TAI NGHE HỎNG RƠI VÀO BỂ NƯỚC MƯA

Trong sáng thứ Ba đầu Đông ảm đạm và se lạnh, trên đoạn đường vắng bóng người qua lại tôi nhớ về một câu chuyện vui liên quan tới việc tái cấu tạo cơ thể người như một cách tự lên dây cót cho mình.

Một cô gái đã nói với tôi rằng Chúa đã thiếu sót khi Người quên không tạo ra thêm một đường dẫn, một lối nhỏ mới cho tinh trùng từ tinh hoàn chạy thẳng lên não bộ của đàn ông.

“Theo đúng nghĩa đen luôn đó hả”. Tôi nhếch môi cười và thấy ý tưởng đó thú vị. Cả hai đều là những kẻ yêu thích nghệ thuật. “Một đường ống dẫn tinh trùng từ tinh hoàn lên thẳng não? Ý em là một bể bơi Olympic siêu nhỏ chạy dọc song song với xương sống, được thiết kế riêng tinh trùng lên tới đại não phải không?”

“Nghĩa đen trăm phần trăm luôn. Đại khái như vậy sẽ khiến đàn ông thú vị hơn”. Em gõ nhẹ lên thái dương với khuôn mặt hoàn toàn nghiêm túc.

“Vậy đám tinh trùng sẽ làm gì khi lên tới não? Tụi nó sẽ bơi lội, dạo chơi hay làm thơ trong khi luồn lách vào những khoảng trống siêu siêu nhỏ của hàng tỷ nơron thần kinh?”.

“Tất nhiên rồi anh. Lũ tinh trùng phải năng động trong não đàn ông như vậy mới làm bọn họ thốt ra những lời véo von, thánh thót cùng thái độ ân cần, tử tế trong mọi lúc, mọi thời điểm chứ không phải chỉ khi nào họ muốn cho ra vào trong một cô gái nào đó thì đành phải dẻo mỏ”. Em hào hứng liệt kê.

“Em đang gắn kết sự tử tế của đàn ông liên quan đến quá trình xuất tinh đấy”. Tôi nhún vai đáp.

“Vậy có thằng cha nào tiếp cận phụ nữ với sự tử tế mà lại không xuất phát từ nhu cầu xuất tinh vào trong họ không thế?” Em phá lên cười.

“Đó chính là lý do tại sao Đấng Sáng Tạo đã tạo tác một đường dẫn hay bể bơi siêu dài cho tinh trùng đấy em. Người muốn cho phụ nữ thấy rằng,không phải thằng đàn ông nào cũng cần phải có tinh trùng chạy từ tinh hoàn lên não bộ thì mới kích hoạt sự tử tế”. Tôi bắt chước em, gõ gõ nhẹ thái dương. Mùi cà phê rang xay trong quán len lỏi trong sống mũi tôi và lan tỏa khắp những tế bào thần kinh.

“Hừm”. Em khoanh tay tỏ ra đăm chiêu và tỏ ra bực bội với vẻ mặt đắc thắng của tôi khi đã gỡ cho đàn ông một cái tội trong sáng thứ Bảy ngập nắng và gió. Bầu không khí thật tao nhã để bàn luận tinh trùng có ảnh hưởng đến não bộ như thế nào.

“Anh này”. Em quay sang nói với tôi “Nếu bây giờ em có ý đồ dụ dỗ anh vào một nơi nào đó, một nơi có chiếc giường êm ái rồi em sẽ đè anh xuống, ở trên anh và anh sẽ xuất vào trong em thì đó có phải là một chuyện rất là chán không nhỉ?”.

Tôi nhìn em mím môi suy nghĩ trong sự bất lực, khi thấy môi em hiện rõ nụ cười đắc thắng.

“Em biết không, anh cảm thấy tinh trùng dưới tinh hoàn anh bắt đầu di chuyển rồi”. Tôi nhìn xuống hạ bộ của mình bất lực thở dài.

Chiều tối hôm đó, tôi rời khỏi căn phòng trên tầng bốn của Em trong khu cho thuê nằm gần một trường đại học. Khi tới đây tôi không nghĩ chỗ này lại đông sinh viên đến như vậy. Nếu đi một mình ở chốn này hẳn tôi sẽ thấy lạc lõng và bơ vơ lắm. Lúc ấy trời mới chớm vào Thu, không lạnh như thứ Bảy ngày hôm nay.

Khi tôi đã mặc đồ và buộc lại dây giày xong, Em vẫn cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng kẻ caro, bên cạnh một chú mèo màu trắng hoặc có vẻ như màu trắng mắt lim dim bên cạnh cô chủ. Em kéo chăn che kín đầu cổ chân phải đeo lắc bạc có gắn chuông chạm trổ hình một chiếc đầu méo khá đẹp.Tôi mỉm cười và nhớ lại lúc tôi sờ chầm chậm từ ngực xuống cổ chân và chạm vào chiếc lắc hỏi Em rằng bạn trai cũ mua tặng à. Em phớt lờ câu hỏi của tôi và kể một câu chuyện thú vị với một chất giọng hơi ngọng đáng yêu.

“Anh có biết người mà mình đang sờ từ ngực xuống cổ chân là Mèo Thần không hả? Mà Mèo Thần nhìn thấy được những thực thể ở một thế giới khác đang lang thang trong thế giới này đấy. Nghe đang sợ không?”

“Đáng sợ thật. Nếu chẳng may anh bị đám thực thể đó bắt đi em sẽ cứu anh đi đi”. Tôi hôn vào cổ chân Mèo Thần nói đùa với em. Chiếc chuông nhỏ nhẹ nhàng kêu keng keng.

“Có lẽ…Em sẽ xem xét liệu có nên… cứu anh không” Mèo Thần nhắm mắt yếu ớt đáp. “Ôi, từ từ nào…”

Vẫn trong một sáng thứ Ba âm u, se lạnh, lá rơi buồn thẳm khắp mọi con phố tôi đi qua như thể vừa đưa tiễn một vị thần về nơi cực lạc, tôi nhớ về một ký ức vui vẻ của 3 tháng và 21 ngày trước.

Nhân vật chính của quãng thời gian ấy là Mèo Thần, một cô gái 20 tuổi với giọng nói hơi ngọng nhưng đáng yêu. Mái tóc Mèo Thần cắt ngắn lưng lửng phần cổ, em đeo một kính cận màu trắng đáng yêu. Mèo Thần có những bức ảnh với ánh mắt xa xăm trong bộ đồ đen đăng tải trên facebook gây ấn tượng mạnh với người lạ. Từ hôm vui vẻ ấy, tôi và Mèo Thần chưa gặp lại dù vài lần có rủ đi ăn nhưng cứ tới phút chót lại lỡ hẹn. Cuộc sống là như vậy, nó cho chúng ta sống nhưng đồng thời có quyền tước đoạt những khoảnh khắc khuây khoả của chúng ta bất cứ lúc nào nó thích. Dưới bầu trời này, tất cả đều có hoá đơn tính phí.

Sáng nay với tôi là một ngày như thế, chẳng hứa hẹn một tín hiệu nào vui vẻ hết. Tính từ 7 giờ đến 8 giờ, tôi liên tiếp nhận và trải qua những chuyện có thể làm người ta cảm thấy tiêu cực cả ngày.

Đầu tiên tôi bị dựng dậy bởi cuộc gọi bất ngờ của Lê, đối tác làm ăn của tôi. Quan hệ giữa tôi và Lê đơn thuần là hợp tác trong công việc, Lê không phải là bạn tôi. Tôi và gã cũng chẳng phải là kiểu quan hệ để 7 giờ sáng gọi nhau đi ăn và uống cà phê. Vì thế tôi có quyền cảm thấy khó chịu khi nhận cuộc gọi này. Ngay sau cuộc gọi của Lê, tôi bất đắc dĩ phải nghe trận cãi vợ của đôi vợ chồng hàng xóm, ai cũng đùn đẩy trách nhiệm đưa con cái tới trường. Tôi mở cửa sổ, bầu trời không một vạt nắng sau những tầng mây đen u ám. Dấu hiệu của một ngày chẳng tốt lành gì.

“Khách hàng số 91 muốn gặp ông”. Lê nói ngắn gọn trong cơn ngái ngủ.

