của các con dân xóm Đạo. Chuyện cưới xin này tuyệt đối không thể là thật được, dẫu trời đất có một phen ngả nghiêng nữa cũng chỉ là một giấc mộng đẹp của Ngoan.
Sau ông chủ quán nước, bà Huệ, Tín thì không ai bảo ai, nhiều người xóm Đạo nghe tin vợ sắp cưới của Ngoan đang ở đấy đều kéo nhau ra xem con bé ấy mặt mũi tròn méo ra sao mà lại đâm đầu yêu nghệ sỹ của xóm. Sao khi thoả cơn tò mò thì ai cũng nhảy vào can ngắn Hiền cưới ngoan.
Người thì kể những tai tiếng của mẹ Ngoan lúc hồi con gái dù được sinh ra trong nhà tử tế và đàng hoàng. mẹ Ngoan kém xinh kém sắc so với đám con gái trong xóm Đạo, nhưng lại chăm chỉ làm ăn, buôn bán cũng tự mình mua được nhà riêng. Hồi ấy đất xóm Đạo vốn là đất ao rẻ như bèo. Mua chiếc Honda Dream thời đó có khác gì mua cả miếng đất dăm chục mét còn thừa ra tiền đủ xây nên cái nhà ba tầng đâu.
Sau đó chả hiểu sao mẹ Ngoan lại đâm đầu yêu một thằng cha lớn tuổi, đẹp trai và đào hoa như tài tử điện ảnh đồng thời cũng là tay đào mỏ vô tích sự. Từ khi yêu tài tử, mẹ Ngoan chẳng thiết tha gì buôn bán nữa, lại học thói cờ bạc, hút thuốc từ người tình. Mẹ Ngoan bán cả nhà để cung phụng tài tử cũng như sát cánh bên người tình hàng đêm trên sới bạc. Khi lừa được cả tình lẫn tiền đủ rồi, tay sở khanh ấy liền quất ngựa truy phong.
Từ ngày ấy mẹ Ngoan buông hết tất cả sống bạt mạng không biết đến ngày mai, cờ bạc suốt ngày, cháy túi thì ngủ với trai lấy tiền nướng sạch vào sới bạc. Sau đó thì dính bầu nhưng éo le là chả biết của ai. Lúc này muốn bỏ cũng chẳng được, Mẹ Ngoan đành chịu bao nhiêu tủi nhục để sinh gã dù bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà. Sinh Ngoan xong mẹ gã liền tìm một tay thợ xăm dạo trên chợ trời xăm chữ HẬN bằng mực tàu lên bả vai phải.
Kể từ đó, lẽ sống của mẹ Ngoan chỉ cờ bạc, lô đề và ngủ với đàn ông. Mẹ gã từng thắng lớn đến mức mua hẳn hai cái nhà to đẹp hơn nhà cũ, và cũng thua sạch đến mức phải chạy về nương thân cha mẹ. Thương con gái dại, ông bà ngoại Ngoan chia cho mẹ gã khoảnh đất vốn là chuồng lợn trước đây để dựng tạm căn nhà cấp bốn sống qua ngày. Khi Ngoan 6 tuổi, gã là anh của hai đứa em, một gái, một trai. Giống như Ngoan, hai đứa em cùng mẹ khác cha của gã đều không biết bố mình là ai.
Ngồi nghe con dân xóm đạo tranh nhau kể về gia cảnh của Ngoan, anh trai Hiền chỉ gật đầu, đưa ngón tay gõ liên tiếp lên mặt bàn phủ tấm nhôm cố định bằng đinh tán ra vẻ hứng thú. Anh đưa mắt nhìn em gái, không phải cái nhìn ái ngại mà toát lên vẻ mãn nguyện đầy khó hiểu. Hiền chẳng buồn đáp lại anh trai, cô cứ nhìn vào cái khoảng không xa xăm, nơi ngự trị cánh cổng nhà thờ, công trình vĩ đại nhất của xóm Đạo với dòng chữ XIN CHÚA CỨU VỚT CHÚNG CON bằng sắt tây màu xám. Nhưng Chúa cứu ai? Cứu Ngoan, cứu cô hay cứu cả hai?
“Ừ thì thằng Ngoan số cũng nhọ khi mẹ nó không ra gì nên từ nhỏ nó đã là thằng bất hảo vô phương dạy dỗ”. Tín móc điếu Thăng Long cuối cùng trong bao thuốc đưa lên miệng, một tay châm thuốc, một tay vò nát vỏ bao ném sang phía tường nhà đối diện quán nước. Tín rít một hơi dài, miệng phả ra làn khói mỏng rồi kể phần hai của chuyện ngày xưa với Ngoan là nhân vật chính.
