“Anh thích đọc sách hơn hay thích làm tình hơn?”.
Thỏ khiến Sói bực mình, mà có ai không bực mình khi phải đưa ra một lựa chọn vào lúc 8 giờ sáng khi chưa ăn lấy một miếng bánh hay nhấp vội một ngụm cà phê.
Đây là lần thứ 99 hay 100 nàng hỏi Sói những câu hỏi khiến gã gắt gỏng đáp lại. Đối với Sói đó đều là mấy câu hỏi mang tính trêu đùa cái sự khôn ngoan của gã. Sói biết Thỏ hỏi như vậy chỉ để vui vẻ, nhưng gã không thích một sự vui vẻ mà lại thiếu đi sự rõ ràng và một chút giá trị về mặt trí tuệ trong những câu hỏi mang tính trêu đùa ấy.
Thỏ biết Sói thích cả đọc lẫn làm tình. Nàng cũng rõ là gã không thể thiếu cả hai, nhưng Thỏ không quan tâm gã sẽ chọn A hay B. Điều nàng tìm kiếm và thoả mãn là cách Sói diễn giải về hai khoái lạc đó bằng những suy nghĩ kì quặc, thú vị của gã.
“Cả hai! Làm tình và đọc sách hay đọc sách và làm tình tuỳ vào việc em sắp xếp cái nào là A cái nào là B’. Sói càu nhàu đáp như thể vừa nhai một miếng giẻ rách trong xó nhà. “Đang có chuyện quái quỷ gì với cái đầu của em khi cho rằng đọc sách và làm tình lại không có bất cứ một điểm chung nào hả?”.
“Có điểm chung nào giữa đọc sách và làm tình ạ?”. Thỏ mở mắt tròn xoe ngơ ngác hỏi như thể nàng chưa bao giờ làm tình với ai dù đêm qua nàng đã những giờ phút vui vẻ với Cáo. Bờ vai bên trái của Thỏ vẫn lưu lại dấu răng của Cáo, hơi đau nhưng lúc ấy thỏ chỉ “A” một tiếng rồi lại hôn ngấu nghiến Cáo.
“Cái làm cho việc đọc sách và làm tình có điểm chung nằm ở chỗ em không thể dự đoán điều gì sẽ diễn ra tiếp theo nếu chỉ dựa trên ấn tượng ban đầu”. Sói lạnh lùng phân tích. “Việc đọc vài chương của một cuốn sách cùng với chuyện đi vào trong một cô gái trong những phút đầu đều chẳng nói lên điều gì hết. Đó có thể là một cuốn sách hay mặc dù cái bìa bên ngoài không đáng một xu, ngược lại một cô gái với ngoại hình xinh đẹp cũng chưa chắc là một đối tác thú vị trên giường. Vì thế làm tình lẫn đọc sách đều ẩn chứa cả sự thăng hoa lẫn thảm hoạ. Cái chính là bản thân em phải trải nghiệm thì mới nhận rõ điều đó”.
“Oa thú vị ghê” Thỏ reo lên rồi cúi xuống nhìn chằm chằm vào mắt Sói. “Em cũng có cả hai đấy. Em đọc được văn của Kundera và rất giỏi chiều chuộng đàn ông”.
“Hơi nhiều so với một cô gái 18 tuổi”. Sói nhún vai.
“Em 18 tuổi 5 tháng rồi! Nghĩa là em sắp sang tuổi 19 đấy”. Thỏ phản đối.
.
Sói và Thỏ quen nhau một quán cà phê vỉa hè, nhưng lại có những máy pha đắt tiền của Ý cùng hàng chục bộ bàn ghế cỡ nhỏ xếp dọc theo một con ngõ đối diện với những nhà ngôi nhà sơn màu trắng. Quán nằm trên con phố một chiều thuộc quận Ba Đình, một con phố yên ả vào buổi sáng và ồn ào vào buổi chiều.
Hôm đó là sáng thứ Hai, Sói như chính xác là 9 giờ 56 phút thì gã và Thỏ ngồi đối diện nhau. Hai tấm lưng tựa bờ tường loang lổ rêu xanh trên bức tường bong tróc. Đoạn tường ngăn cách con ngõ với hàng cây xanh thuộc một toà nhà hành chính có kiến trúc Pháp. Mùi ẩm mốc từ bức tường rêu phong hoà quyệt với hương thơm đậm đà bốc lên từ những tách cà phê tạo ra thứ mùi hương đánh động mọi giác quan.
Dù đầu tuần nhưng quán cà phê đông khách đến ngạc nhiên. Ai cũng có nhu cầu ra ngoài sau nửa tháng giãn cách vì dịch bệnh. Sói và Thỏ đều đi một mình tới quán. Cả hai đều là khách quen, đã gặp nhau nhiều lần nhưng chưa bao giờ có dịp trò chuyện. Khi ấy Thỏ vẫn mặc đồng phục cấp ba, Sói thì đang đánh vật với cuốn Chân dung chàng nghệ sỹ của James Joyce. Những lần vô tình gặp nhau, Sói luôn nhường cho Thỏ gọi đồ trước. Có lúc Thỏ gật đầu cảm ơn gã, khi thì nàng cười và đôi lần lại vô cùng thờ ơ trước sự ga lăng của Sói.
Nhân viên gợi ý liệu cả hai có thể ngồi ghép bàn với nhau có được không. Không sao hết. Sói đáp. Đều là khách quen mà. Thỏ bổ sung.
“Vẫn một cà phê nhiều sữa và đá chứ”. Sói hỏi.
“Còn anh thì là một ly đen không đường và thật nóng phải không”. Thỏ cười, chiếc kính với gọng màu hồng trượt khỏi sống mũi dọc dừa thon gọn trên khuôn mặt nàng.
Giống như mấy lần trước gặp nhau, Thỏ luôn mặt một chiếc áo phông Off White màu đen cỡ L dài ngang đùi giấu đi chiếc quần sóoc bò màu trắng. Hôm nay Thỏ đi đôi giầy thể thao trắng, đế giày phải cao ít nhất bốn phân. Hai lần gần đây, Sói gặp thì nàng xỏ đôi dép lê với quai cao su màu đen cho tiện. Gã biết nhà Thỏ cách quán chỉ mấy phút đi bộ. Cả hai lẳng lặng kéo chiếc ghế xếp bằng kim loại với lớp vải màu xanh. Trong khi đợi cà phê, Sói đọc sách còn Cáo thì quan sát gã đọc. Trời vào Thu nên se lạnh mỗi khi gió thổi qua, mỗi cơn gió lại mang theo một thứ mùi khác nhau. Mùi cây, mùi nước, mùi áo da mới của ai đó gần đây. Xung quanh tiếng nói chuyện rôm rả với âm lượng vừa phải, không to không nhỏ.
15 phút trôi qua nhưng đồ uống vẫn chưa mang ra. Trong khoảng thời gian đó Sói đã đọc được 23 trang Mặt trời vẫn mọc. Đối với gã, một cuốn sách hay luôn xứng đáng được dành thời gian để dạo chơi, đắm chìm và nghiền ngẫm từng chữ một như thể đang soi kính lúp tìm kiếm từng hạt bụi vàng. Trái lại Thỏ không còn kiên nhẫn được nữa. Nàng bắt đầu thấy tê chân sau một lúc ngồi co lại trong không gian chẳng lấy gì thoải mái lắm của quán.