Vì quá hiểu Lê nên tôi dễ dàng nhận ra gã đã quên hôm qua không kiểm tra email của khách hàng trước khi ngủ. Rồi khi Lê vì một lý do nào đó dứt khỏi giấc ngủ đẹp đẽ, trong cơn mơ màng nằm lướt thông báo trên điện thoại, gã mới biết rồi  tá hoả gọi tôi chữa cháy.

91 là số khách hàng Lê làm trung gian giới thiệu thành công cho tôi. Để dễ dàng và nhanh chóng phân biệt, xử lý các yêu cầu hay bảo hành về mặt công việc thiết kế tôi lấy luôn số thứ tự khách hàng lưu vào laptop. Ví dụ như khách hàng 89 rất hài lòng, còn 90 thì yêu cầu chỉnh sửa một chút và bây giờ là 91 muốn gặp trực tiếp tôi để trao đổi điều gì đó.Tôi rất cẩn thận và cầu toàn trong công việc.90 khách hàng trước tôi chưa từng phải ra mặt gặp gỡ ai để giải quyết vấn đề phát sinh cả.

“Ông báo gấp thế này thì sao tôi sắp xếp được”. Tôi thở dài trả lời để Lê biết rằng tôi không hài lòng khi gã gọi sớm như thế này. “Ông hãy gửi email nói khách hàng cần yêu cầu gì, chỉnh sửa chỗ nào thì cứ liệt kê ra rồi tôi sẽ sửa ngay trong hôm nay”.

“Tôi biết ông đã rất khó chịu và không hài lòng, nhưng nếu khách hàng có yêu cầu gì thì tôi đã tự xử lý êm xuôi rồi. Vấn đề ở đây là khách hàng chỉ muốn gặp ông thôi. Điều này vượt ra khỏi sự định đoạt của tôi nên mới dẫn tới cuộc điện thoại này”. Lê cười, tôi cũng biết luôn là gã đang cảm thấy khó hiểu tại sao khách hàng lại muốn gặp tôi. Tôi cũng có suy nghĩ như Lê vậy. Tại sao khách hàng 91 lại muốn gặp tôi chứ?

“Được rồi ông nhắn địa chỉ đi”. Tôi vò đầu đáp.

“Ngay luôn đấy nhé”.

Lê muốn ngay bây giờ? Vậy Lê có ý thức được rằng gã đang yêu cầu tôi bỏ qua những tiểu tiết trong thói quen và lịch trình của mình không? Ngay bây giờ có nghĩa rằng tôi sẽ phải cạo râu nhanh hơn, mà cạo râu nhanh hơn làm rát da mặt tôi. Tôi cũng thấy tâm trạng mình khó chịu khi không được vuốt ve con chó đốm luôn loanh quanh ở quán cà phê tôi hay ghé qua mỗi ngày. Tôi biết nó sẽ buồn khi không thấy tôi. Tôi cũng biết luôn rằng Lê chẳng quan tâm tới điều đó và những điều vụn vặt khác trong buổi sáng thường ngày của tôi.

“Ngay bây giờ”. Tôi vô cảm đáp rồi tắt máy.

Tôi với Lê đều 29 tuổi, cả hai chúng tôi là dân thiết kế kiến trúc, cùng học chung trường nhưng chẳng biết gì về nhau. Sự nghiệp của hai chúng tôi được đối chiếu bằng việc gã ngồi lái BMW đời mới nhất, còn tôi chạy chiếc Wave Honda 10 năm chưa đổi.  Ngay khi ra trường Lê mở công ty, đạt được thành công nhanh chóng và có tiếng tăm. Tôi thì ngược lại, vẫn đi tìm ngôn ngữ thiết kế của riêng mình. Tôi chỉ nhận được vài hợp đồng thiết kế chẳng có gì đáng nói cả, giá cũng chỉ đủ để cà phê xăng xe thôi. Khi định hình được phong cách rồi thì tôi mới nhận thấy mình tốn nhiều thời gian như thế nào và nó chẳng hợp với thị hiếu đám đông ra sao.

Đúng lúc đó thì Lê xuất hiện và mong muốn cộng tác với tôi. Lê biết tôi vì cả hai đều hoạt động trong một nhóm thiết kế, lúc ấy gã đã là ngôi sao sáng trên bầu trời rồi. Tôi với Lê không phải là bạn, nhưng chỉ mình gã là đánh giá cao những thiết kế mà tất cả coi là lập dị và méo mó của tôi trong khi đám bạn lại cho đấy là vớ vẩn. Tôi không thích Lê nhưng gã thực sự có tài trong việc bán một thứ gì đó cho khách hàng. Cụ thể ở đây là những thiết kế của tôi. Lê giỏi đến mức gã có thể bán cả cầu Long Biên không văn tự nếu có ai hỏi mua.

“Nghe này, tôi biết những khách hàng nhiều tiền nhưng quái lạ. họ muốn một không gian, một góc nhỏ trong căn nhà của mình được thiết kế riêng biệt, độc bản để một mình họ hòa vào cái không gian mình thuộc về đó. Một thế giới thu nhỏ để họ chìm vào trong nó, tận hưởng nó mà không thể tìm kiếm và được đáp ứng ở bên ngoài. Trong thế giới đó họ có thể khám phá, tại tạo bản thân hay coi như là một nơi thoát ly khỏi hiện thực nhàm chán. Điều này vượt ra khỏi ngôn ngữ thiết kế chúng ta học ở trường, đó là một khái niệm chỉ có sự khai phá của cá nhân mới có thể đáp ứng được các mong muốn mang tính cá nhân hóa đó. Tôi đã tìm, đã phỏng vấn và được giới thiệu rất nhiều người có năng lực, đi học ở nước ngoài về nhưng vẫn thiếu một cái gì đó cho tới khi tôi gặp ông”.Trong buổi gặp mặt đầu tiên Lê đã nói nhiều như thế đấy.

Hôm tôi gặp Lê ở một quán cà phê trong trung tâm vào đầu tháng Giêng 2 năm trước. Tiết trời dễ chịu, mưa xuân phơi phới bay, trong không khí có mùi ẩm của đất và hoa trộn lẫn với nhau. Tôi mặc áo hoodie với quần nỉ ống chun màu xám và đi giày vải. Lê thì diện một bộ suit ba mảnh màu xanh cùng giày da, tay đeo đồng hồ Rolex đẹp không chê vào đâu được. Trông gã cứ như bước ra từ trang nhất tạp chí Quý ông thành đạt tuổi 30. Lê cao hơn tôi đúng 10 phân, khi đi cạnh nhau tôi trông như đứa em trai non nớt của gã. Trong khi nói chuyện, thi thoảng lời ca khúc Hotline Bling của Drake mà trong quán cà phê bật xen lẫn vào tâm trí tôi.

“Tôi hoàn toàn hiểu ông đang nói gì. Cái tôi quan tâm là thị trường liệu có đủ lớn để chúng ta hợp tác không?”. Tôi nhấp một ngụm cà phê lớn đáp.

“Hiện tại trong danh sách đã hơn 20 khách hàng có nhu cầu rồi. Chỉ đợi người phù hợp là bắt đầu mà thôi. Ông đồng ý chứ?”. Tôi khẽ gật đầu.

Một công việc lâu dài được trả công phù hợp, không cố định ngồi một chỗ và nhất là tôi được thiết kế những gì mình thích. Chẳng mất nhiều thời gian để đưa ra quyết định. Sau đó chúng tôi thống nhất vài điều khoản liên quan đến con số tôi sẽ nhận được được từng hợp đồng mà Lê giới thiệu.

Trong 2 năm hợp tác Lê đã kiếm cho tôi gần 100 khách hàng. Một con số mà 5 năm trước  tôi còn chẳng đạt được một nửa. Thi thoảng tôi qua công ty Lê nói chuyện công việc hay ngồi ở đó làm việc, rồi sau đó lặng lẽ biến mất như một bóng ma. Thi thoảng chúng tôi có đi ăn và cà phê với nhau bằng lý do công việc. Tôi và Lê không phải là bạn nên không thể có chuyện “Alô rỗi không, đi làm cốc cà phê chứ”. Đám cưới Lê gã sẽ không mời tôi và tôi cũng vậy.