Vì mẹ Ngoan chả thiết tha gì đến lũ con cái, nên ông bà ngoại chu cấp tiền để Ngoan tiền đi học. Cầm tiền đóng học thì Ngoan thì ngoan lại mua quà vặt và chơi điện tử. Nhiều lần như thế cũng chán nên thôi cho nó ở nhà luôn. Mà ở nhà thì Ngoan cũng có chịu ngồi im, suốt ngày qua nhà hàng xóm ăn cắp vặt và rình trộm vợ con người ta tắm. Ngoan cứ vào nhà ai y như rằng nhà đó bỗng nhiên mất đồ. Mất cái điều khiển tivi, tìm thằng Ngoan. Mất hộp bao cao su, tìm thằng Ngoan. Mất con mèo, cũng tìm thằng Ngoan.
Một hôm, trong xóm Đạo có cỗ cưới, Ngoan lẻn vào đám người để chấm mút miếng gà miếng cơm. Gặp ai không gặp, Ngoan đụng phải ông Tuất, người giàu nhất nhì xóm Đạo. Ông Tuất lúc ấy đã hơn năm mươi, tóc thì cắt húi cua cỡ hai phân nhưng lại nhuộm vàng nhuộm đỏ như tụi thanh niên sành điệu trên phố. Kẻ đầu người cuối trong xóm chả ai có được cái phong thái như ông Tuất, đi uống chén trà đầu đường cũng phải đeo đầy vàng, ngồi đâu cũng ăn to nói lớn, chuyện từ Mỹ hay Nga đều phán như đài.
Ông Tuất thấy Ngoan bén mảng vào đám cưới, liền xách tai tống cổ gã ra ngoài. Ông Tuất kéo tai Ngoan ra tận cổng hoa dẫn vào rạp ăn cưới rồi đá mạnh vào mông gã một cái.
“Bước!”.
Bị nhục và đau, Ngoan quay lại hét lớn.
“BÁC NHỚ ĐẤY! LẦN SAU MỖI KHI BÁC QUA NHÀ CÔ MÃO SỜ TÍ CÔ ẤY THÌ CHÁU SẼ HÉT LÊN CHO CẢ XÓM BIẾT!”
Mão là người phụ nữ mới ngoài ba mươi có chồng đi làm ăn xa, thị có tiếng lẳng lơ, ham hố vật chất trong xóm Đạo. Mão cứ gặp ai khấm khá trong xóm đều liếc mắt đưa tình, còn ông Tuất cứ thấy gái trẻ là mắt sáng lên. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cái kim trong bọc có ngày lòi ra.
Ông Tuất được phen chết lặng, định tóm Ngoan lại cho nó một trận lên bờ xuống ruộng cho hả cơn hổ thẹn, nhưng ngoan đã nhanh chân chuồn mất. Sau hôm ấy, Ngoan đã tỏ cho cả xóm Đạo biết gã không chỉ là đứa ngây ngô ăn cắp vặt mà còn mắt thấy tai nghe những chuyện riêng tư, khuất tất của không ít hàng xóm xung quanh luôn cho mình cao trọng hơn mẹ con gã. Cả xóm Đạo càng căm ghét Ngoan hơn nhưng chẳng ai dám làm ầm lên do chột dạ vì nghĩ Ngoan biết chuyện này chuyện kia của nhà mình. Ngoan là Chí Phèo và cũng là Ông Kẹ con trong xóm.
Lớn hơn một tí, tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu, Ngoan đi theo đám nghiện hút ở xóm bên cạnh. Sáng đứng trước cổng trường trấn lột, chiều tụ tập hút chích phê pha. Trong nhóm bất hảo ấy,Ngoan chỉ làm chân ăn cắp vặt, sai đâu đánh đấy. Nhiều lần người của xóm khác qua nhà ông bà Ngoan tìm gã. Hai người đều đóng cửa không tiếp nói đã từ thằng Ngoan từ lâu rồi. Còn mẹ Ngoan, có những đợt phiêu bạt dài cả tháng trời với hai đứa con nhỏ thì mới mò mặt về xem Ngoan sống chết ra sao.
Đi với đám tập tành làm dân giang hồ đó cả năm trời, cái gì Ngoan cũng chơi, cũng thử, từ điếu thuốc lá, bi thuốc lào tới ma tuý gã không chối cái gì. Lần đầu sau khi hít một hơi sâu, Ngoan về nhà chửi ông chửi bà đòi đập bàn thờ, rồi cầm dao phay chạy ra nhà thờ đòi trèo lên tháp cao chém cụt chiếc chuông đồng nặng cả trăm cân có tuổi đời còn nhiều hơn cả ông bà ngoại gã.