Thỏ lơ đãng duỗi chân ra giữa lối đi chỉ rộng hơn hai mét. Vài người đi qua đều đi chếch hẳn một góc để tránh va phải chân Thỏ. Có tiếng phàn nàn về chuyện đó. Vài phút sau một nhân viênmặc đồng phục, đeo tạp dề bằng vải thô nhẹ nhàng nói Thỏ thu gọn chân lại để không làm ảnh hưởng đến người khác. Nàng bĩu môi, phụng phịu như một đứa trẻ cự cãi rằng co chân lại thì mỏi không chịu được. Một cơn gió mùa Thu thổi qua cuốn theo mấy chiếc lá từ ngoài phố rơi lả tả trong con ngõ. Vài người đang đứng hay ngồi đều đưa tay dụi mắt. Gió mang cả bụi tới, những hạt bụi nhỏ li ti gần như vô hình. Một, hai hạt bụi vô hình đó lọt vào mắt Thỏ.
Thỏ chớp chớp mắt liên hồi nhưng không hết. Nàng đặt chiếc iPhone màu xanh lam xuống chiếc bàn tròn, rồi gỡ kính đặt vội lên điện thoại trước khi đưa ngón tay và mu bàn tay lên mắt dụi mắt. Thỏ dụi một lát hạt bụi vẫn lì lợm ở trong con mắt bên phải của nàng. Mắt Thỏ dần đỏ hoe, nước mắt chảy ra từng giọt mà vẫn không làm cách nào đế lấy bụi ra được. Thỏ đứng dậy, một tay che mắt, rảo bước thật nhanh về phía tầng triệt một căn nhà trắng cách đó bốn ngôi nhà có phòng vệ sinh mà quán cà phê thuê lại. Có người ở trong đó mất rồi.
Thỏ đợi một lát, gõ lên cánh cửa gỗ hai lần thì bên trong cũng đáp lại đúng hai lần. Thỏ đưa chân đá nhẹ vào cửa rồi quay trở lại trong sự bực bội và khó chịu.Thỏ nhăn nhó, hai hàm răng trắng và đều nghiến chặt, nàng lẩm bẩm mấy câu trong cơn cáu gắt mạnh tay dụi, mắt càng đỏ và đau nhưng vẫn không thể lấy được bụi ra.
“Dừng lại đi! Rách giác mạc bây giờ”. Sói lớn tiếng khiến Thỏ giật mình. Gã tỏ ra không hài lòng trước cách xử lý của Thỏ. “Em phải làm ướt tròng mắt thì mới lấy bụi ra được”.
“Biết là thế rồi, nhưng làm có gì có nước ở đây để làm ướt mắt”. Thỏ gắt gỏng đáp.
“Vậy em phải tìm một vật nào đó thấm nước để lấy ra bụi ra chứ?”
“Anh buồn cười thế? Nói vậy thì ai chẳng nói được. Vật nào là vật nào mới được cơ chứ”.
Sói gấp cuốn Mặt trời vẫn mọc của Ernest Hemingway đặt lên bàn song song với chiếc iPhone và kính của Thỏ. Gã đẩy chiếc bàn tròn nhích lên phía trên mấy phân rồi khoát tay ra hiệu thỏ xích lại gần gã. Sói nói sẽ lấy bụi ra khỏi mắt Thỏ bằng một vật ươn ước của gã.
Lại đây nào. Sói thì thầm với Thỏ bằng một âm điệu nhẹ nhàng nhưng vô cùng tự tin. Nàng ngoan ngoãn nghe theo, miễn là Sói có thể làm bất cứ cách nào để lấy cho được hạt bụi trong mắt nàng ra.
Gần nữa. Gần thêm một chút nữa. Sói đặt tay phải lên vai trái Thỏ, còn tai trái đặt sau gáy nàng nhẹ nhàng đưa về phía mình. Thỏ nghĩ Sói sắp hôn mình đến nơi rồi, nhưng nàng không chống cự cũng chẳng cự tuyệt.
Sói nhẹ nhàng và chậm rãi khi đưa lưỡi vào tròng mắt Thỏ để lấy bụi ra. Gã thấy vị mặn của nước mắt trên đầu lưỡi. Với Thỏ thì đây là lần đầu nàng biết cảm giác ẩm ướt, trươn tuột và mềm mại của lưỡi khi liếm tròng mắt là như thế nào.
Mấy tích tắc sau Sói buông Thỏ ra, từ từ ngả người về phía sau tựa lưng vào ghế dù, hai tay buông thõng trên đùi đưa lưỡi liếm một vòng trên đôi môi đầy khiêu khích. Môi Sói đầy đặn và đỏ như son. Gã nói Thỏ chớp mắt thử xem. Thỏ chớp mắt bốn, năm lần với hàng mi cong và ướt rồi mở to con mắt dính bụi cười rạng rỡ.
“Hết bụi rồi này. Dễ chịu quá đi mất”. Thỏ nháy mắt với Sói. “Em tò mò muốn biết anh liếm kiểu gì mà không bị chảy nước dãi vậy?”.
Nhưng Sói không đáp lại. Gã tiếp tục đọc và dường như đã lạc vào trong những trang tiếp theo của cuốn tiểu thuyết, nhưng Thỏ không quan tâm. Nàng kéo chiếc bàn tròn thấp bằng gỗ dịch lên phía, một khoảng trống đủ để luồn đôi chân có nước da trắng nhợt nhạt vào.
“Em có thể gác chân lên người anh được không ạ”. Thỏ vô tư đề nghị Sói.
Gã không trả lời, mắt cũng không rời khỏi những trang sách chỉ khẽ gật đầu.
“Em cảm ơn”. Thỏ nhoẻn cười. Nàng nhẹ nhàng cởi giầy ra, đưa chân phải rồi chân trái gác ngang lên hai đùi Sói. Đôi tất màu trắng kéo qua mắt cá chân đã hơi ngả màu sau vài lần giặt. Cổ chân nàng chuyển động nhịp nhàng trong lòng Sói vô cùng thoải mái và dễ chịu
“Anh là kiểu người dễ dãi với phụ nữ hay một gã mọt sách thờ ơ vẫn bất cứ cảm xúc động chạm nhạy cảm nào?”. Thỏ tò mò hỏi.
Lúc này nhân viên mang cà phê tới. Những chiếc cốc sứ màu trắng có quai cầm chỉ vừa đút ngón trỏ xếp ngay ngắn trên chiếc khay nhựa màu đen. Nữ nhân viên lén đưa mắt nhìn Thỏ và Sói, cô tự hỏi từ khi nào mà cả hai đã là một đôi?
“Kiểu người sẽ không bỏ lỡ một trải nghiệm mới mẻ nào nếu có cơ hội”. Sói bình thản đáp. Gã gập cuốn tiểu thuyết lại mỉm cười.
Cả hai tạm dừng câu chuyện để uống cà phê, một cốc ngọt và một cốc đắng. Gót chân Thỏ di chuyện nhẹ nhàng trên đùi sói. Tiếng sột soạt khi tất với quần bò ma sát vào nhau khẽ khàng đến mức tiếng tích tắc vô thành trên chiếc đồng hồ để bàn. Trên trời không một gợn mây, tiếng chim lảnh lót trên tán lá cao nhất của cây Bằng Lăng ngoài phố. Chân Thỏ di chuyển xuống dưới, nàng cảm nhận được một sự cương cứng dần dần của dương vật sau lớp vải bò.