7 giờ 15 phút, tôi ra khỏi ngôi nhà mình thuê với chiếc ba lô màu xanh sau khi 10 phút vệ sinh trong nhà tắm. Tôi mặc một bộ đồ đơn giản với áo phông màu trắng, quần jean đen và áo khoác bò. Từ khi Lê đem tới công việc ổn định cho mình, thì ngay lập tức tôi chuyển ra ngoài sống. Tôi kì lạ ngay trong chính gia đình mình, những con người cho tới tận bây giờ vẫn bất ngờ tại sao tôi lại có thể trở thành một thiết kế kiến trúc.

Nhiệt độ bên ngoài trên dưới 15 độ C, không khi rét buốt ngay từ hơi thở đầu tiên tràn vào sống mũi. Mọi thứ như chậm lại trước tác động của cái lạnh. Chậm rãi, uể oải và không thoải mái. Tôi kéo mũ trùm, đeo khẩu trang, ngồi lên chiếc Wave, nhích ngón chân vào số một đi chầm chậm tới địa điểm trong đầu là một quán phở cách nhà khoảng 10 phút. Dù có tự lên tinh thần đến thế nào đi nữa, tôi vẫn cảm thấy bất ngờ trước điều không mong muốn thứ hai tôi gặp trong sáng thứ Ba này.

Khi bước vào quán phở, tôi thấy một người bạn cũ từ cấp hai với chiều cao gần 1 mét 80 và nặng hơn 100 cân mặc đồng phục một hãng vận chuyển lớn đang ngồi ở chiếc bàn thứ trong quán. Ngay từ đầu cấp 2, cậu ta đã có vóc dáng như một vận động viên vật cổ truyền hạng nặng rồi. Tôi vẫn nhớ hồi đó đứa con gái nào trông thấy 100 Cân bụp miệng cười và to nhỏ với nhau. Tuy là bạn học cùng mấy năm, nhưng tôi và cậu ấy đều chẳng có một chút kết nối gì với nhau trong thời gian đó cả. Thậm chí đến bây giờ, tôi còn không nhận thấy sự tồn tại của cậu ta rõ nét bằng một phần của Lê, người tôi không coi là bạn.

May mắn là cậu ấy đang chơi game trên điện thoại với sự chăm chú mà chẳng cần quan tâm bất cứ điều gì đang diễn ra cả. Tôi lặng lẽ lướt qua cậu ấy, ngồi xuống chiếc bàn cuối cùng trong quán. Lúc này cả quán phở chỉ có hai chúng tôi ngồi quay lưng lại với nhau. Nước dùng thơm mùi gừng nướng hoà lẫn với mùi hăng của hành lá mới thái làm tôi thấy thoải mái một chút. Trong khi đợi phở, tôi nghĩ xem lần cuối cùng tôi gặp cậu bạn 100 Cân này là lúc nào. Phải rồi, trong đám tang một người bạn cấp hai khác mà cậu ấy là bạn rất thân của 100 Cân. Lúc ấy trước thời điểm tôi hợp tác làm ăn với Lê vài tháng.

Cậu bạn thân của 100 cân và cũng là bạn cùng lớp cấp hai của tôi tự sát bằng cách trầm mình trên thượng nguồn một nhánh sông nằm ở một tỉnh phía Đông Bắc bộ, cách Hà Nội 100 cây số. Hai ngày sau thì xác cậu ấy trôi xuống hạ lưu trong tình trạng trương phình. Hội bạn cấp hai gọi nhau qua nhà cậu ta viếng. Khi đứng trước cửa nhà cậu ấy, tôi nghe mấy bạn học cũ to nhỏ với nhau rằng trước khi tự sát cậu ta có để lại tuyệt mệnh. Nhiều lý do, nhiều giả thuyết được đặt ra, tất cả đều có khả năng. Các bạn cấp-hai-giờ-đã-lớn này tỏ ra sốc với cái chết của cậu bạn còn tôi thì không.

Chẳng phải tôi vô cảm hay máu lạnh đâu, nhưng tại do trước đây rất lâu rồi, tôi đã gần như chứng kiến một cái chết, một tai nạn hoặc là một vụ tự sát của một cô gái còn rất trẻ. Vì thế, với trải nghiệm không mong muốn đó, tôi không bàng hoàng trước tin một người bạn cũ tự sát. Trái lại tôi bình thản đón nhận như một tin xấu mà ngày nào cũng có khả năng xảy ra.

Lúc đó tôi thấy khó hiểu tại sao cậu ấy lại chết ở tuổi 26,27 chứ không phải là trước đó. Ý tôi là mọi vấn đề hay lý do để chết đều của chúng ta nên nằm ở những năm tháng trước tuổi 20 thì hợp lý hơn. Thời điểm mà sự bất cần của tuổi trẻ đủ để đưa đẩy ai đó tới cái chết dễ dàng, trước khi cuộc sống trở nên nhạt nhẽo, bận rộn đến mức chẳng còn thời gian nghĩ tới cái chết nữa. Lúc ấy đôi khi sống tiếp còn khó là chết.

Phở được mang tới, thịt bò tái vừa tới nhưng chỉ hai gắp là hết còn bánh phở thì nhiều đến phát nơ. Hoá ra tôi tôi được ăn trước 100 Cân, cậu ta muốn ăn phở xào vào sáng sớm nên phải đợi. Mùi dầu, mùi hành tây và tỏi thơm phức bốc lên từ trong chiếc chảo to đặt trên bếp gas đang ở nấc lửa lớn.

Tôi vừa ăn bát phở với dư âm của ký ức về cậu bát tự sát đó, một học sinh hoạt bát, biết pha trò cười làm lũ con gái cười nắc nẻ. Tôi cũng nhớ đến những lần đang ngồi một mình vẽ và viết cậu ta giật cuốn vở và chạy đi cho đám bạn xem. Cậu ta gọi tôi là đồ điên khi cứ làm những việc một mình trong giờ ra chơi và liên tục chọc phá tôi trong nhiều lần khác. Được rồi, tôi công nhận mình không bình thường so với cả lớp, nhất là đối với một đứa hoạt bát với tính cách hướng ngoại được cả lớp quý mến như cậu ta. Nhưng cuối cùng thì người sống tiếp trong cuộc đời này lại là thứ điên khùng như tôi còn con người hoạt bát kia lại tự sát.

Nghĩ lại, tôi cũng tự hỏi mình tại sao vào thời điểm vị thành niên ấy tại sao tôi không tự sát nhỉ? Có lẽ sự hèn nhát của tôi đến từ việc mình vẫn không thiết kế được cái gì đó tâm đắc và chưa ngủ hết với những cô gái tôi muốn.

Khi tôi ăn sắp xong bát phở của mình thì đĩa phở xào của 100 Cân mới được mang ra. Quán phở vừa đón một tốp khách chia nhau ở mấy bàn còn lại. Ngồi đối diện tôi là một cặp sinh viên mắt nhắm mắt mở nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại như bị ma ám. lúc tôi đứng dậy, đeo ba lô lên vai và gọi tính tiền thì 100 Cân mới bắt đầu bỏ điện thoại vào túi và bắt đầu ăn.Tôi trả tiền rồi lặng lẽ đi ra ngoài như thể vóc dáng khổng lồ của 100 Cân chẳng đánh động vào trí nhớ của tôi rằng mình đã từng học chung với cậu ta ba năm cấp hai như thế nào.

Rồi có một chuyện khác bất ngờ ập đến làm tôi đứng thần ra trong chốc lát.

Tôi nhớ về một ký ức từ lâu lắm rồi, một bí mật cổ xưa được giấu trong hòm sắt và chôn sâu xuống cả trăm tấc đất. Những hình ảnh lờ mờ về một cô gái tôi đã cùng trò chuyện về những trải nghiệm thú vị, đã cùng đọc cuốn Rừng Na Uy, đã cùng nhau hôn bằng môi và lưỡi. Rồi khi nào muốn cô ấy sẽ cho tôi ra bằng tay hoặc bằng cái miệng xinh xắn của mình. Giống như cậu bạn cấp hai kia, cô ấy đã chết.

