1361-1365
1361. Con người là một cây sậy có tư tưởng. Tuy nhiên, những công trình kỳ diệu nhất của con người lại là những việc làm khi con người không nghĩ suy tính toán gì cả. Cho nên, cần phải trở lại “như đứa trẻ thơ” bằng nhiều năm học để quên mình.
1362.
Tự do, là ước nguyện của cái nhị nguyên, đứng cạnh cuộc đời.
Tự tại mới là chứng nghiệm của Tâm hư hòa đồng với cuộc sống.
1363. Thánh nhân có cái hình của người mà không có cái tình của người. Có cái hình của người nên mới cùng một đàn với người. Không có cái tình của người nên thị phi mới không vào được cõi lòng.
1364. Cùng một đàn với người là việc nhỏ.
Riêng làm một với Trời là việc lớn vậy.
1365. Bởi ”vô cầu” nên không có nghĩ tới việc khuyên thiện hay răn ác. Bậc đạt Đạo không có tinh thần khuyến dụ, dù là khuyến thiện, đứng về phương diện tu thân, phải thực hiện cho được sự HOÀ HỢP VỚI TỰ NHIÊN. Chứ không phải là thứ triết lý tranh đấu để rồi phải có cái này thắng cái kia, tìm cách thủ tiêu lẫn nhau để được đơn phương tồn tại.
Vì không có sự tranh đấu một mất một còn, nên cũng không có cái gì là mục. “đích cuối cùng phải đạt đến. Không có cái việc đi mãi theo một chiều mà không có sự trở lại. Vậy thì, có gì phả lo lắng, vội vã, phải cướp thời gian hay phải cúc cung tận tụy suốt đời… mà hãy để tự nhiên.”