CÓ THỂ BẠN CHƯA BIẾT…
GHI CHÉP NÀY DÀNH LÀ CHO BẠN
1281-1285
1281. Sự biết mình phải là công việc làm đầu tiên, vì Đạo không đâu xa : Đạo ở nơi mình. Phải quan sát chính cái con người của mình, mà đừng phê bình, nghĩa là chê khen. Không phê bình, không lên án, cũng không biện hộ. Phải đứng ngoài mình để quan sát mình như một người xa lạ…
1282. Với cách nghe thấy và quan sát hết sức kỹ lưỡng ấy, không có sự chọn lựa, không có sự phê bình, không có sự so sánh và đánh giá, không có sự lên án, không có sự biện minh… tâm hồn mới trở nên trong sáng vì đã thoát khỏi mọi bảng giá trị của mọi hệ thống đạo đức nhị nguyên.
1283. TÂM HƯ tuy chấp chứa được tất cả vào lòng, nhưng rồi cũng chẳng giữ lại cái gì cả, dù là những cảm giác sướng nhất đời người. TÂM HƯ, vì vậy, không còn dính dấp gì đến cái gọi là “quá khứ” nữa. Quá khứ là quá khứ, không ích gì cho hiện tại ta đang sống đây, lại còn trở ngại là khác nữa cho sự giải phóng toàn diện con người.
1284. Đạo nói ra không khó, nhưng anh cần phải bắt kịp lời nói của Đạo ngay khi nó vừa thoát ra cửa miệng. Được vậy, là đã gần được Đạo rồi. Bằng không, sau đó anh sẽ đâm ra suy luận viễn vông, rồi lại đổ lỗi cho Đạo. Vậy, thà Đạo đứng trước người không có duyên thì nên im lặng còn hơn, tránh cho nhau những điều lầm lẫn.
1285. Đối với người cũng vậy. Để tự nhiên. Chỉ quan sát, chỉ nhìn xem. Hãy để lòng mình thu nhận tất cả như một cái máy “ảnh, nhưng có điều khác với cái máy ảnh, là có thu mà không có giữ lại. Với cách nghe thấy và quan sát hết sức kỹ lưỡng ấy, không có sự chọn lựa, không có sự phê bình, không có sự so sánh và đánh giá, không có sự lên án, không có sự biện minh… tâm hồn mới trở nên trong sáng vì đã thoát khỏi mọi bảng giá trị của mọi hệ thống đạo đức nhị nguyên.
Photo lulumoonowlbooks