Một buổi sáng nặng trĩu suy tư nhiều hơn tôi nghĩ. Bên ngoài đã đông đúc và ồn ào hơn. Tiếng còi xe, tiếng loa đài phổ biến một chính sách mới hoà vào nhau cho ra một tạp âm hỗn loạn. Một người đàn ông lớn tuổi đội mũ phớt khẽ va vào tôi khi ông bước nhanh trên đường. Ông ta trừng mắt nhìn tôi càu nhàu điều gì đó tôi không nghe rõ.Ngồi lên chiếc Wave Honda, tôi cố gắng vun vén những gì còn sót lại của một sự tập trung đã vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ đã bị những câu chuyện cũ kéo vào hư không.

Trước khi nổ máy, tôi rút điện thoại để xem tin nhắn Lê gửi, nội dung trong đó là địa chỉ của khách hàng. Tôi khẽ mỉm cười khi văn phòng của khách hàng số 91 nằm trên tầng 12 của một toà nhà trong quận Hai Bà Trưng. Địa điểm đó nằm trên một con đường đẹp, yên tĩnh mà tôi thi thoảng đi qua. Một chút hưng phấn trước những suy nghĩ chẳng vui vẻ gì. Tôi nhìn đồng hồ, 7 giờ 58 phút. Trong vòng một tiếng đồng hồ một loạt những chuyện ngoài tầm kiểm soát ập đến khi tôi vẫn chưa bắt đầu nhịp điệu thói quen của mình. May mắn là mọi thứ đã ổn, hoặc tôi đang tự trấn an rằng mình ổn.

Đến nơi tôi được hướng dẫn để xe ở hầm riêng nằm dưới toà nhà. Toà nhà cao 22 tầng, một nửa là văn phòng, nửa còn lại là căn hộ cao cấp với giá ít nhất 10 tỷ Đồng một căn. Tôi không bất ngờ vì khách hàng của Lê toàn đều rất giàu có để Lê dễ dàng đưa ra một cái giá cao khó tin cho yêu cầu của họ. Tôi nhìn bảng chỉ dẫn treo lơ lửng trong hầm để tìm cầu thang đi bộ. Khách hàng số 91 hẹn gặp vào 8 giờ 30, tôi còn 20 phút nữa. Trong lúc đi bộ từ hầm xe lên sảnh chính toà nhà, rồi từ sảnh chính tôi đi chậm rãi đi từng bước cầu thang lên tầng 12 xem lại tệp dữ liệu về mẫu thiết kế số 91 qua chiếc iPhone 7 plus.

Thiết kế số 91 vô cùng tối giản, dễ nắm bắt bằng thị giác dù có hương hướng siêu thực. Đó là một căn phòng hình hộp rộng bằng một lớp học bốn mặt đều là kính trong suốt cao tới sát trần nhà.Trong chiếc hộp thuỷ tinh khổng lồ này chồng chất bàn và ghế gỗ cũ, kiểu bàn ghế thô và chi chít chữ viết, ký hiệu viết lên mặt bàn ở trường công lập. Cuối cùng là một lượng nước tính bằng met khối được bơm vào trong phòng kính cho tới khi cao tới nửa chiều cao căn phòng kính kính. Trong nước cả cả trăm cuốn sách trôi nổi giống như một đàn cá bằng giấy. Một thiết kế có lẽ sẽ làm nổi giận những tâm hồn yêu sách.

Tôi cũng đọc lại yêu cầu của khách hàng 91 trước khi thiết kế nên chiếc hộp khổng lồ kia. Khách hàng 91 viết khá chi tiết như sau :

“Tôi muốn một không gian cư ngụ cho bản thể thứ hai được tách ra từ thể xác và linh tôi sau một sự kiện mà chính tôi cũng không nhớ được. Bản thể này rất thích một không gian cô độc, lạnh lẽo, có mùi ẩm mốc của gỗ và sách bị nhúng vào nước”.

Lê nhún vai khi thông báo về dự án số 91 này cho tôi. Từ khi mối làm ăn được thiết lập, Lê đã không còn lạ với những yêu cầu không bình thường của các khách hàng nữa. Chỉ cần trả tiền là mọi thứ dù bất khả thi đến đâu cũng sẽ trở nên khả thi. Không dưới một lần Lê vỗ vãi tôi nói rằng gã phân vân liệu khách hàng hay tôi ai là kẻ bất thường hơn khi đáp ứng được tất cả mọi yêu cầu của họ.

Tất cả các thiết kế của tôi đều được lấy từ cảm hứng từ vô số chất liệu, vật chất hữu hình tôi nhìn, chạm và cảm nhận được trong thực tế rồi được nhào nặn bằng kỹ năng kết hợp, sắp xếp và hoà lẫn đã hình thành qua cả nghìn giờ tư duy và thực hành. Có thiết kế với ý tưởng bắt nguồn từ một câu chuyện trong thần thoại Hy Lạp. Thiết kế khác thì mang đậm sự ảnh hưởng của thiền của Nhật Bản.

Còn ý tưởng về căn phòng kính với bàn ghế và sách chìm trong nước kia tôi rút từ chiếc hòm sắt bí mật mình đã giấu kín bao năm. Đó là nơi mà cô gái đã cho tôi ra bằng tay và miệng chết. Đó cũng là địa điểm khiến tôi sợ hãi và vội bỏ chạy như một thằng hèn khi đám đông tụ tập quanh xác cô gái đó. Một bể nước ngầm được ốp xi măng bốn mặt bỏ hoang và trên trần và chồng chất hàng chục bộ bàn học bỏ đi.

Tôi khẽ thở dài lần thứ 25 trong ngày. Cửa dẫn vào tầng 12 ngay phía trước mặt. Một cánh cửa nặng nề và im lìm như phiến đá chắn ngang trước đạo lộ.

Trước mặt tôi là một văn phòng trải rộng với thiết kế đơn giản, nhưng trang nhã được điểm xuyến bằng những món nội thật với tông màu đơn sắc. Tủ sách cao bốn tầng màu đen, hai bộ sofa màu xám nằm ở đầu và cuối văn phòng mới tinh như thể vừa mới chuyển từ cửa hàng về. Mấy chiếc bàn làm việc cỡ lớn đủ cho một nhóm cùng làm việc với chân inox bóng loáng đặt ở những vị trí đẹp nhất trong văn phòng. Trên quầy lễ tân, những bộ máy ví tính bằng nhôm nguyên khối đem tới cảm giác tinh tế khó tả. Từ những mẩu đơn điệu này lại tạo nên một tổng thể hoà hợp của tầng 12. Hơn chục nhân viên cả nam lẫn nữ trong độ trên dưới 30 tuổi ngồi tản mát xung quanh văn phòng.

Trước khi tôi cất tiếng hỏi thì một nữ thư ký từ phòng lễ tân đã tiến lại gần trong nụ cười rạng rỡ đang toả sáng trên khuôn mặt xinh xắn. Cô nhẹ nhàng hỏi tên và nói cuộc hẹn đã được sắp xếp trước, sếp của cô tức khách hàng 91 đang có một buổi họp trực tuyến đột xuất, nên tôi có thể thông cảm chờ một lát có được không.

Tôi đáp không có vấn đề gì, rồi lặng lẽ đi theo cô tới một phòng với tấm kính ngăn cách không gian bên ngoài đợi sếp của cô họp xong. Sau tấm kính này tôi đã nhìn thấy tác phẩm thiết kế của mình được hoàn thiện tốt đến thế nào. Nhưng đồng thời tôi cũng nhìn thấy một hồn ma. Cô gái đã chết hơn 10 năm trước đang ở đây.

Tôi sững sờ đến mức cảm thấy tim mình ngừng đập. Vẫn con người đó. Vẫn khuôn mặt đó mà và bộ đồ đó trong ngày cô chết. Đến tận bây giờ, tôi vẫn không biết tên cô là gì ngoài con số tôi hay gọi là khách hàng thứ 91.

Cô ấy đang đọc cuốn Moby Dick, cuốn tiểu thuyết kể về cuộc săn đuổi một con cá nhà táng màu trắng mà trước hôm cô chết có kể cho tôi nghe rằng rất chờ đợi để xuất bản ở Việt Nam. Vẫn trong tư thế ngồi bệt xuống nền nhà, ngả hết người vào bức tường kính, chân dạng ra thành hình chữ V và đặc sách vào lòng ngày nào. Tư thế mà tôi đã bực bội nói rằng cô có thể bị hãm hiếp nếu gặp một thằng con trai bắt gặp khi ngồi đọc sách như vậy.