“ĐAU ĐẦU QUÁ! ĐAU QUÁ CÁC BỐ CÁC MẸ ƠI! CHÉM! PHẢI CHÉM MA CHÉM QUỶ, CHÉM CHẾT TẤT CẢ CHÚNG NÓ ĐI!”. Ngoan gào mồm lên khi bốn, năm thanh niên xóm trong đó có Tín, mỗi người khoá chặt tay chân Ngoan khênh ra trạm y tế. Trước đó, Ngoan vẫn kịp hạ một nhát dao bằng hết sức bình sinh của gã vào một chân cột nhà thờ. Vết mẻ trên cột đến nay vẫn còn. Chúa đã cứu được chiếc chuông đồng trăm tuổi.
Lần thứ hai Ngoan cũng chơi quá liều. Gã bất tỉnh mà mắt vẫn trợn ngược, miệng thì sùi bọt mép, chân tay co quắp ngay tại căn nhà cấp bốn trước vốn là chuồng lợn ngày xưa của ông bà gã. Phát hiện Ngoan trong tình trạng như vậy, cả xóm cứ tưởng tối nay nhà gã có đám, phải mua quan tài tới nơi rồi thì may phước từ đâu có ông cựu chiến binh trong xóm cứu chữa bằng một mẹo đơn giản. Ông bảo hai thanh niên dựng Ngoan dậy, còn mình xắn quần, cởi dép rồi lấy hết sức bình sinh mà đạp thẳng vào ngực Ngoan liên tiếp cho tới khi nào gã nôn ra mật xanh mật vàng, hai mắt híp khẽ mở ra mới thôi.
Sau lần thoát chết ấy, Ngoan tức tốc được chuyển hộ khẩu vào trại cai nghiện 2 năm. Khi ra trại, Ngoan không những cai nghiện thành công mà ngày nào cũng có cảm hứng làm thơ. Những bài thơ tục tĩu về chuyện ngày xưa chứ không nói thẳng như lúc trước nữa. Từ đấy xóm Đạo gọi Ngoan là nghệ sỹ.
“Khối người thở phào đấy cô em ạ”. Tín búng điếu thuốc đã cháy tới tận sát đầu lọc xuống nền bê tông nói. “Cai nghiện nhưng vẫn chứng nào tật nấy. À anh nhầm, một phần thôi, còn lại thì cũng do dòng đời xô đẩy. Lần này Ngoan đi bán thuốc lắc để nuôi mẹ và hai đứa em, con rơi con vãi của mẹ nó. Nó vừa bán vừa chơi nên càng lú. Nửa đêm hết đòi chém mẹ lại đòi chém em. Hai đứa em nó sợ quá, rủ nhau trốn lên phố làm thuê hết. Trong một lần đã mang đồ trong người, thằng Ngoan tiện tay dắt luôn con Wave tàu người ta quên không rút chìa khoá. Nó ngáo ngơ lái xe không đội mũ bảo hiểm phi thẳng lên phố thì gặp chốt kiểm tra. Thấy công an giơ dùi cui gọi vào, Ngoan hoảng quá quay xe chạy ngược chiều thì một cán bộ từ phía sau tóm lại được. Sau vụ đó Ngoan nhận ngay một chuyến đi xa phải bóc cả chục cuốn lịch mới tái xuất ở xóm Đạo. Tính từ lần đó đến bây giờ, Ngoan mới về nhà được non 2 năm. Thi thoảng vẫn thó đồ ở chỗ nào đó anh không biết. Mới hôm trước anh thấy nó vác cái chăn con công màu đỏ thó được của ai đấy ra đường gạ gẫm đám sinh viên”.
Tín ôn lại chuyện xưa xong thì bà Huệ, vợ chồng chủ quán nước rồi mấy người khác tranh nhau kể các mẩu chuyện khác liên quan tới Ngoan và gia đình. Khi ngoan từ tù về, ông bà gã đã đi gặp tổ tiên từ lâu. Nhà cửa thì các cô các chú gã chia nhau xong xuôi. Hôm biết mình chỉ được chia cái nhà cấp bốn khi xưa là chuồng lợn, mẹ Ngoan giãy đành đạch rồi cởi chuồng ngồi trước nhà tổ cho đến khi anh chị em góp nhau đưa cho 100 triệu thì mới chịu. Tết năm ấy mẹ Ngoan gửi vào trại cho gã một cặp bánh chưng cùng một cân giò lụa gọi là lộc của ông bà để lại.
“Thương người là tốt, nhưng thương thằng tâm thần thì không nên con ạ”. Bà Huệ vỗ nhẽ vào cánh tay Hiền.
“Em cho anh số điện thoại đi. Tối nay anh mời em đi uống nước cam”. Tín tay cầm sẵn điện thoại sấn sổ lại gần Hiền.
“Nhưng đến bây giờ chú vẫn không hiểu cái lẽ nào đã đưa một đứa tử tế như mày gặp thằng Ngoan rồi lại muốn cưới nó chứ. Chẳng lẽ vì nó biết làm thơ và giỏi khoản đó thật”. Chủ quán nước nhấc mũ lưỡi trai khỏi đầu gãi gãi lên mái tóc xoăn và rậm tỏ vẻ khó hiểu.