“Hình như em đang gây ra một sự khó chịu cho anh thì phải ?”. Nàng nhoẻn cười xen lẫn những tiếng trò chuyện của những bàn xung quanh. Một tia nắng chiếu thẳng vào hàm răng trắng và đều của Thỏ.
“Phải nói là em đang làm phiền cái bản năng sẵn có trong anh thì đúng hơn”. Sói cũng cười đáp lại. Gã liếc mắt nhìn một đôi nam nữ trạc tuổi mình bước vào trong con ngõ trong khi nhấp ngụm cà phê đen và đặc. Đôi chân Thỏ vẫn vắt ngang đùi gã còn dương vật thì mỗi lúc càng cương cứng hơn.
“Thế thì có khác gì nhau ở đây chứ?”.
“Có những thứ trong em không thể kiểm soát dù rõ ràng là những thứ đó thuộc về bản thân. Nước mắt bỗng nhiên trào ra khi chứng kiến một cảnh tượng đẹp mê hôn hoặc trước một nỗi đau bất ngờ, rồi tiếng cười thật khó kìm nén khi ngồi trong rạp xem một bộ phim nhảm nhí với nhiều cảnh gây cười, và sự cương cứng cũng sẽ tự nhiên xuất hiện trước những tiếp xúc nhạy cảm khi cọ sát nhau như thế này đấy”.
“Anh là thầy giáo dạy môn giáo dục giới tính đó à?”.
“Nghe cao quý thế, anh chỉ là một tay mọt sách có sinh lý ổn định thôi”. Sói nhún vai. Lúc này một gót chân của Thỏ trượt dọc theo thứ mỗi lúc càng dài và cứng hơn sau lớp vải bò.
“Vậy nếu em muốn học bổ túc một buổi về giáo dục giới tính thì anh có thể giảng bài cho em có được không?”. Đôi mắt Thỏ mơ màng như thể sắp lăn ra ngủ ngay tại đây đến nơi rồi.
Sói lại luồn ngón tay nhấc tách cà phê lên, gã uống một hơi hết sạch cà phê trong cốc, điều đầu tiên Sói nhận thấy là huyết áp đang tăng lên một cách nhanh chóng. Gã cảm thấy như thể đã nhấn nút để bơm vào khoang tim một khối lượng ô xy khổng lồ giúp gia tăng nhịp đập trước khi đưa ra một quyết định bất ngờ.
Sói nhìn quanh, mọi thứ bỗng nhiên mờ đi như mới giang một lớp sương mù mỏng. Gã không nghe thấy bất cứ một tiếng nói nào khác nữa dù xung quanh đang ồn ào hơn bao giờ hết. Sói thấy vài người đang nhìn về phía mình với ánh mắt khó chịu khi gã và Thỏ đang có hành vi thân mật quá mức ở một chốn đông người . Nhưng Sói đâu có quan tâm, gã cảm thấy bên trong đang có một nguồn năng lượng lớn để bắt đầu đứng giảng 120 phút về chủ đề giáo dục giới tính trong một lớp học chỉ có duy nhất một nữ sinh.
“Ở đâu?”. Sói khẽ lên tiếng, gã đặt cốc cà phê giờ đã trống rỗng.
“Nhà bồ em”. Thỏ cười tươi. Nàng bất ngờ đan năm ngón tay của mình vào những ngón tay của Sói. Một cảm giác ve vuốt nhẹ nhàng, tinh tế xuất phát những đầu ngón tay Thỏ khiến ánh mắt Sói trở nên dịu dàng và mềm yếu.
Thỏ từ từ hạ từng chân xuống khỏi lòng Sói. Gót chân, bàn chân và những ngón chân của Thỏ nhẹ nhàng trườn qua thứ đang cương cứng như muốn xuyên thủng lớp vải màu xanh đậm chất lượng tốt của hãng Levis’ trong khi thu lại. Đôi nam nữ mà Sói liếc nhìn khi nãy đang quay lại phàn nàn với nhân viên không có bất cứ một bàn hay chố trống nào cả.
“Lại đây ngồi đi, tụi này đi học bây giờ”. Thỏ giơ tay lên, những ngón tay thon dài của nàng nhẹ nhàng vẫy vẫy trong khoảng không trên đầu.
.
Nhà bồ Thỏ nằm ở tầng thứ 15 trên một căn hộ cao cấp có hướng Tây nhìn thấy một góc hồ Tây. Xa xa hướng Đông Bắc, nằm giữa những hàng cây thẳng tắp là quảng trường Ba Đình, lấp ló xung quanh là những khu nhà, biệt thự kiểu Pháp màu vàng nhạt đã có từ thế kỷ trước mà nhìn từ trên cao giống như ngôi nhà bằng nhựa trên bàn cờ Tỷ phú.
Chủ những khu căn hộ nơi Thỏ đưa Sói tới là người nước ngoài hoặc các doanh nhân thành đạt mới có thể trả hơn chục tỷ cho một căn ở đây. Sự chỉn chu và cao cấp ngay từ bãi đỗ xe dành cho khách dưới những tán cây xanh tươi với những được kẻ vạch được sơn trắng sạch sẽ. Sói đưa mắt nhìn những cột đèn bằng gang màu đen kiểu Âu đang được những lao công lau chùi cẩn thận thầm nhủ chỗ này phí dịch vụ hẳn sẽ rất cao.
Trước đó Thỏ với Sói đã đi qua một bốt gác với rào chắn barie màu đỏ. Cả hai trả lời một vài câu hỏi đầy lịch sự của một tốp bảo vệ cao lớn và lực lưỡng. Có người nhận ra Thỏ liền bông đùa một vài câu. Khi bước tới tiền sảnh, một quản lý nước ngoài khoảng hơn 30 tuổi cao ráo, mái tóc vàng chẻ ngôi cùng bộ com-lê màu xanh kẻ ca rô và giày da bóng lộn đang bộ đàm trong tay. Anh ta mỉm cười thân thiện với Thỏ như thể cả hai đã nhiều lần qua lại những lời xã giao khi lướt qua nhau.
“Hôm nay bảnh quá vậy trai đẹp”. Thỏ trao đổi xã giao bằng tiếng Anh với quản lý toà căn hộ. “Em đưa bạn qua kê lại giường tủ. Lát nữa gặp anh sau”.
“Nghe trịnh trọng thế. Sao em không nói luôn anh là phu khuân vác chứ” Sói gật đầu chào người quản lý nước ngoài rồi ghé tai nói với Thỏ.
“Bạn em nói rằng sau khi xong việc sẽ đánh một giấc đến chiều mới về cho bõ công qua”. Thỏ đưa tay che miệng cười trả lời.
“Nói cậu ấy từ từ tận hưởng nhé”.
Đôi bên chào tạm biệt nhau, chàng quản lý ngoại quốc dù bước đi nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Thỏ và Sói có phần nuối tiếc. Hai người đi thẳng về phía thang máy ngay sát quầy tiếp tân với mấy nhân viên xinh xắn mặc đồng phục đang không ngừng mỉm cười như những cỗ máy lập trình sẵn với bất cứ ai qua lại.
“Tay đó thích em đấy”. Sói nói khi đưa những ngón tay lướt nhẹ trên bả vai Thỏ.