“Mẹ mình cũng nói rằng cái tư thế đọc sách này như thể mình đang mời gọi bọn con trai ngủ với mình. Nói thật là nếu có đứa nào có ý đồ nhưng biết cách dụ dỗ bằng việc mang sách cho mình đọc thì mình sẽ kệ cho nó muốn làm gì thì làm”. Cô nhẹ nhàng đáp.

“Cậu có thể ngủ với bất cứ ai mang sách cho mình sao?”. Tôi nhíu mày hỏi cô hơn 10 năm trước.

“Có thể nhưng mình đang giả xử nếu chuyện đó xảy ra thôi”. Cô cười và nhìn tôi bằng đôi mắt buồn như được chứa đựng một biển nước mắt.

Tôi không biết có chuyện gì đang xảy ra trong thực tại này nữa. Liệu đây có phải là một giấc mơ mà tôi không thoát ra được? Tôi liệu đã thức dậy hay vẫn còn yên giấc trên giường, và cú gọi của Lê chỉ là một tình tiết trong thực tại mờ ảo?

“Cô gái này là ai?” Tôi hỏi thư ký trong một giọng nói không giấu được kinh ngạc.

“Anh quen em ấy ạ?” Cô thư ký khẽ mỉm cười đáp dù có cảm thấy ở tôi có một sự thay đổi đột ngột.

“Không. Nhưng cô ấy rất giống một người quen cũ”.Tôi khẽ đáp. Vậy là tôi đang ở hiện tại và con người cũ tôi thấy không phải là một hồn ma. Có cảm giác như mọi thế giới đang va chạm và trộn lẫn vào nhau hết rồi.

“Sếp em hay nói đùa rằng cô bé ấy được tách từ bản thể của chính mình đó ạ”. Cô thư ký từ mỉm cười chuyển sang tủm tỉm cười. “Nhưng cách nói đùa của sếp em thì lại vô cùng nghiêm túc và chẳng tỏ ra là đang nói đùa cả. Bọn em có hỏi tại sao thì sếp nhún vai nói rằng mình đã quên đi mọi thứ trước đây ra sao mất rồi”.

“Câu chuyện thú vị quá”. Tôi khẽ gật đầu. Cô gái tôi từng biết hoá ra lại một bản thể khác của khách hàng 91. Cô chưa chết hoặc đã chết và phục sinh. Tôi không biết nữa.

“Sếp em đang họp ở phòng kế bên nhà kính ạ”.

Cô thư ký đưa tay chỉ về căn phòng cũng lắp kính trong suốt ở bện trái tác phẩm của tôi. Một cô gái với mái tóc dài ngang vai, khuôn mặt thon gọn, trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi tô son màu cherry. 91 khoác chiếc blazer màu trắng bên ngoài,áo cúp ngực đen bên trong, tay đeo chiếc Apple Watch với dây màu xanh lam nổi bật. 91 đang họp với khách hàng hay đối tác qua laptop. 91 đưa mắt nhìn tôi bằng đôi mắt buồn đầy ưu tư đó. Hơn 10 năm trước tôi đã hôn lên đôi mắt ấy khi cô khóc. 91 không nhận ra tôi.

Khi quan sát 91 kỹ lưỡng hơn thì trên ngón tay áp út của cô có đeo nhẫn cưới. Tôi tự hỏi cô đã kết hôn lâu chưa? Có con đầu lòng chưa? Nếu có thì là trai hay gái? Cuộc sống tình dục của cô đều đặn chứ? Một tuần làm tình mấy lần và cô có giúp chồng mình ra bằng tay và miệng như đã làm với tôi không?

Tôi sực tỉnh khi thư ký xinh xắn hỏi tôi muốn uống cà phê hay trà để mang tới. Tôi cảm ơn và nói nếu không phiền thì tôi muốn được uống cà phê. Cô dẫn tôi đến một chiếc bàn tròn màu trắng nhỏ có hai chưa ghế thấp cũng màu trắng. Từ đây tôi có thể nhìn thấy 91 đang họp và 91 của 10 năm trước đang đọc Moby Dick. Cô thư ký nói rằng tôi đừng quá bận tâm tới bản thể thứ hai của 91, cô bé luôn trong tư thể đó cả ngày và không muốn nói chuyện với bất cứ ai.

“Giống như ngày xưa”. Tôi thầm nghĩ.

Tôi ngồi xuống ghế, đặt ba lô ngay dưới chân và tự hỏi chuyện này là thế nào hay chính xác là phải bắt đầu tư đâu? Tôi nên gõ cửa kính để 91 của hiện tại để hỏi cho rõ ràng hay đến ngồi cạnh 91 của 10 năm trước với mong muốn cô hãy giải thích tại sao cô chưa chết? Nhưng cả hai đang chìm vào trong thế giới riêng của mình và chẳng muốn nói gì với tôi cả.

Cà phê được mang ra rất nhanh, nóng ấm và có hương vị tuyệt vời khi tôi nhấp ngụm đầu tiên. Cô thư ký xin phép quay lại với công việc của mình và dặn tôi rằng sếp của mình khi nào họp xong sẽ tự động ra gặp tôi. Cũng tốt, như thế tôi có thêm thời gian để hồi tưởng về những ngày đã qua. Đó là khoảng thời gian sự cô độc đã đưa tôi và 91 của ngày đó gắn kết với nhau.  Ngắn ngủi nhưng tuôn trào nhiều thứ không chỉ riêng cảm xúc.

Năm đầu đại học của tôi khó khăn hơn tôi nghĩ rất nhiều. Không phải kiến thức mà là tính cách và lối sống của tôi chẳng thể phù hợp với tập thể. Tôi không có một người bạn nào trong suốt 6,7 tháng cho đến khi 91 xuất hiện.Trong khi các bạn nghe giảng và thực hành theo đúng lời giảng viên dạy thì tôi lại thích làm khác đi. Cách làm của tôi không được giảng viên khuyến khích, đám bạn bắt đầu nhìn nhận tôi như một đứa lập dị và dần tần giữ khoảng cách với tôi.

Hết giờ học buổi sáng tất cả kéo nhau đi ăn, đi chơi game hay về nhà ngủ. Tôi thì tìm một chỗ nào đó, thường là dưới khuôn viên, thư viện im ắng đọc sách và phác hoạ các thiết kế của mình trước khi chiều học tiếp. Thật ra có vài lần cả lớp hẹn nhau đi ăn chiếu cố rủ tôi đi, nhưng tôi lại đeo tai nghe vờ như không để ý. Như thế thì cả tôi lẫn các bạn đều cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi không muốn về nhà. Buổi trưa bố mẹ và anh chị của tôi ăn cơm trong đủ thứ chuyện linh tinh và nhạt nhẽo họ đọc và xem trên mạng, tivi rồi lôi hết ra bàn luận với nhau.

“Vợ mới tay diễn viên Z đẹp như thế bảo sao bỏ vợ cũ ngay được”. Đó là kiểu câu chuyện trong bữa ăn của gia đình tôi.

Những chuyện tầm phào này làm tôi cảm thấy mệt mỏi và căng thẳng vô cùng. Tôi không hiểu tại sao con người lại cứ phải chú tâm và để ý đến thế giới của người khác đến như vậy. Có lẽ thế giới của gia đình tôi không có điều gì đáng nói hơn là bàn tán về người vợ mới của tay diễn viên nào đó sao?

Tôi được cấp tiền ăn, nhưng lại mua sách nên nhịn đói cho tới tận chiều tối. Có một đợt thư viện lẫn khuôn viên đều đông và ngột ngạt, tôi đi xung quanh trường tìm kiếm một góc cho riêng mình. Tôi có thời gian ở một mình rất nhiều nên đã đi lang thang, khám phá mọi ngóc ngách trong cả khu đại học cũng nắm được mấy chỗ có thể tới đó mà không phải nhìn thấy bất cứ ai. Đó là những chỗ mà chẳng sinh viên nào ngó ngàng hay muốn tới cả. Ví dụ như là một bể chứa nước mưa được xây dựng từ rất lâu của khu tập thể ở phía sau trường.

