Chuyện trước đây, tôi với em có nhiều nỗi buồn hơn niềm vui, lỗi của em nhiều nhưng là tại tôi vô tư không để ý tới những rung động nhạy cảm của em. Những lúc đó tôi với em đều kết thúc trong tranh cãi và nước mắt.
Tôi im lặng vì em không hiểu cho tôi, em khóc vì giận bản thân mình không kìm nén được cảm xúc và những lời đau lòng em vô tình nói ra. Tôi im lặng không phải không thương em, nhưng tôi không yêu đủ nhiều để nói ra hết những gì trong lòng.
Tôi và em yêu nhưng cũng dạy cho nhau thế nào là yêu, là chịu đựng là tha thứ và cho làm tổn nhau đến đâu cũng sẽ có nhau, trong những Chủ Nhật trên những con phố đẹp trải đầy nắng và lá.
Chuyện mình cứ thể, dắt nhau qua những ngày u ám để tận hưởng ánh ban mai của buổi sáng đẹp đến quên lối. Nhiều lần em ôm lấy tôi từ sau, khi hai đứa trên đường về nhà, em hỏi tôi em có đáng ghét không, có là một đứa lúc nào cũng có thể phát điên chỉ vì tôi đến chậm mươi phút không?
Em nói xin lỗi vì con người em là thế, nóng tính và cáu bẩn do những tổn thương trước đây. Người đến trước tôi đã làm em đau lòng rất nhiều và em cũng làm cho cậu ấy khóc còn nhiều hơn thế.
“Em xin lỗi. Em biết mình sai nhưng đó là con người của em đấy. Anh có chịu được không? Anh vẫn yêu em thật lâu chứ”. Em ôm chặt lấy tôi, áp vào cổ và thủ thỉ những lời từ tận sâu thẳm bên trong.
“Em không bao giờ kiểm soát được chính em đâu. Anh sẽ và luôn luôn bị tổn thương bởi em đấy”. Vài giọt nước mắt của em thấm vào áo và lưng tôi. Tôi nói rằng mình sẽ khác, mình sẽ chịu đựng được và ở cạnh em mãi mãi. Tôi không biết mãi mãi dài đến thế nào, có thể hơn cả một kiếp sống, có thể kéo dài tới luân hồi của kiếp sau, nhưng tôi vẫn chọn yêu em trong say đắm và chịu đựng.
Có người vừa yêu vừa hận, vừa thương vừa sợ còn tôi và em yêu nhiều đấy nhưng cũng đau rất nhiều. Đau đến mức trái tim cảm tưởng bị bóp nghẹn tới mức chẳng thốt lên lời.
Lúc bình yên nhất là tôi đưa em đi chơi về mà chẳng có chuyện gì xảy ra. Đó là lúc em hôn nhẹ lên môi tôi một cái và nói tôi đi về cẩn thận nhé.
Em nhạy cảm với mọi thứ, tiếng còi xe, chen lẫn khi xếp hàng mua cà phê và cả những câu trêu đùa vô thưởng vô phạt của tôi. Điều gì cũng có thể cô gái khác trong em tức tốc buông ra những lời cộc cằn làm tôi lại im lặng cho đến khi đưa em về. Tôi im lặng không phải giận mà tự hỏi xem mình đã làm gì sai để em phải như thế.
Có những lúc em xin lỗi tôi và lại hỏi “Anh có còn yêu em nữa không?”. Nhưng nhiều lần em cũng im lặng và lạnh lùng nhìn tôi khi bước xuống xe trước khi vào nhà rồi khẽ nói “Con người em là thế đấy, anh hãy bỏ em đi”.
Chia tay khi vẫn còn yêu ư, làm được không? Tôi thầm nghĩ khi cô độc trên đường về nhà. Tôi nhận ở em sự ngọt ngào và những tổn thương sắc như dao đâm thấu trái tim mình. Có lúc tôi tự hỏi mình có đáng bị thế này không?
Mọi thứ chẳng bao bao giờ lại có thể quá bình yên hay quá đau khổ. Chúng ghé thăm lần lượt và tuỳ lúc, tuỳ hứng. Kẻ khổ sở nhất là người nhạy cảm trước bất cứ lời nói, hành động của người mình yêu. Em tự nhận mình rằng là nỗi đau của tôi và tôi là chút bình yên còn lại ở cạnh em khi chính em cũng căm ghét bản thân mình.
Tôi yêu em và thương em nhiều hơn thế. Tôi đủ trưởng thành để chịu đựng con người thất thường trong em mà em cũng không kiểm soát được. Những lúc yêu nhất tôi vẫn lo sợ ngày xa nhau sẽ đến, vì em sợ càng lúc con người em căm ghét là bản thân mình lại nhởn nhơ đem tới những nỗi đau lớn hơn cho tôi.
Tôi không sợ đau, chỉ là tình mình sẽ chẳng bền lâu vì em sẽ chọn là rời xa tôi.
Và em nói chia tay. Đó là lần đau thương nhất nhất để kết thúc chuyện tôi và em.
“Anh muốn biết lý do?” Tôi hỏi và em im lặng. Em nói rằng vì em muốn vậy.
“Vì nếu còn yêu nhau thì em càng hờn ghét chính mình nhiều hơn. Chuyện mình buồn đau nhiều là em mà”. Tôi thở dài vì em nói đúng. Do em nhưng tôi dù đã mệt mỏi lắm rồi nhưng vẫn chịu đựng được. Những ngày dông bão nhiều đến đâu thì ánh ban mai cuối cùng vẫn xuất hiện.
Xin anh đấy. Em bắt đầu khóc. Xin anh hãy làm điều tử tế cuối cùng mà em nhận được từ anh.
Chia tay mà là sự tử tế nhất mà tôi và em nhận được từ nhau sao? Có thể em sai nhưng cũng có thể đúng. Không có em tôi sẽ chẳng khổ đau nhiều vì em nữa nhưng nỗi buồn vì chẳng còn nhau đến lúc nào mới được múc cạn trong đại dương thăm thẳm bên trong? Chuyện này sẽ chấm dứt được nỗi khổ nhưng còn nỗi buồn thì sao hả em?
Tôi gật đầu vì em biết tôi không bao giờ từ chối điều gì ở em. Dù rằng lần này tôi sẽ mang nỗi đau này qua những kiếp sống khác nếu có kiếp sau. Tôi không yêu nhiều nhưng yêu em đã làm tôi hiểu được yêu là quý giá đến thế nào.
Tôi bước qua im lặng, cầm tay em lần cuối. Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của em nói những lời chúc phúc. Đừng vì hờn ghét chính mình mà lại không thương một ai đó nhé.