Khi cả hai bước vào trong máy sạch như lau như ly với bảng số được ốp đồng bao quanh những nút nhựa trong màu trắng để lên tầng 15.
“Em biết”. Thỏ bình thản trả lời những một điều tất nhiên. “Anh ấy từng ngỏ lời mời em qua căn hộ của anh ta ăn uống vui vẻ một bữa. Về ngoại hình anh ta rất hấp dẫn, với lại em cũng chưa hẹn hò với trai nước ngoài bao giờ, nhưng có lẽ em sẽ thử vào một lúc khác”.
“Tội nghiệp gã”. Sói mỉm cười.“Đẹp trai cỡ nào thì cũng chỉ là một lựa chọn trong số những lựa chọn”.
“Thì bất cứ ai cũng đều chỉ là một lựa chọn thật mà”. Thỏ nhún vai.
.
Căn hộ 1503 có một tầm nhìn không thể hoàn hảo hơn để chiêm ngưỡng Hà Nội từ ban công với những song sắt uốn lượn và mấy chậu cây nhỏ xinh.
Từ đây Sói nhìn thấy từng đợt người với xe cộ qua lại trên một đường kẻ chạy dài với những hàng cây xanh tươi chạy dọc trên đoạn đường phân định Hồ Tây và hồ Trúc Bạch. Thứ Bảy hoặc Chủ Nhật hàng tuần, trên cung đường dạo chơi của Sói cũng sẽ đi qua vạch phân định mang tên Thanh Niên kia với một tốc độ chậm rãi để ngắm nhìn cảnh hoàng hôn đẹp đến nao lòng, một cảnh tượng chỉ có thể thấy ở nơi đây trong một Hà Nội rộng lớn những cũng chật chội.
1503 là một căn hộ với nội thất tối giản đến mức có thể chơi bóng đá trong phòng khách. Ngoài chiếc sofa kiểu Thổ Nhĩ Kỳ màu kem với những hoạ tiết đặc trưng của văn hoá Ottoman ngày trước cùng một chồng tiểu thuyết của các nữ nhà văn Alice Munro, Banana Yoshimoto và Linda Lê. Đối diện sofa kiểu Thổ là một chiếc tủ gỗ đen như mực tàu với bốn ô cửa với núm cầm bằng đồng, dưới bốn ô cửa là bốn ngăn kéo im lìm như thế cả trăm năm chưa được mở ra. Trên khoảng tường trong mọi căn hộ khác vốn để dành treo ti vi thì là một phiên bản sao chép vườn hoa súng của Monet. Trên chiếc tủ gỗ có đặt một cây đèn bằng nhôm với ánh đèn vàng dịu nhẹ toả sáng một góc phòng khách.
Thỏ cầm tay dẫn Sói đi tới phòng ngủ chính trong căn hộ. Không có gì cả ngoài một chiếc giường với nệm trải ga màu xanh lam. Trong phòng chỉ độc treo một bức tranh tĩnh vật vẽ một giỏ hoa hồng rực rỡ.
“Nằm xuống đi”. Thỏ nhẹ nhàng nói. “Anh muốn uống gì không?”.
Sói nói chỉ muốn uống nước lọc, gã kéo Thỏ vào lòng đặt lên môi nàng một nụ hôn nhẹ nhàng như đang thăm dò bề mặt một hồ nước đẹp đẽ và nhạy cảm. Thỏ đáp lại bằng cách vật Sói nằm xuống trên tấm nệm màu xanh. Một chân Thỏ gác hông Sói, gã hôn nàng đắm đuối như thể vừa gặp lại người tình sau một thời gian dài xa xách. cả hai hôn nhau bằng môi và lưỡi, liên tục hoà quyện thay cho những lời muốn nói và những suy nghĩ không thể nói ra thành lời.
“Cởi đồ cho em”. Thỏ thì thầm khi cắn nhẹ dái tay Sói rồi nằm ngửa ra, tay chân dang dộng thả lỏng một cách thảnh thơi, thư giãn.
Sói làm theo lời của Thỏ một cách chậm rãi và nhẹ nhàng. Gã cởi cúc rồi từ từ tụt chiếc quần soóc trắng tới tận gót chân để lộ xi lip màu đen của CK. Sói khen Thỏ có làn da trắng đẹp và láng mịn. Gã nói không nghỉ nàng đẹp như thế dù nhiều lần gặp. Thỏ bật cười rồi nhổm dậy tự tay cởi chiếc áo phông màu xám gã mặc, chiếc áo có một lỗ thủng hình tròn nhỏ ở vai. Sói và Thỏ vuốt ve thân thể nhau bằng tay, môi cùng đôi lưỡi mềm. Từng trang phục dần dần được cởi bỏ khỏi cơ thể hai người.
Ánh mặt trời nhạt nhoà xuyên qua đám mây ảm đạm cùng khung cửa sổ chữ nhật bằng kính chiếu thẳng hai tấm thân trần đang cuốn lấy nhau. Những giọt mồ hôi đầu tiên lăn dài ở bầu ngực hay trên cổ từ từ thấm xuống tấm ga màu xanh. Sói dùng lưỡi nếm một hạt mồ hôi như thế trên đầu ngực Thỏ. Nàng khẽ rên một tiếng đầy mời gọi.
“Vào trong em đi”. Thỏ nói như mê man.
“Biết mà. Em ướt sũng rồi đây này”.
“Không phải em…cả…hai ta… đều thế”.
.
“Bồ em là một cô gái. Tên chị ấy là Cáo”.
Thỏ nằm trên cánh tay Sói, những ngón tay thanh mảnh của nàng lượt trên khuôn ngực phập phồng và rắn chắn của gã khi vui vẻ với nhau kể.
Đến bây giờ, Sói vẫn mơ màng về những giây phút đã qua, gã như bị đánh gục bởi cái cách Thỏ chiều chuộng trong lúc cả hai đi sâu vào bên trong nhau. Sói đã ngủ với hai cô bạn gái cùng một người tình một đêm, nhưng chẳng ai có thể khiến gã cảm thấy thoả mãn theo cách vừa nhẹ nhàng mà vẫn đong đầy đam mê đồng thời khơi gợi sự mãnh liệt và dữ dội nhất của bản năng trong gã.
Trong lúc đi sâu vào trong Thỏ, Sói ghé tai nàng thì thầm rằng em khác quá. Thỏ hôn gã rồi trìu mến hỏi Khác thế nào. Không biết nữa, có cảm giác như thể em đang đối xử với anh như với một cô gái. Sói nghiến chặt răng đáp, gã đang cố kiểm soát một sự phun trào dữ dội ở dưới hạ bộ mình. Gã vẫn muốn kéo dài sự tận hưởng rất khác này. Tay anh mịn thật đấy. Thỏ nắm chặt cả hai bàn tay Sói khi gã đang ở trên nàng. Sau câu nói ấy vài phút bên trong gõ bùng nổ một cơn khoái lạc đã lâu gã chưa từng được nếm trải.
Lúc ấy Sói cho rằng vì Thỏ mới 18 tuổi mà gã chưa từng ngủ với ai 18 tuổi nên cảm thấy ở nàng có sự tươi mới của một bông hoa chớm nở và thiếu kinh nghiệm trong những lần nếm trải hương thơm của dục tình. Còn bây giờ thì gã đã biết tại sao lại có cảm giác đó.