Bể chứa đó lớn bằng một sân bóng năm người và nằm biệt lập giữa trường tôi và khu dân cư. Từ trường, tôi chỉ treo qua bờ tường thấp là đến. Trên mặt bê tông của bể nước chồng chất bàn ghế học bằng gỗ, loại không gãy một chân thì móp bên này, méo bên kia. Bàn và ghế bỏ lại trên bể nước nhiều đến mức khi xếp ra đủ chỗ cho cả trăm sinh viên ngồi học. Tất cả chồng chất lên nhau tạo thành một mái che, khi ngồi vào khoảng trống ở giữa sẽ tránh được cái nắng giữa trưa của cuối Hè.

Lúc tôi tới bể nước thì có người ở đó. Một cô gái với áo sơ mi trắng xắn tay áo quá khuỷu tay, tóc buộc cao, thân hình đầy đặn và gọn gàng đang ngồi dựa vào chồng bàn ghế phía sau với đôi chân dạng rộng hình chữ V. Cô đang đọc cuốn rừng Na Uy. Cuốn đó chị gái tôi cũng mua, chị đọc được 20 trang thì ném cho tôi sau bình luận “Đọc ghê quá”.

Khi nghe thấy tiếng bước chân, cô hạ sách xuống nhìn tôi bằng đôi mắt buồn màu nâu và khẽ mỉm cười rồi quay lại với cuốn tiểu thuyết. Cô gái ấy là 91 của hơn 10 năm trước. Sự xuất hiện của tôi không làm khuấy động thế giới riêng của 91. Đối với 91, tôi hay những chiếc bàn, chiếc ghế đã bị thải bỏ lại ở bể nước mưa này không khác gì nhau cả. Một sự có mặt nhưng vô hình đối với cô, như mặt hồ vẫn tĩnh lặng khi một con chim lướt qua.

Nếu là ai đó thì tôi sẽ bỏ đi tìm chỗ khác ngay không do dự. Nhưng tôi lại thấy 91 và mình có những điểm chung. Cô ấy cũng kì lạ như tôi, cũng đọc rừng Na Uy và lẩn tránh đám đông. Tôi thấy thoải mái khi nhìn thấy 91, thậm chí trong lòng trào dâng niềm vui là khác.

Tôi bước lên bể nước, tiến mấy bước lại chỗ 91 và ngồi xuống bên cạnh. Tôi và cô cách nhau nửa sải tay. Tôi mở ba lô, lấy cuốn Suối nguồn với bìa sách đã ngả màu đọc. Hai đứa tôi không nói gì với nhau cả. Thi thoảng tôi đưa mắt nhìn sang 91 để yên tâm rằng cô vẫn ở đó.     Tôi đọc tiếp mà bên dưới đã cương cứng từ bao giờ không biết. Đợi một lúc mà cẫn như vậy,tôi khẽ co đầu gối bên phải để che đi.

Một lần như thế thì 91 đã hạ sách xuống và chỉ chờ tôi nhìn sang để có thể cất lên những lời đầu tiên. 91 đã đọc xong rừng Na Uy từ lúc nào mà tôi không biết.

“Cuốn cậu đọc hay lắm”. 91 nhẹ nhàng nói.

“Cuốn của cậu cũng hay”. Tôi đáp. “Cậu hay tới chỗ này à?”

“Đây là lần đầu tiên đấy”.

“Vậy thì giống nhau rồi”.

“Cậu đến đấy chỉ để đọc sách hay vì điều gì nữa”.

“Nếu mỏi mắt qua thì mình chuyển sang vẽ cho đến khi giờ học chiều bắt đầu”.

Tôi chỉ về phía khu trường tôi học, 91 gật đầu tủm tỉm cười. Lúc ấy tôi mới nhận ra cô có ý hỏi tôi rằng “Ngoài việc đọc và vẽ thì có chuyện gì đặc biệt để tới đây không?”.

“Còn cậu thì làm gì khi đã đọc xong Rừng Na Uy?”.

“Có chứ. Mình tới đây để trải nghiệm một điều mới mẻ mà mình chưa bao giờ thử cả. Cậu biết không, trải nghiệm đó vượt trên cả mọi thứ mình biết trong cuộc sống buồn chán này”. 91 say sưa nói.

“Vậy cậu đã trải nghiệm điều đó chưa?”.

91 ra vẻ ngẫm nghĩ một lát rồi bật cười. “Thời khắc đó qua mất rồi. Có lẽ là mai mình sẽ thử”.

“Mình không hiểu ý cậu lắm”.

“Như thế này nhé, chẳng hạn như cậu chỉ muốn đọc hay vẽ trong một thời điểm cụ thể và đảm bảo mọi yếu tố như yên tĩnh, khung cảnh đẹp, trước giờ học chiều thì mới bắt đầu thả mình vào một trạng thái thoải mái nhất để tận hưởng điều đó một cách trọn vẹn. Nhưng rồi mấy chuyện không đâu xuất hiện, làm cậu phải lùi cái thời điểm trải nghiệm lại, và sau khi lùi xuống thì lại nhận ra là lúc đó phải vào học. Cuối cùng thì cậu sẽ chỉ biết chép miệng tự nhủ để mai cũng được vì giờ hoàng đạo đọc sách hay vẽ vời đã qua mất rồi phải không nào?”.

“Đúng là như vậy”. Tôi gật đầu công nhận “Vậy thì sự có mặt của mình đã làm cậu lỡ mất thời điểm thích hợp để trải nghiệm rồi đúng không?”.

“Không sao hết, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, đâu vẫn còn đó”. 91 cười mãi không thôi. “Có lẽ sự xuất hiện của cậu cũng là một phần trong trải nghiệm đó đấy”.

“Nào mình đã biết trải nghiệm đó như thế nào đâu. Nói như thế thì cậu có thể chia sẻ trải nghiệm ấy với mình sao?”.

91 nhích người lại sát với tôi tới độ tôi thấy rõ vẻ mặt lúng túng của mình hiện rõ trong đôi mắt buồn của cô.

“Trải nghiệm đó không giống như điếu thuốc, lon bia hay tình dục để có thể chia sẻ được đâu trai ngoan ạ”. 91 lắc đầu. “Đó là một trải nghiệm sẽ tách rời bản thể của cậu ra làm hai, rồi từ sự phân chia đó biết đâu sẽ đem tới cho mình một cái gì có giá trị hơn những gì mình có trong bây giờ”.

“Nếu không thì sao?”

“Câu hỏi hay đấy trai ngoan. Mình cũng không biết có gì sẽ diễn ra trong trải nghiệm đó. Nhưng nếu mình không liều cái mình đang có thì sẽ chẳng có được cái mình khao khát”.

“Cậu muốn chết đó à?”Tôi nheo mắt hỏi.

91 bật cười thành tiếng rồi ghé tai tôi thì thầm một điều mà hơn 10 năm sau tôi cũng bao giờ quên.

“Nếu mình tự sát thì cậu sẽ có mặt kịp thời để cứu mình không trai ngoan?”

Cả hai giật mình khi tiếng chuông điện thoại reo lên. Chuông báo tới giờ tôi chuẩn bị vào lớp.

“Mai cậu sẽ ở đây chứ?”

“Đương nhiên”.

“Mình tới thì có làm phiền cậu không?”

“Tuỳ cậu đến vào trước hay sau khi mình tự sát”. 91 cười.

Cô và tôi cùng đứng dậy phủi bụi bám trên quần rồi cả hai đi về hai lối khác nhau. Cô về hương khu dân cư, tôi sắp sửa trèo tường để vào học.

“Này, cậu gì ơi”. Khi chúng tôi được mấy bước thì 91 cất tiếng gọi.

“Sao thế?”

“Mình có gì hấp dẫn sao mà khiến cậu cương cứng đến tận bây giờ vậy?”.

Tôi mỉm cười ngượng ngùng. Đúng là đến tận lúc đó dương vật tôi vẫn cương cứng.

Mấy hôm sau 91 hỏi tôi có vui lòng để cô giúp

tôi ra bằng tay với điều kiện tôi không được nhìn cô làm cho tôi lẫn đưa ra lời bình phẩm nào không.

“Đừng hỏi tại sao. Mình không muốn cậu thế vẻ mặt của tớ khi làm chuyện này. Chịu khó tưởng tượng đi, cậu là nhà thiết kế kiến trúc vĩ đại nhất thế giới này mà trai ngoan”.