Hiền chỉ cười đáp lại cho qua chuyện. Cô đưa mắt nhìn anh trai, anh trai cô váy tay áo lên nhìn vào mặt đồng hồ đeo. Cả hai đã ngồi ở đây một lúc lâu rồi. Anh rút ví trả tiền nước cho tất cả rồi xin phép dẫn em gái vào nhà Ngoan nói chuyện. Tiếng chuông nhà thờ gióng lên đing đong đing đong từng đợt. Giờ cơm trưa đã điểm, có tiếng cầu nguyện xướng lên phát ra từ mấy căn nhà trong xóm Đạo.
.
Về nhà, vốn cái chuồng lợn ngày xưa của ông bà ngoại Ngoan như đã kể, gã gieo mình xuống chiếc giường cũ, xiêu vẹo vì quá cũ và do cả mối mọt đục khoét. Ngôi nhà hơn chục met vuông chỉ đủ chỗ kê cái tủ quần áo cùng cái giường cũ kĩ và mấy đồ dùng linh tinh trông thảm hơn cả đồng nát.
Nói đây là nhà thì hơi xúc phạm một ngôi nhà tử tế. Nhà Ngoan trông giống một bãi rác hay bãi phế liệu hơn, vì mẹ con Ngoan thi nhau lôi về đủ thứ đồ dùng mà hàng xóm vứt đi. Bốn bức tường phủ đầy bụi, lem nhem vết bẩn cũng như ám mùi thuốc lá. Mẹ Ngoan bấy lâu nay bị lao phổi, nhưng thà nhịn cơm còn hơn là nhịn thuốc. Đêm đêm bật dậy vì những trận ho dữ dội ho, mẹ gã nuốt trọn mấy viên thuốc rồi châm ngay một điếu Thăng Long hút xong mới đắp chăn ngủ tiếp. Nhưng sự thật thì mẹ Ngoan chỉ ngủ lại được sau khi đã hút thêm vài điếu nữa.
Trong không gian chật chội và bẩn thỉu ấy, thứ sạch sẽ nhất chính là bộ vét Ngoan đang khoác. Gã vẫn mặc nguyên như vậy trong tư thế nằm ngửa trên chiếc giường được trải bằng tấm chiếu rách lỗ chỗ. Đối với Ngoan, bộ cánh tử tế gã diện còn đáng giá hơn cả căn nhà này. Gã cười HAHAHA lớn tiếng thành từng tràng, cả trần lợp mái tôn rung lên vì tiếng cười như sấm Ngoan.
Không vui, không sướng, không cười sao được kể từ khi cha sinh mẹ đẻ Ngoan mới được người khác tặng quà. Một cô gái có giọng nói nhẹ nhàng, có mùi thơm và không ghê sợ gã, nhất là gã có vạch quần khoe củ khoai của mình cũng không khiến cô chạy mất dép. Trên hết, cô gái tên là Hiền ấy đến với cuộc đời gã là một cô gái bằng xương, bằng thịt và gã với tay là chạm vào được. Ngoan có thể ngồi gần cô mà hít hà hương thơm của cô như một bông hoa được chứ không phải là ảo ảnh như Hồng và Trang có thể biến mất bất cứ lúc nào khi cơn phê thuốc chấm dứt.
Tâm trí của Ngoan không tồn tại một chuẩn mực hay cái gu về cái đẹp. Trừ gã ra thì ai cũng đẹp hết. Vì thế Hiền có đẹp như Tây Thi hay xấu như Thị Nở thì Ngoan cũng không quan tâm. Với gã, một bát cháo hành, một trái tim biết đồng cảm là đủ.
Do những năm tháng hút chích, chơi đồ để lại hậu quả là một tinh thần tỉnh táo đã hoàn toàn bị đập vỡ, Ngoan không có khái niệm về thời gian. Gã ước lượng lúc mình gặp Hiền là khi có ý định thó đồ gần đây nhất. Thứ gã muốn cuỗm là mấy hộp sữa chua trong siêu thị. Hôm ấy điệu bộ Ngoan gây nhiều chú ý, khiến một nam nhân viên cứ đi theo gã không rời nửa bước. Sau vài lần mời gã ra ngoài không được, nam nhân viên cầm điện thoại gọi bảo vệ vào thì Ngoan mới làu bàu bước ra. Đúng lúc ấy thì Hiền xuất hiện. Cô lặng lẽ dúi vào tay gã một lốc bốn hộp sữa chua.
Như kẻ khát nước đi trong sa mạc, Ngoan bóc ngay một hộp ngửa cổ dốc cạn rồi tính tiếp. Sữa chua dính trên mép, cằm và dưới cổ Ngoan. Gã đưa tay chùi miệng đầy sảng khoái cất tiếng thánh thót hỏi có quen nhau à? Hiền bật cười lắc đầu. Cô bảo Ngoan đi với mình ra khoảnh sân vườn trong một chung cư gần đó. Gã ngoan ngoãn đi theo cô. Ai cứ tốt với Ngoan là gã tình nguyện làm trâu làm ngựa cũng được.