“Anh tinh quá vậy. Nhưng điều đó cũng nằm trong tính toán của em rồi”. Thỏ tủm tỉm cười. “Khi nắm tay anh ở quán cà phê thì anh có biết rằng em ngạc nhiên vì điều không?”.
Sói lắc đầu, gã kéo Thỏ lại hôn lên khoé mắt nàng nói rằng lúc ấy mình vô cùng bối rối khi Thỏ làm thế.
“Tay anh nổi nhiều gân guốc, các ngón tay lại hơi ngắn và thô nhưng mịn màng đến ngạc nhiên. Rồi trong lúc quần nhau thì chỗ nàm em chạm vào anh cũng mịn như thể đó da dẻ con gái vậy”. Thỏ say sưa kể. “Điều đó làm em có cảm giác rằng anh rất giống Cáo của em, nhưng mỗi người lại cho em được hưởng sự ngây ngất theo cách riêng”.
“Giống nhau làm sao được”. Sói lắc đầu rồi giải thích rằng dù cơ thể gã có mềm mại đến đâu thì nó vẫn là những bộ phận đặc trưng nhất của giống đực với khao khát được tiếp túc, được đụng chạm và kết hợp với một thân thể có khả năng khơi gợi vô hạn cảm xúc như thế này. Sói vừa nói vừa đưa ngón tay lướt dọc từ sống mũi, bờ môi, xuống đến cổ và đặt nó lên đầu ngực đỏ sẫm trên bầu vú cỡ trái bóng tennis của Thỏ.
“Đừng tỏ ra biết tuốt như thế chàng mọt sách”. Thỏ làm lại điệu bộ lắc đầu của Sói kèm theo biểu cảm trề môi đáng yêu. “Hôm nào em sẽ dùng thần lực của em để nói cho anh biết về sự giống nhau của anh với Cáo và chính em nhé. Nhớ nhắc em vụ này đó”.
“Thế tại sao không phải là lúc này?”
“Vì bọn mình đang nói về Cáo mà”.
“Đừng nói là em với Cáo gặp nhau ở một quán cà phê, rồi em tiến lại gần hỏi “Em có thể gác chân lên người chị được không ạ?” với cô ấy nhé”.
“Đâu mà, sao có thể trùng hợp một cách vô lý như với anh được ”. Thỏ cười xoà đấm nhẹ mấy cú lên ngực Sói. “Nhưng đúng là em với Cáo biết nhau thông qua một trò đùa của định mệnh mà nói ra đảm bảo anh sẽ nghĩ em đang bốc phét sau cơn hứng tình đấy”.
“Vậy sự có mặt của anh và em ở đây, trên chiếc giường của Cáo này là hệ quả của một điều ghê gớm có sức huỷ diệt Trái Đất?”
“Có ai nói anh là tay hài hước hước nhất Hệ Mặt Trời này không”. Thỏ cười phá lên rồi hôn choét Sói một cái rồi bắt đầu kể.
Thỏ biết Cáo từ một năm trước, khi đó nàng bỏ học đi cùng mối tình đầu tới tham dự một work shop về bài Tarrot. Em gặp Cáo đi với bồ của chị ấy ở đó. Chỉ bằng những cái nhìn trao cho nhau, em đã biết em đã yêu chị ấy và việc bọn em thuộc về nhau chỉ là sớm hay muộn. Sau buổi work shop, Thỏ và Cáo đã chủ động làm quen và trao đổi số điện thoại, như một điều tự nhiên sẽ phải xảy ra. Cả hai nhắn tin cho nhau không dứt, như những người tình và nàng thơ của nhau.
“Mỗi tháng bọn em gặp nhau hai, ba lần với sự hộ tống của những chàng trai, nhưng họ chỉ là những con bù nhìn đúng nghĩa”. Thỏ bật cười. “Em với Cáo nói đủ thứ chuyện trên đời và ăn uống ngon lành ở mấy chỗ sang trọng mà Cáo dẫn đi. Em hết hồn khi thấy Cáo tiêu tiền, điều đó khiến những đứa học lớp 12 như em và bồ cũ vẫn ngửa tay xin tiền bố mẹ phải sửng sốt”.
“Trong bao lâu thì bọn em ngủ với nhau?”. Sói mân mê dái tai Thỏ hỏi, không có sự châm biếm trong những lời gã nói.
“Khá là lâu đấy, phải vài tháng sau khi em với Cáo đều chia tay bạn trai. Đó cũng là thời điểm anh hay ra quán cà phê và thấy anh ở đó”.
“Tha cho anh vụ em chia tay là do anh tình cờ có mặt trong lúc ấy đi”. Sói kêu lên.
“Có phải anh đâu mà. Ý em là mọi thứ lại trùng hợp trong thời điểm đó thôi. Em gặp anh trong buổi sáng thì buổi chiều em gặp Cáo ở Cricle K sau khi thất tình. Lúc ấy em buồn và chán đến mức tự thề trong lòng rằng sẽ yêu bất cứ ai bước vào cuộc đời em. Sau khi em uống cạn một lon tăng lực ở Cricle K, thì em đã được toại nguyện khi người đầu tiên xuất hiện sau lời thề đó là Cáo, là Cáo đấy anh ạ!”.
“Kiểu đó là ý Trời à”.
“Không phải! Làm gì có Trời với Đất ở đây”. Thỏ cười khúc khích. “Đó là vì bọn em thuộc về nhau nên phải thế thôi”.
“Ok, thì thuộc về nhau. Nhưng trước khi bàn tới chi tiết đó anh muốn làm rõ chuyện tại sao em vẫn đau khổ sau khi chia tay dù biết trước em và Cáo đã thuộc về nhau?”.
“Anh không biết thật hay là một tay máu lạnh vậy?”. Thỏ cắn hết sức vào bắp tay Sói, gã chỉ nhăn mặt chứ không kêu một tiếng nào. “Với bất cứ ai em có tình cảm dù ít hay nhiều thì chia tay đều khiến em nhói đau”.
“Ờ, anh đang cảm nhận rất rõ điều đó qua cú cắn của em rồi”.
“Ai bảo anh đặt một câu hỏi ngốc ngếch”. Soi chu môi.
“Vậy nếu sau ngày hôm nay em và anh không gặp nhau nữa thì em có để tang chuyện này ít nhất 2 tiếng đồng hồ không?”. Sói mỉm cười, gã nhìn Thỏ với ánh mắt đắm đuối, và chấp nhận.
“Sao lại không. Anh bước vào cuộc đời em là có lý do đấy, dù em chưa biết lý do đó là gì”. Môi kề môi, Thỏ nhẹ nhàng đẩy lưỡi dọc theo khe nhỏ ở giữa đôi môi Sói dỗ dành. “Nhưng em biết sự xuất hiện của anh đang thúc đẩy một chuyện gì đó sẽ diễn ra trong thời gian tới. Chỉ là em không biết chuyện đó là…”.
“Là tốt hay xấu, là tiêu cực hay tích cực”.
“Hơi đâu quan tâm đến chuyện ngày mai. Anh mà còn chơi trò dự đoán nữa thì tống cổ anh ra khỏi nơi này đấy”.
“Không chơi trò đó nữa. Anh lại muốn em rồi”.
“Cũng không chơi trò đó nữa. Em buồn ngủ rồi”.
.