Rồi sao đó 91 giải thích rằng cô chưa từng làm cho ai ngoài bạn trai cũ. 91 nói rằng cô muốn biết khi làm chuyện này với người mình không có tình cảm gì thì sẽ thế nào. Cô nói tôi hãy nằm xuống, thả lỏng và thư giãn rồi chủ động cởi khuy quần jean của tôi ra, cầm cạp quần kéo xuống một chút rồi từng ngón tay 91 nhẹ nhàng nắm lấy dương vật đã cương hết cỡ của tôi.

“Trước đây có một đợt ngày nào mình cũng giúp bồ cũ ra như thế này. Giờ giờ thì đã có một cô gái khác thay mình làm cho anh ta ra rồi”.

Tay 91 mềm mại, khéo léo, lúc thì mân mê khi thì mạnh bạo khiến tôi thở cũng khó khăn. Mọi suy nghĩ hay bất cứ khái niệm nào trong tôi đều bay biến. Khi tôi sắp trào dâng một đợt phun trào dữ dỗi, 91 lại nhẹ nhàng vuốt ve dương vật của tôi như dỗ dành chú mèo con.

“Suỵt. Ngoan nào chú em. Chưa đến lúc đâu”. Tiếng 91 nhẹ nhàng trấn an tôi và chú em của tôi.

Tôi nín thở và cố không nghĩ tới khoảnh khắc bùng nổ đó hết sức có thể. Cứ như thế vài lần trong khoảng độ 20 phút thì tôi ra một lượng lớn tinh dịch lên tay 91.Nếu tôi nhìn 91 làm cho mình thì tôi đã xuất sớm hơn thế nhiều.

“Làm điều này cho người mình không yêu cũng thú vị đấy”. 91 lấy giấy khô cô mang trong ba lô lau sạch tinh dịch dính trên từng ngón tay mình nói. “Dù rằng chuyện này có bất bình thường một chút. Còn bây giờ cậu sẽ trả công cho mình bằng cách nằm nghe mình kể chuyện chứ”.

“Ừ, có là gì so với việc cậu đã làm cho mình đâu”.

“Mình nằm xuống cạnh cậu được không?”

“Cho phép mình ôm cậu được không?”.

“Được,trai ngoan ạ”.

Trưa hôm đó tôi không phải học chiều, tôi cứ ôm 91 một lúc lâu và nghe cô kể nhiều chuyện lắm. 91 biết qua nhiều chuyện đến mức tôi có thể thông cảm tại sao cô cần một trải nghiệm mới mẻ để tái khám phá thế giới này. Trong lúc đó,thi thoảng tôi xoa lưng 91 chứ không đụng chạm vào đâu cả. Cởi nịt vú ư? Thú vị đấy, nhưng tôi không phải là bạn trai của cô để có nhiều tự do làm điều đó.

Hiện tại, 91 không còn gì để cảm thấy thú vị trong cuộc đời này nữa. Từ khi cô biết cả chuyện cô không phải là con của bố cô, một người đàn ông bị vô sinh, và mẹ cô đã đồng ý ngủ với ai đó để đưa 91 đến với thế giới này. Cả hai đều thành công trong sự nghiệp. Mỗi ngày họ ganh đua nhau nhồi nhét vào đầu óc

91 những mảng thù hận lớn hơn bất cứ đám mây đen nào của mình dành cho người kia ngay từ khi cô còn nhỏ. hai người đều có nhân tình công khai và coi sự có mặt của 91 là điều phiền toái.

“Đáng lẽ mày đừng nên có mặt trên đời này thì hơn. Mẹ mình đã nói thế sau khi đã huỷ hoại toàn bộ tâm trí mình. Mình có quá mầm mống thù hận mà lại chẳng có được lấy một hạt giấc ước mơ. Cuộc đời không có ước mơ thì buồn thảm lắm đấy. Mình chỉ về nơi được gọi là nhà khi bố mẹ không có nhà và ra khỏi đó trước khi họ thức dậy. Này, cậu có thấy mình đang đem tới sự tiêu cực cho cậu không?”. 91 nép sát vào tôi khẽ hỏi. Mấy giọt nước mắt rơi xuống cổ tôi.

“Không đâu. Chỉ là mình không tưởng tượng được cậu đã lấy đâu ra sức mạnh để có thể chịu đựng những chuyện này”. Tôi thở dài rồi hôn lên đôi mắt buồn của 91.

“Không biết nữa. Nhưng thực sự mình đã phải hút cạn kiệt mọi niềm vui, khoái lạc có thể có được để sống qua mỗi ngày. Khi chiếc cốc chứa đựng vui vẻ trong mình đã trống rỗng, không còn gì để hút nữa thì cậu xuất hiện. Ngay từ lần đầu tiên gặp mình đã biết cậu kì lạ và cô độc như mình. Con tim mình đã reo lên khi thấy cậu, và việc mình làm cho cậu thực chất là tái tạo lại sự tích cực cho mình trong lúc này đấy. Mình cần cái gì đó thú vị để bắt lửa cho tâm hồn…”

91 chưa nói dứt lời thì tôi đã đưa miệng mình đặt lên môi cô. 91 để tôi hôn cô một lúc lâu, tôi mút lưỡi cô đến ướt cả khoé miệng. Sau đó cô hỏi tôi muốn ra nữa không. Tôi nói có. Cô ngồi dậy, di chuyển bằng hai đầu gối rồi lại cởi khuy quần của tôi. Lần này cô dùng môi và lưỡi để cho tôi ra.

“Nhìn là nghỉ chơi ngay đấy”. 91 đưa đầu lưỡi lướt dọc dương vật tôi cảnh báo.

Hai mắt tôi lúc này chỉ còn nhìn thấy ảo ảnh, tôi không thể cảm nhận được điều gì khác ngoài sự ướt át và ấm nóng ở bên dưới. Tôi và 91 như hai đầu tai nghe của một thiết bị âm thanh nằm chỏng trơ trên bàn, và bằng những sự tác động nào đó vô tình xoắn vào nhau. Bằng một đầu tai nghe, tôi nghe thấy được tiếng hát se sẽ từ đâu đó vang lên, như nhịp đập của một trái tim. Còn đầu kia thì không, chẳng vọng lại âm điệu nào hết. Bên tai nghe còn lại đã hỏng, hoàn toàn không thể sửa chữa được nữa. Không có cách nào phục hồi lại được.

“Cậu ra nhiều quá, mình nuốt một ít rồi”. 91 liếm môi nhìn tôi với cái nhìn tinh quái.

“Ừ, mình biết”. Quả là lần này tôi đã ra rất nhiều. Toàn thân tôi rung động theo một nhịp điệu ngoài tầm kiểm soát. Tôi khóc thương cho một con người đẹp đẽ nhưng tâm hồn đã khô héo và sắp chết.

Mấy hôm sau thì 91 tự sát. Trước hôm chết cô vẫn nói chuyện, vẫn trao đổi nội dung sách vở và cho tôi ra bằng cả tay và miệng. 91 nhảy xuống bể nước mưa qua nắp bể nước mưa, vốn chỉ là mấy viên gạch lát nhà được ghép với nhau có thể đập vỡ dễ dàng.

Tôi không biết 91 chọn thời điểm chết là sáng hay trưa. Khi tôi chuẩn bị nhảy qua bờ tường thì thấy một rừng người ở đó gồm cảnh sát, bác sĩ rồi. Tôi bỏ chạy như một thằng hèn vì lo sợ đám người kia sẽ nghi ngờ tôi là hung thủ. Cả trường tôi xôn xao cả ngày hôm đó. Một loạt giả thuyết như 91 bị giết, bị trầm cảm rồi tự sát hay cô vẫn chưa chết nhưng sống thực vật cả đời vì não đã bị tổn thương nặng nề.

Suốt một thời gian tôi không đọc bất cứ một tin nào trên mạng. Tôi học và làm như điên để mọi chuyện về 91 sẽ phai mờ trong tôi. Không dễ nhưng tôi đã làm được. Cũng đã có vài cô gái giúp tôi ra như 91. Tôi yêu họ. Mỗi người đều chạm vào tim tôi theo cách riêng của mình. Thi thoảng tôi vẫn nhớ lại câu nói như là sự cầu xin của 91 vào cái ngày đầu tiên tôi gặp cô.