“Anh tên gì?”
“Tớ tên Ngoan”.
“Em là Hiền”.
“Hiền có muốn xem khoai của tớ không?”
“Anh vui tính thật đấy”.
Hiền hỏi gì Ngoan đáp nấy, như một đứa trẻ. Gã vừa ăn sữa chua, vừa cười cười nói nói như người tỉnh táo chứ không có dấu hiệu bất thường mọi ngày, dù đôi mắt híp thi thoảng trợn ngược lên. Đó là cái thói tật hàng bao năm nay của Ngoan. Người nào đi qua cũng phải ngoái lại nhìn. Có người còn dừng hẳn lại để xem mắt mình có nhìn nhầm không.
“À hóa ra là quay phim”. Hai nữ sinh viên lướt qua tủm tỉm cười nói với nhau. “Trông ấm đầu như thế thì ai thèm”.
“NÀY! HAI EM GÌ ƠI, NÓI TO LÊN ANH NGHE VỚI!”. Ngoan chợt đứng hét toáng lên làm hai cô sinh viên co cẳng chạy thục mạng. Hiền ngồi cạnh đưa tay che miệng cười khẽ nhắc Ngoan nhỏ giọng thôi.
“Hiền chê khoai của tớ à mà sao lại không xem?”. Ngoan học rất nhanh. Gã lập tức nhỏ nhẹ như cách Hiền nói với mình đáp lại cô. Gã giờ chả khác gì con chó con chịu sự sai bảo của Hiền.
“Nhưng em có thấy anh có củ khoai nào đâu”. Hiền bối rối.
“Khoai đây khoai đây”. Ngoan cất giọng hớn hở rồi vô tư vạch quần, đưa tay tóm lấy dương vật chìa ra trước mắt Hiền.
Bị Ngoan bất ngờ đánh úp, Hiền bất đắc dĩ phải nhìn trọn vẹn củ khoai của Ngoan mà không kịp quay mặt. Hiền chết lặng trong chốc lát khi Ngoan cứ ve vẩy dương vật gân guốc xấu xí trước mặt cô. Gã lập tức lính trọn một cái tát như trời giáng.
“Anh kéo quần lên đi. Không thì em sẽ chẳng mua sữa chua cho anh đâu”. Hiền quay mặt đi thì thào ra lệnh cho Ngoan. Gã lập tức thi hành.
“Xin lỗi em đi”,
“Tớ xin lỗi Hiền”.
“Lần sau đừng bao giờ làm như vậy với bất cứ ai nữa. Anh nhớ chưa?”
“Tớ sẽ không làm như vậy nữa”.
Từ đấy cứ cách mấy ngày Hiền lại gặp Ngoan. Cô luôn dặn Ngoan đứng ở khoảnh sân chưng cư chờ mình là được. Hôm thì vào công viên đi bộ với gã, hôm thì kéo gã ghé vào trung tâm thương mại dạo chơi, ăn uống. Có lần không hỏi ý Hiền, Ngoan dẫn mẹ gã đến gặp cô. Hiền chưa kịp chào hỏi thì mẹ Ngoan đã chìa tay nó cô xin năm chục mua bao thuốc. Hiền đưa hẳn tờ 100 nghìn cho mẹ Ngoan và mẹ gã một đi không trở lại để chào hỏi được một lời. Lần khác thì Hiền dẫn anh trai và bạn bè của anh tới chỗ hẹn gặp Ngoan. Hôm đó Ngoan ăn sữa chua đến vỡ bụng, lại có tiền và quần áo mới mang về. Sau đó Hiền hỏi gã có muốn cưới cô không.
“CƯỚI HIỀN VÀ CƯỚI VỢ KHÁC GÌ NHAU KHÔNG? Ý CỦA HIỀN LÀ HIỀN MUỐN LÀM VỢ TÔI, MUỐN TÔI CƯỚI HIỀN LÀM VỢ?”. Ngoan hét ầm lên rồi mặt thộn ra trông đầy tức cười. Gã không hình dung hay nghĩ về việc được đầu gối tay ấm với một cô gái trẻ trung, xinh đẹp như Hiền. Ngoan thần kinh thật, nhưng gã cũng nhận thấy điều này vô lý hết sức.
“Có hay không hả anh Ngoan?”. Hiền mỉm cười.
“Tớ thế nào cũng được. Hiền muốn sao cũng được”. Ngoan đáp lại lí nhí. Cả đời gã hiếm khí thỏ thẻ như vậy lắm.