Từ hôm đó, Sói và Thỏ đều đặn gặp nhau sau hai hoặc ba ngày. Thường thì vào buổi chiều trong căn hộ cao cấp của Cáo. Những ngày không gặp Sói thì Thỏ ở cạnh Cáo, hai cô gái ôm nhau ngủ với nhau cho tới chiều rồi đưa nhau đi. Trong phòng tắm của Cáo có khăn mặt, bàn chải, dầu gội đầu và kem dưỡng da của Thỏ. Căn hộ 1503 này là một khoản đầu tư từ tiền nhàn rỗi của gia đình Cáo, từ ông nội cho tới bố mẹ Cáo đều là những người có sự nhạy bén trong kinh doanh.
Buổi hẹn bắt đầu bằng một, hai giờ nói chuyện, Sói nói về những cuốn sách còn Thỏ kể về Cáo, rất nhiều câu chuyện về Cáo. Sau đó cả hai làm tình một cách nhẹ nhàng, chậm rãi với nhiều vuốt ve. Trước khi chia tay,Thỏ sẽ vào bếp tự làm món gì đó hoặc gọi đồ ăn tới, còn Sói sẽ đọc bất cứ cuốn tiểu thuyết nào có trong căn hộ của Cáo. Cứ như vậy cho tới khi Thỏ trêu Sói bằng câu hỏi “Anh thích đọc sách hơn hay thích làm tình hơn?” trong một sáng thứ Bảy ngập nắng trong cái se lạnh của những ngày đầu Đông.
“Hôm nay Cáo đi ăn với gia đình bạn trai”.
Thỏ tiết lộ với Sói khi hai đứa ngồi ở quán cà phê quen thuộc. trên mặt nàng hiện lên một nụ cười khó tả Hôm nay Thỏ cũng gác hai chân lên người Sói. Thứ Bảy quán không còn một chỗ trống. Mùi cà phê, nước hoa và thuốc lá hoà lẫn vào nhau theo những cười nói xung quanh.
“Đó là một người đàn ông 30 tuổi, từng học ở Đức 6 năm, giờ đang quản lý việc kinh doanh của gia đình. Cáo nói với em ưu điểm của anh ta có đôi tay mềm mại như của anh, còn nhu cầu tình dục thì chỉ một lần mỗi tuần”.
“Em với Cáo ấn tượng hay bị ám ảnh với những đôi tay mềm mại nhỉ?”. Sói khẽ hỏi.
“Thì cùng sở thích mới yêu nhau say đắm như thế chứ”. Thỏ cười. “Có những cô gái thích đàn ông cao lớn, vạm vỡ, có tải lẻ hay đi Mercedes thì em với Sói chỉ thích sự nhỏ bé nhưng tinh tế của một bàn tay mềm mại thôi. Mà một đôi bàn tay mềm mại đem lại cảm giác ngất ngây vô cùng nhưng không phải ai cũng biết điều đó đâu mọt sách ạ”.
“Anh có thể hiểu yếu tố quan trọng nhất để nhận ra cảm giác ngây ngất ấy chỉ có thể đến từ tình yêu của hai cô gái dành cho nhau?”.
“Giỏi lắm, điểm 10 cho cưng”.
“Nhưng sự tinh tế đó có vô nghĩa không, khi em với Cáo chỉ có thể nhận biết sự mềm mại của đôi tay đàn ông khi chạm vào bọn em, là hai cô gái khác với những cô gái khác?”.
“2 điểm, về chỗ. Chính xác thì đôi bàn tay mềm mại của anh, của bồ Cáo, hay bất cứ ai thì đối với em và Cáo chính là dấu hiệu đầu tiên trong việc nhận ra tính nữ hay phần âm ngay trong tính dương của họ. Có thể anh không tin, nhưng ít nhiều trong mỗi đàn ông đều có tính nữ ấy thông qua lời nói, cử chỉ, hành động, thói quen, suy nghĩ và ti tỉ thứ khác”.
“Gu của em với Cáo kì lạ đấy, nhưng anh thích”. Sói nhẹ nhàng vuốt má Thỏ mỉm cười nói. Nàng nói rằng cử chỉ này của gã là một dấu hiệu của tính nữ. “Em cũng thích. Chính vì thế em đã cho phép anh bước vào cuộc đời em”.
Sói và Thỏ chợt dừng lại cuộc trò chuyện. Mùi cà phê làm cả hai không cưỡng lại. Những câu chuyện thi vị xung quanh xen lẫn với từng cái nhấp môi trong thứ chất lỏng màu nâu cánh gián mang tới cảm giác đắng và ngọt. Như một thói quen, những cơn gió thi thoảng thổi từ đầu cửa rồi chạy dọc vào trong xuyên suốt con ngõ. Cái lạnh se sẽ như một lời nhắc mùa Đông đang tới.
“Vậy hẳn đây vụ em nói hôm trước đó phải không?”. Sói cất tiếng hỏi. Thỏ ngẩn ngơ trong thoáng chốc rồi à một tiếng cười, nàng gật đầu đáp “Đúng rồi. Tính nữ chính là sự giống nhau và liên kết anh với em, em với Cáo và bọn mình với nhau”.
“Phải chăng đó là thần lực mà em hứa hẹn cho anh xem?”
“Đừng mỉa mai em chứ?”. Cáo cười, nàng thụi mạnh đầu gối vào phần dưới Sói làm gã nhăn mặt. “Đó thực sự là thần lực em muốn cho anh xem đấy. Không được sao?”.
“Được mà. Anh chỉ thắc mắc tại sao lại có Cáo ở trong chuyện giữa hai ta và có anh trong cuộc tình của em với Cáo?”.
“Em đã nói rồi, vì anh và Cáo có những điều chung lắm. Chính Cáo đã xác nhận điều đó với em mà. Ngày hai người gặp nhau sắp đến rồi, em hứa sẽ sắp xếp một buổi gặp gỡ vui vẻ. Khi đó tự anh sẽ chứng nghiệm những gì em nói”.
“Anh chỉ kể với em về những cuốn tiểu thuyết chứ anh đã bao giờ nói về cuộc đời của anh cho em đâu?”. Sói nhún vai.
“Thì em đâu cần anh phải kể cho em nghe đâu, vì Cáo đã nói với em về anh như thế nào rồi”.
Sói lắc đầu phủ nhận. Gã chưa bao giờ chia sẻ một gì về cuộc sống hay công việc của mình cho Thỏ ngoài những cuốn sách gã đọc. Cuộc đời của gã làm gì đáng nói chứ. Học vấn, công việc, sở thích của Sói đều chỉ là những lựa chọn không giống với bạn bè, đồng nghiệp hay những người xung quanh. Sói tốt nghiệp một trường đại học hạng xoàng như một nghĩa vụ nhàm chán phải hoàn thành. Trong thời gian đó gã chơi game, đọc tiểu thuyết và ngồi cà phê nhiều hơn là học. Cũng có thời điểm Sói hẹn hò, nhưng mấy mối tình của gã chỉ dừng lại ở mức “có chút gì để nhớ” mà thôi. Gã nhớ một cô gái kém gã 2 tuổi nói rằng cách gã làm tình tử tế quá, khiến cô cảm thấy thật thoải mái, khác với người yêu đầu tiên của mình.