“Nếu mình tự sát thì cậu sẽ có mặt kịp thời để ngăn cứu mình không trai ngoan?”.

“Phải rồi, mình có thể cứu 91”. Tôi bừng tỉnh trong hiện tại với suy nghĩ bất thần ập tới. “Căn phòng mình thiết kế kia chính là hình của bể nước mưa ngày đó. Việc mình có mặt ở đây cùng với 91 của hiện tại và 10 năm trước không phải ngẫu nhiên”. Tim tôi đập mạnh khi biết thời điểm để thay đổi quá khứ là ngày lúc này. Tôi không thể lý giải theo lý luận thông thường được. Cuộc đời này đã là một sự siêu thực rồi.

Tôi đứng dậy, nhìn về phía 91 của hiện tại, cô vẫn bận rộn với cuộc họp trực tuyến của mình. Còn 91 thì vẫn ngồi đọc sách trong tư thế dạng chân chữ V. Khắp gian phòng lớn nhân viên nam nữ đều chăm chú vào công việc của mình. Mọi thứ diễn ra bình thường trong một nhịp điệu bình thường.

Tôi chầm chậm tiến từng bước tới 91 của quá khứ. Cô vẫn không có một động thái nào quan tâm đến sự có mặt của tôi cả. Tôi chống một chân cúi xuống thở dài hỏi.

“Bây giờ mình cứu cậu thì có muộn không?”

91 của quá khứ ngay lập tức hạ cuốn Moby Dick xuống, cô ngạc nhiên mở to mắt nhìn tôi.

“Trai ngoan, là cậu đó à?”.

“Mình đây”. Tôi mỉm cười đau đớn. 91 của quá khứ nhận ra tôi rồi.

“Cậu đến muộn quá. Nhưng trông cậu đẹp trai hơn trước đấy”.

“Mình xin lỗi. Mình thực sự xin lỗi”. Tôi thấy mìn sắp khóc đến nơi rồi.

“Nhưng không sao”. 91 của quá khứ giơ tay vỗ nhè nhẹ lên má an ủi tôi. “Qua lần tự sát đó, mình đã hiểu được giá trị của cuộc sống.Thậm chí đôi khi không có lấy một giấc mơ thì cuộc sống này vẫn phải là vô ích, vì sống đã là giấc mơ rồi”. 91 của quá khứ tủm tỉm cười năm nào đã làm tôi xao xuyến khi 91.

“Giá lúc đó mình nhận ra điều đơn giản thì cậu đã không chết”.

“Dù muộn nhưng cậu có thể cứu mình, khi chúng ta quay lại thời điểm mình tự sát. Nhưng đổi lại cậu sẽ gặp nguy hiểm, có thể mất mạng khi cứu mình đấy”. 91 của quá khứ e ngại nói.

“Đừng lo, dù thế nào hai ta vẫn sẽ sống”. Tôi mỉm cười trấn an 91 của quá khứ. “Đưa tay cho mình”. Cô chần chừ trong chốc lát làm tôi phải chộp lấy tay cô rồi lao thẳng vào bức tường kính vốn ngăn cách nước,bàn ghế gỗ và sách với gian phòng bên ngoài.

Một phần nghìn của giây tiếp theo là nước và một khoảng không nhá nhem, chỉ có chút ánh sáng chiếu vào. Tôi và 91 của quá khứ đang ở trong bể nước mưa ngày trước, thời điểm cô tự sát. Tôi và cô rời khỏi nhau vì áp lực của nước và lực đẩy khi cả hai chạy từ căn phòng kính vào bể nước mưa. Hai thế giới trong khoảng khắc bỗng va chạm vào nhau. Tôi từ nơi khác nhảy thẳng vào nơi này mà chẳng có lấy một lời xin phép. Nước tràn vào tay, vào mùi dìm tôi xuống đáy. Tôi buốt từ sống lưng đến tới óc vì

Lúc này 91 của quá khứ đang trong trạng thái bất tỉnh, tôi thì ở đáy bể cố sức bơi về phía 91. Tôi quàng eo cô, cố hết đạp nước, để ngoi về hướng nắp giếng đang mở cách đó mấy mét. Bể nước mua rộng và sâu hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Tôi vừa đạp nước vừa kéo 91 về hướng ánh sáng với trọng lượng gấp đôi bình thường. 91 của quá khứ nói đúng, tôi có thể chết cùng cô trong bể nước mưa này.

Tôi xua tan ý nghĩ đó và tập trung tất cả những gì mình có thể để bơi và đạp nước tiếp. Bằng ý chí, may mắn và sự liều lĩnh tôi đã đưa được 91 của quá khứ lên nắm giếng. Tôi ngoi lên trước, một tay bám vào thành bể bằng bê tông nóng bỏng do hấp thụ nhiệt đến tứa máu kéo 91 lên. Vừa thoát khỏi mặt nước cô thở, ho, co giật và sặc sụa dữ dội. Đôi mắt buồn của 91 hé ra một chút và nhìn tôi. Tôi mỉm cười với cô rồi rơi tự do xuống bể nước một lần nữa.

Một cơn chuột rút đã lấy đi toàn bộ sự chịu đựng của tôi. Tôi buông xuông và ý thức rõ ràng cái chết sắp kéo tôi đi. Mắt tôi dần dần khép lại, điều cuối cùng tôi nhận biết được rằng là mình sắp chìm xuống tận đáy bể nước mưa.

….

Một tiếng xoảng như sấm đánh kéo tôi trở lại thực tại. Tôi sặc sụa và ho dữ dội để tống hết nước khỏi phổi. Khi tôi lấy lại được gần như toàn bộ ý thức thì người đầu tôi thấy là 91 của hiện tại. Cô đã cứu tôi sau khi tôi cứu 91 của quá khứ.

Tất cả nhân viên của 91 cũng đang đứng xung quanh tôi với cái nhìn lo lắng và khó hiểu. Cảnh tượng này làm tôi nhớ đến đám người bu quanh 91 trước đây. Tất cả đều không hay biết điều gì đã diễn ra cả. Vì thế tôi hoàn toàn thông cảm với từng ánh mắt tò mò đang nhìn tôi chòng chọc. 91 cúi xuống đỡ tôi dậy, vuốt mặt cho tôi và khe khẽ nói.

“Cậu liều mạng quá. Nếu cả hai chết thì sao?”. 91 lo lắng nói. Cô đang khóc trong vui sướng.

Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười vì biết mình đã làm được. Hai bản thể của 91 đã lại nhập vào làm một, cô ấy đã nhớ về toàn bộ những chuyện trước đây rồi.

“Cậu… giúp mình dọn dẹp… chỗ này nhé”. Tôi vừa ho vừa nói. “Mình…biết cậu đang… rất bận… có gì để… sau nói chuyện nhé”.

“Ừ, mình sẽ gửi cả hoá đơn đền bù thiệt hại cho cậu nữa”. 91 thở dài. “Cậu về thay đồ và nằm nghỉ một lúc đi”.

“Cậu quay lại… công việc đi… mình tự lo được rồi”. Tôi nhẹ nhàng đẩy 91 ra, và tiến lại về chiếc bàn ban nãy ngồi. Cô lại có điện thoại nên đi ra một góc nghe.

Cùng thời điểm ấy, chiếc iPhone tôi để trên bàn khi trước bừng sáng báo hiệu tin nhắn đến. Là Mèo Thần.

“Hey, đi chơi không anh”.

“Đợi anh thay đồ nhé. Anh vừa bị một đám thực thể từ thế giới khác bắt cóc. May mà có tin nhắn của Mèo Thần nên anh mới trốn thoát đấy”.

“Điêu thế không biết”.

Trước khi 91 trò chuyện qua điện thoại xong thì tôi đã lẳng lặng rời khỏi văn phòng trên tầng 12 trong tình trạng ướt sũng từ đầu tới chân. Trên đường về nhà, tôi không biết phải bắt đầu từ đâu để Mèo Thần tin những gì tôi sẽ kể cho cô nghe. Tôi thực sự không biết phải nói như thế nào cả

photo : Kefan404

 

 

Lan tỏa nếu thấy hay nhé:

Viết một bình luận

Trần Đức Nhân