Chiều hôm ấy Hiền và anh trai cùng các bạn đưa Ngoan đi may vét trên phố, như một công tử chính hiệu. Đẹp quá, thích quá. Ở cạnh Hiền Ngoan mới biết cái sướng của việc làm người là thế nào. Cảm giác này khiến Ngoan thấy lâng lâng hơn, hơn cả thuốc lào, hơn cả thuốc lắc hay ma tuý.
Đêm về Ngoan không ngủ được, gã cứ ngồi trước cửa mà hát mấy bài nhạc vàng Bolero như Chuyện hoa sim, Căn nhà màu tím, Đồi thông hai mộ cho đến khi chuông nhà thờ vang lên báo giờ lễ sáng sớm. Lúc đó khoảng 5 giờ sáng.
“Để cho tao yên quân giết người kia!”. Mẹ gã gào lên trong cơn ho đến khản cổ.
“U NGỦ ĐI!TÔI ĐANG NGẤT NGÂY VÌ SƯỚNG ĐÂY. THẰNG NGOAN NÀY SẮP CƯỚI VỢ RỒI BÀ GIÀ Ạ!”. Ngoan gân cổ át cả tiếng mẹ gã.
“Thằng điên! Chó nó chịu lấy mày”.
“CHÓ KHÔNG LẤY THẰNG NGOAN NÀY THÌ KỆ XÁC NÓ. NHƯNG TÔI CÓ HIỀN, HIỀN BẢO SẼ CƯỚI TÔI LÀM ĐÁM CƯỚI VỚI TÔI ĐẤY BÀ GIÀ KIA Ạ HAHAHA”.
“Mày có vừa đập đá không đấy thằng kia? Hiền là con bỏ mẹ nào mà muốn cưới cái thằng ma chê quỷ hờn không bằng con chó như mày hả?”. Mẹ gã vát tay lên trán thở dốc. “Chả lẽ là cái đứa xinh xắn, tử tế cho mình tiền mua thuốc”.
“CÒN AI VÀO ĐÂY NỮA MÀ NGHĨ VỚI NGỢI. ĐÓ LÀ HIỀN ĐẤY, HIỀN VỢ TÔI SẮP CƯỚI ĐẤY”.
Gần 7 giờ sáng Ngoan mới ngủ, gã lăn ra trước cửa nhà mà ngủ. Chỉ chờ có vậy, mẹ gã tót ra quán nước ngồi đưa chuyện gã sắp cưới vợ với mong muốn ai đó mời mình chén trà hay điếu thuốc lá. Ai nghe cũng nghĩ mẹ Ngoan dở hơi chẳng kém gã. Thôi bỏ mấy đồng bạc cho ả đàn bà ấy đỡ lải nhải đau cả đầu.
Cốc cốc. Có ai đó gõ lên chiếc cửa gỗ màu xanh nhà Ngoan.
“TIÊN SƯ ĐỨA NÀO ĐẤY!” Ngoan quát khi có kẻ quấy rầy khi gã sắp chìm vào giấc mộng phiêu bồng.
“Em đây. Hiền đây”.
.
Nếu có thể, Hiền sẵn sàng đánh đổi kha khá thứ đáng giá mà mình có để Ngoan biến mất khỏi cuộc đời cô. Cô ghê sợ, kinh tởm và căm ghét gã đến tận thương tuỷ.
Nếu không vì loạt phim Cưới vợ cho nghệ sỹ đang khiến cộng đồng mạng đón nhận một cách cuồng nhiệt mà cô cùng Lân, người yêu lặng thầm của mình đã phải tốn nhiều công sức sản xuất, thì Hiền đã nhỏ vào mặt Ngoan vài lần sau hôm gã gần như suýt quật dương vật vào mặt cô. Có lần Lân cũng đã khồng kìm chế, định tung nắm đấm vào mặt Ngoan khi gã dám đưa tay vuốt ve bờ mông hấp dẫn của Hiền.
Cả Hiền và Lân đều trẻ, đều có năng lực, có tương lai nhưng ngặt nỗi lại cần tiền để trang trải cuộc sống trước khi chạm tới thành công. Vì tiền, vì sự nghiệp, vì Cưới vợ cho nghệ sỹ là sản phẩm rất tâm huyết của cô và Lân nên mọi sỉ nhục đều có thể nhìn được. Cưới vợ cho nghệ sỹ đang cho thấy cả hai sẽ đạt được những gì mình muốn bằng việc khuếch đại sự lố bịch về một tình yêu và đám cưới giữa cô và Ngoan. Cộng đồng không cần logic, cộng đồng cần sự giật gân và tò mò. Điên rồ, lố bịch, vô lý hay bất cứ cái gì cũng được, miễn là mới mẻ và độc đáo.
Lân nảy sinh ra ý tưởng về loạt phim Cưới vợ cho nghệ sỹ sau một lần tình cờ gặp Ngoan. Lân ấn tượng đến mức đã âm thầm đi theo Ngoan về xóm Đạo và quan sát Ngoan thêm vài lần nữa là đủ chất liệu để Lân ngồi xuống bàn viết nên những dòng đầu tiên cho loạt phim.