Ra trường Sói làm một công việc cũng thuộc loại nhàng nhàng – quản trị viên mảng sách cho một nền tảng thương mại di động. Lương lậu đủ sống, muốn đổi xe thì phải tích góp cả năm nhưng đổi lại Sói có nhiều thời gian làm việc ở ngoài văn phòng, cũng như đọc được nhiều tiểu thuyết hơn, mà đó cũng chính là lý do gã nhắm đến khi làm việc ở đó. Gã cũng có nhiều bạn bè, trong thời sinh viên gã không phải là một đứa quảng giao, nhưng đều nhận lời cà phê, ăn uống khi ai đó rủ. Gã thấy vui khi có bầu bạn trò chuyện, nhưng càng thoải mái hơn khi ngày ngày ngồi đọc tiểu thuyết một mình. Sói giống một người nhàn rỗi, trong ví chỉ đủ tiền ăn uống tổi thiếu nhưng lạ ngập tràn niềm hạnh phúc trên con đường tìm kiếm một sự nhận biết quan trọng trong cuộc đời gã. Tổng kết lại là Sói thấy rằng bản thân chẳng có gì đáng nói để kể cho ai đó cả, huống hồ ở đây lại có người nói rằng biết rất rõ về mình mà lại từ một người gã chưa hề gặp mặt.
“Vậy Cáo nói gì về anh?”. Gã hờ hững hỏi.
“Cáo nói kiếp trước của anh là một cây sồi trăm tuổi mọc ở Bắc Mỹ to như thế này này”. Thỏ thu hai chân lại đặt xuống đất rồi dang rộng hai tay ra mô tả kiếp trước khi là cây sồi của Sói to lớn đến thế nào. “Một cây cao lớn, sum suê lá xanh, đâm thẳng ngọn lên bầu trời xanh thu hút những cặp bò rừng giao phối ngay dưới bóng mát mà những tầng lá”.
Sói bật cười, gã nắm cổ tay kéo Thỏ lại với ý định đặt lên môi nàng một nụ hôn, nhưng Thỏ lắc đầu ngả ngửa hết cỡ về phía sau né tránh gã. “Để em nói hết đã”. Cáo nói rằng xét theo Tự nhiên hoặc Ngũ hành, ôi toàn thứ em chẳng hiểu gì hết. Nào là anh trước kia vì anh là cây nên kiếp này anh lại thiếu tính Mộc và nặng về phần âm. Anh có sáu âm mà dương lại chỉ có hai, kiểu người nam nhưng có tính nữ cao, nhạy cảm về mặt cảm xúc”.
“Cáo còn nói gì nữa không?”. Sói ngồi ngửa ra phía sau, đôi chân duỗi thẳng, hai tay đặt ra sau gáy mỉm cười hỏi.
“Nhìn anh kìa. Dù không nói ra nhưng em biết anh thừa nhận rồi nhé”. Thỏ đắc thắng reo lên. “Cáo nói vì kiếp trước anh là một cái cây cô độc nên tới kiếp này anh luôn chủ động hạn chế kết nối với người khác, anh cũng chỉ hợp với những công việc có thể đảm đương một mình được. Việc anh ham đọc sách cũng có lý do cả đấy, sách là giấy, giấy làm từ gỗ thì cũng thuộc tính Mộc còn gì mà trước đây anh lại là cây, vì thế anh dễ dàng đắm chìm trong tiểu thuyết thay vì mội thú vui nào đó. Giờ thì anh sẽ phản bác thế nào đây trước những dự đoán của Cáo đây hả cây Sồi kia?”.
Sói gật đầu công nhận nhưng vẫn cố chấp nói rằng đó là thần lực của Cáo chứ có phải Thỏ đâu. Thỏ đáp lại rằng gã chẳng hiểu gì cả khi chính bản thân nàng đã là một thần lực trong việc kết nối giữa nàng với Cáo, rồi giữa Sói với nàng và sắp tới là Cáo với Sói.
“Nghe em nói cứ như anh sắp sửa ngủ với Cáo ấy”.
“Bỏ ngay suy luận bắc cầu ấy đi”. Thỏ lườm Sói một cái rất không hài lòng. “Đám đàn ông bọn anh dù ít hay nhiều tính nữ thì vẫn là những kẻ không bao giờ biết đủ là gì”.
“Anh hạnh phúc với những gì đang mà”. Sói cười. “Với anh em hiện hữu một cách trọn vẹn, còn Cáo thì không”.
“Em không biết nữa. Chẳng thể nói trước điều gì hết”.
“Nhưng hôm nay thì quả là một ngày đẹp để tận hưởng mọi thứ”.
“Anh có muốn em làm gì cho anh trong một ngày đẹp đến thế này không? Mà thôi, em nghĩ lại rồi, ngồi lát nữa em muốn qua chỗ Cáo ngủ. Anh có đi cùng em không, nhưng chỉ ngủ thôi đấy nhé”
“Sẽ chỉ ngủ thôi. Vừa ôm nhau vừa ngủ”. Sói gật đầu
.
7 giờ tối Sói thức dậy thì Thỏ đã không còn ở trong căn hộ nữa. Nàng đã biến mất ngay khi hôn gã nói ngủ ngon nhé vào lúc trưa, khi ấy gần 2 giờ chiều. Nhưng trong phòng không chỉ mình Sói, còn có một người khác đã thế chỗ Thỏ, đó là Cáo.
Trong trạng thái mơ màng của giấc ngủ sâu và sự ểu oải như thế bị rút cạn toàn bộ sinh lực ra khỏi thể xác, Sói mệt mỏi mở mắt nhìn lên trần nhà như tìm kiếm những mảnh rời rạc của một khoảng thời gian đã qua mà không thể nắm bắt được căn phòng trước mắt gã, chiếc giường gã đang nằm là thực hay mơ.
Sói nằm ngửa, trần truồng, từ gáy chạy dọc xuống hạ bộ ướt đẫm mồ hồ như thể vừa trải qua một cuộc vui vẻ đầy hào hứng và dữ dội. Nếu đây là mơ thì Sói đã mơ một giấc mơ ướt át và khoái lạc. Nhưng gã đã xuất thực sự trong giấc mơ đó.
Gã xuất trong đỉnh điểm của sự cương cứng khi bị cuốn theo nhịp điệu lúc nhanh lúc chậm, lúc từ tốn như một dòng suối lặng lẽ, lúc dồn dập như cuốn phăng mọi thứ vào trong một không gian hẹp nhưng sâu thẳm, liên tục co vào rồi lại giãn ra đầy uyển chuyển và nhịp như một sinh vật sống. Ở phần thân dưới Sói vẫn lưu lại sức của một cơ thể vật lý đã cưỡi trên gã. Hương thơm nhẹ nhàng, thanh khiết và mới mẻ đó của cơ thể đó vẫn còn vấn vương trên người Sói. Đó là mùi của Thỏ nhưng cũng không phải là mùi của Thỏ. Là Cáo chăng? Gã không biết nữa.
Sói lấy hết sức chống hai tay ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài cửa kính, cả thành phố chìm trong màn đêm dịu dàng được thắp sáng bằng vô số ánh đèn. Dù trong phòng kín, Sói vẫn cảm thấy cái lạnh cuối Thu thẩm thấu trong từng tế bào mình.
“Chào Cáo. Tối nay thế nào?”. Sói nhìn về Cáo thì thào cất tiếng rồi quay mặt đi.