Cưới vợ cho nghệ sỹ Một kịch bản nhiều tập, hai nhân vật chính là Hiền cùng một gã điên chính hiệu là Ngoan diễn đạt không chê vào đâu. Lần thì vừa là đạo diễn kiêm người quay phim cùng một phụ nhạt nhoà là anh trai Hiền. Mọi tập phim Lân quay bằng chiếc máy ảnh dùng để quay video mua trả góp đã tạo ra hiệu ứng mạnh đến nỗi vài nhà tài trợ đã tìm đến khi những tập phim đã sản xuất thu hút hàng chục triệu lượt xem. Lân thương lượng với các mạnh thường quân với cái giá 2 tỷ Đồng thì sẽ đem tới cái kết là một đám cưới giữa Hiền và Ngoan. Điều nay hứa hẹn một mốc kỷ lục mới trên thị trường video và phim ảnh trực tuyến trong nước. Những nhà tài trợ cũng đánh hơi thấy điều đó nên đồng ý chìa ra hợp đồng cho Lân ký. Bây giờ vạn sự tuỳ thuộc vào khả năng diễn xuất của Hiền và Ngoan.
.
“VÀO ĐÂY HIỀN ƠI!”.
Ngoan lon ton mở cửa, gọi là cửa chứ bản lề sắp long ra đến rồi. Gã nắm tay Hiền kéo cô thẳng vào trong thăm thú ngôi nhà đang bốc ra thứ mùi còn kinh hơn cả bãi rác.
Buồn nôn là những gì Hiền đang cảm nhận thấy rõ lúc này, cô liền bụp miệng chẳng có ý định ngó nghiêng một góc nào của căn nhà cấp bốn vốn là chuồng lợn trước đây cả. Còn Lân thì nín thở, nhăn nhó giơ cao chiếc máy ảnh để quay toàn cảnh nhà Ngoan. Ngập trong sự bẩn thỉu và cảm giác buồn nôn này thì cả Hiền lẫn Lân đều biết đoạn phim chắc chắn sẽ tạo ra hiệu ứng mạnh với cộng đồng mạng vì nó rất chân thực liên quan đến cuộc đời của một trong hai nhân vật chính.
Khi Hiền còn chưa định thần lại sau cơn nôn nao, Ngoan bỗng ôm chặt lấy cô mà hôn tới tấp bằng cái miệng sặc mùi thuốc lào của gã. Sự xuất thần trong diễn xuất của Ngoan làm Hiền kinh khiếp nhưng vẫn phải ứng phó theo nam chính. Khi Ngoan cố đưa lưỡi lướt qua trên đôi môi cô thì Hiền không chịu được nữa đẩy mạnh ngã gã xuống giường.
“HIỀN LÀ VỢ TỚ TẠI SAO TỚ LẠI KHÔNG ĐƯỢC HÔN? TỚ TƯỞNG HIỀN YÊU TỚ THÌ LÀ ĐƯỢC HÔN HIỀN CHỨ?”. Ngoan lớn tiếng thắc mắc. Có một chút hờn dỗi trong giọng gã.
“Thì anh hôn rồi đó thôi”. Hiền cố sức bình tĩnh đáp lại trong khi súc miệng bằng chai nước khoáng Lân đưa. Lúc này máy ảnh đã tắt chế độ quay phim.
“Cố lên. Em chỉ cần bảo thằng điên này nói đúng theo kịch bản là được. Chỉ ngày mai thôi là thằng cha này sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời hai chúng ta” Lân động viên Hiền dù bên trong đang bốc lửa ghen đùng đùng.
“Em biết rồi. Em chỉ muốn đạp vào củ khoai của gã ngay lúc này!”. Huyền cắn răn tức tối. Nhưng chỉ trong chốc lát, cô đã lấy lại thần thái của một diễn viên chuyên nghiệp.
“Anh Ngoan, lại đây em bảo”. Hiền nhỏ nhẹ. Ngoan liền đứng dậy cun cút đứng bên cạnh cô.
“Tốt lắm. Anh bật máy quay đây”. Lân lại giơ chiếc máy ảnh lên.
“Ngày mai em là vợ anh thì anh thích hôn bao nhiêu cũng được, thích làm gì cũng được”, Hiền vuốt má Ngoan giọng ngọt xớt. “Còn hôm nay thì anh phải thành thật trả lời cho em mấy câu nhé. Anh làm tốt thì em có thưởng”. Ngoan gật đầu lia lịa. Gã còn đang như trên mây khi biết được nếm trải nụ hôn đầu đời là thế nào. Hiền nói gì mà gã chả nghe.
“Anh có muốn cưới em không?”
“CÓ CÓ! NGU GÌ MÀ KHÔNG CƯỚI HIỀN”.
“Anh có tiền để cưới em không?”
“TỚ CHỈ CÓ CỦ KHOAI THÔI CÒN TIỀN THÌ TỚ CHỊU”. Ngoan đưa tay gãi đầu.
“Nếu ai đó cho anh tiền để làm đám cưới thì anh có nhận không?”
“NHẬN CHỨ! CHO BAO NHIÊU CŨNG NHẬN. ĐƯỢC BAO NHIÊU TỚ RỒI CHO HIỀN HẾT ĐẤY”.
“Được rồi, vậy mai anh mặc nguyên bộ vét này đi cùng em tới chỗ làm đám cưới nhé”. Hiền cười rạng rỡ. Bước bản lề cuối cùng trong kịch bản đã diễn ra thành công mỹ mãn.
“ĐƯỢC ĐƯỢC. TỚ SẼ Ở CHỖ CŨ ĐỢI HIỀN”.
Hiền ôm chầm lấy Ngoan thủ thỉ vào tai gã “Em hạnh phúc lắm” rồi dúi vào tay gã hai tờ 500 nghìn (hôm qua Lân và Hiền thu được mấy chục triệu tiền ủng hộ qua kênh trực tuyến ). Cô dặn gã lúc nào thèm sữa chua thì lấy ra mà mua. Buổi dạm ngõ nhà trai tới đây là kết thúc. Trước khi về Hiền dỗ dành Ngoan cứ nằm xuống nghỉ ngơi. Cô và Lân ra ngoài có chút việc. Hiền phải để Ngoan hôn lên má gã mới chịu lên giường nằm. Cả hai đều rảo bước đi ra đầu xóm Đạo trong nỗi lo Ngoan bám theo thì phiền phức lắm.
“Đêm nay em sẽ bù đắp cho cưng nhiều nhiều nhé”. Hiền nắm chặt lấy tay Lân nhẹ nhàng nói. Những lời của cô khiến Lân trút hết khỏi cơn giận và bực bội trong lòng.
.
6 giờ 30 tối cả xóm Đạo nhao nhao đi tìm Ngoan. Loạt phim Cưới vợ cho nghệ sỹ từ đám trẻ con trong xóm đã loan đến tới từng ngôi nhà. Tin Ngoan sắp sửa có một đống tiền từ trên trời rơi xuống lên tới cả mấy tỷ che mờ cả, giá cả đất đai, giờ công bố kết quả xố sổ sắp chiếu trên tivi, hay thánh lễ tối chuẩn bị bắt đầu trên nhà thờ vốn là lẽ sống của con dân xóm Đạo.
Vài con dân trong xóm giờ mới vỡ oà cứ tưởng cái con bé đòi cưới Ngoan bị ngu, hoá ra con ranh khôn hết phần người khác khi dựa vào Ngoan nghệ sỹ làm bàn đạp để cuộc đời bước sang trang mới. Không ít người ghé thăm căn nhà cấp bốn xưa chả thiết ngó ngàng để tìm Ngoan. Mỗi người đều có ý đồ, đều có mộng tưởng của mình để gửi gắm vào nghệ sỹ của xóm, kẻ mới sáng nay thôi vẫn bị gọi là một thằng móc cống.
Mẹ Ngoan cũng chạy đi khắp nơi để tìm gã, may quá đang thèm ăn phở mà trong túi lại chẳng có đồng nào. Thằng mất dạy đang trốn ở đâu với đống tiền mất rồi. Mẹ mày sắp chết đói đây mà mày lại lẩn đi hưởng một mình à.
Ngoan đã chết cách đó nửa giờ, giữa cánh đồng vốn là bãi tha ma ngày xưa của xóm Đạo. Ngoan chết vì chơi ma tuý quá liều. Khi chết Ngoan vẫn diện bộ vét cưới dành cho ngày đám cưới của gã. hai mắt Ngoan vẫn mở và nhìn thẳng lên trời xanh cùng nụ cười quen thuộc đã ám ảnh làm bao nhiêu con người. Gã dùng tiền Hiền đưa để mua ma tuý thay vì sữa chua.
Sau này công an tìm được đứa đã bán ma tuý cho Ngoan. Thằng đó khai rằng Ngoan mua ma tuý vì muốn kiểm chứng xem liệu gã đang mơ hay đang tỉnh trước viễn cảnh có ngày mình lấy được vợ. Cho đến tận lúc ấy, Ngoan vẫn không tin là mình có thể cưới được vợ.
“TAO MUỐN BIẾT TAO LÀ NGOAN HAY LÀ TAO ĐANG MƠ MÌNH LÀ MỘT THẰNG TÊN LÀ NGOAN NGHỆ SỸ SẮP CƯỚI VỢ HAHAHA”.
Đó là những lời rồ dại cuối cùng của Ngoan nghệ sỹ hét vào mặt thằng ma cô buôn bán cái chết trắng.