Gã lẩn tránh nhìn về phía Cáo, cô ngồi trên chiếc sofa đơn trong phòng, đôi chân duỗi thẳng gác trên thành giường. Cáo không mặc gì trên người ngoài một chiếc áo bò màu trắng khoác hờ hững trên vai cùng một đôi tất mỏng màu xanh ngọc dưới chân. Cáo xinh đẹp một vẻ đẹp toả sáng làm ai cùng phải ngoáy lại nhìn nếu cô xuất hiện ở rạp chiếu phim hoặc trong một quán bar thời thượng. Cáo có nước da trắng hồng, bầu ngực tròn và căng đẹp như tạc. Giữa khe ngực Cáo lấp ló một viên kim cương màu hồng được đính trên chiếc dây chuyền mỏng cô đeo như một dấu hiệu cho biết cô là con nhà giàu. Cáo để tóc ngắn tới mang tai, mái tóc của cô có màu xanh ngọc giống màu tất nhưng toả sáng hơn nhiều. Cáo tự nhiên như đang ở nhà, mà đây quả là nhà của cô, Cáo là chủ còn Sói hay Thỏ chỉ là những kẻ quá giang khi chủ vắng nhà. Giữa hai chân, nhúm lông mu gọn gàng, ẩm uớt mới rửa đầy mời gọi như một vườn hồng đương lúc nở hoa.
“Giống anh thôi, thoải mái và thoả mãn khi vừa tỉnh dậy sau một giấc ngon lành”. Cáo nghiêng đầu đáp lại.
Cô xin lỗi vì lần đầu gặp nhau mà lại trong tình trạng chẳng có áo quần che thân như thế này. Cáo nói cô không thể chịu được việc cả ngày cứ phải mặc một tá đồ trên người được. Do vậy ngay khi đặt chân vào nhà thì Cáo liền cởi bỏ dần dần từng thứ một, từ áo phông, quần bò, cho tới đồ lót.
“Anh cũng có mặc gì đâu. Ít nhất em vẫn có áo khoác mà”. Sói khẽ mỉm cười đáp lại. “Tự nhiên đi, đây là nhà em mà. Xin lỗi vì đã nằm trên chiếc giường này của em trong khi em lại nằm ở ngoài phòng khách”.
“Em nằm cùng một giường với anh”. Cáo tủm tỉm đáp.
“Em nói sao?”. Sói mở to mắt ngạc nhiên, tới đây gã đã hoàn toàn lấy lại sự tỉnh táo dù vẫn ý thức việc có thứ gì đó trong gã đã bị rút cạn trong khi ngủ và qua giấc mơ ra sao.
“Cùng với Thỏ nữa. Ba người chúng ta cùng nhau ngủ trên chiếc giường êm ái của em”. Cáo kéo một bên cổ áo bò xuống, trên cổ cô có dấu son môi cùng vết cắn, Sói nhận ra đó là dấu răng và màu son của Thỏ. “Khi em tới thì anh ngủ say lắm luôn. Bọn em đã tranh thủ vui vẻ với nhau một chút. Hai đứa em quậy ghê lắm mà anh ngủ không biết trời đất gì cả”. Cáo vui vẻ ý rồi với tay lấy ly nước đưa cho Sói.
“Vậy mà trong mơ anh cứ nghĩ mình đã cùng tận hưởng cùng với em hoặc Thỏ đấy”. Sói cũng cười đáp lại. Gã đưa tay đón cốc nước từ Thỏ đưa lêm miệng uống một hơi cho tới giọt cuối cùng.
“Hoặc với cả hai. Biết đâu là thế thật thì sao”. Cáo cười ẩn ý. “Có lẽ anh đã làm gì em với Cáo khi ở trong trạng thái mộng du còn bọn em cũng ngủ say đến mức chẳng biết điều gì đang xảy ra hết”.
“Có gã bạn trai nào nói em có khả năng ắt vía người khác không?”. Lúc này Sói mới đưa mắt nhìn Cáo một cách tự nhiên nhất. Gã đã quen với việc chiêm ngưỡng thân hình tuyệt mỹ của Thỏ hoàn toàn phô bày trước mắt mình như sự trần truồng của cô cũng là một kiểu trang phục bình thường khác.
“Tất cả những người em yêu đều nói như thế. Cả nam lẫn nữ. Thỏ cũng nói như vậy. Có lẽ là do em chỉ có một số lượng tính nữ tối thiểu. Một cô gái mà lại không có nhiều tính nữ, anh hiểu đúng không?”. Cáo nháy mắt với Sói đáp. Gã nhận ra Thỏ cũng có kiểu nháy mắt như thế. Ngay cả cái nháy mắt của Cái cũng toát ra một sự quý phái thượng lưu. “Em đã nghe Thỏ kể nhiều về anh. Đúng là ngay sau khi nhìn thấy anh ngủ đã rồi nằm cạnh anh, em đã trực tiếp cảm nhận tính nữ ẩn sâu trong anh rồi. Nó đẹp và yên ả như một cái cây vậy”. Cáo tiếp tục nói.
Sói gật đầu, gã cũng nói rằng Thỏ đã kể cho mình rất nhiều Thỏ. “Chỉ là Thỏ không nói em đẹp tới vậy thôi”.
“Một vẻ đẹp mà thiếu đi tính nữ thì thật buồn biết bao”. Cáo thở dài và lắc đầu. “Dù cho chính bản thân em cũng không biết tính nữ ấy nó là gì, và nó có hiện hữu như khuôn mặt, hình dáng của em không nhưng em biết nó quan trọng để có thể cảm nhận sâu sắc bất cứ trên cuộc đời này. Từ ly cà phê, những tiểu thuyết và cả niềm vui trong sự cô độc, như anh vậy. Mà trông anh nôn nóng muốn hỏi em điều gì đó liên quan Thỏ lắm kìa”.
Cáo búng ngón tay, nhẹ nhàng đứng dậy một cách thanh thoát, một hạt nước li ti đọng trên nhúm lông mu đen và đẹp từ từ trượt xuống đùi, đầu gối và cẳng chân thon dài của cô. Chiếc áo khoác bò màu trắng trên vai Cáo tuột xuống đầy tự nhiên như một chiếc lá từ trên cành rơi xuống chân. Cáo tiến hai bước tới giường ngồi chậm rãi ngả người về phía trước, trong giây lát cô đã gối trên lòng Sói.
Sói nhìn về phía cửa kính, những vì sao trên bầu trời cuối Thu sáng lấp lánh như bức Starry night của Vincent Van Gogh cất lời hỏi như đã biết trước.
“Cáo này, Thỏ sẽ không quay lại đúng không?”
“Không quay lại đâu. Thỏ đi mất rồi. Em ấy đã biết mục đích của mình trong thời gian tới là gì, Thỏ muốn đi tìm tính nữ trong đàn ông, trong phụ nữ và trong tất cả chúng ta. Giá mà em có sự nhạy bén như Thỏ thì em sẽ đi, sẽ thực hiện cuộc hành hương của cuộc đời mình”.
“Nhưng để làm gì chứ? Nếu muốn thì Thỏ cũng sẽ thu hút những người có nhiều tính nữ đến với mình mà thôi”. Sói nói đầy tư lự.
“Tuổi trẻ cần trải nghiệm chứ không ngồi yên như anh hay em được”. Cáo nhẹ nhàng đáp như dỗ dành. “Chúng ta đều còn trẻ, đều chưa tới 30 nhưng ít nhiều đã không muốn phải đi đâu đó để tìm kiếm ai đó hay cái gì mới mẻ như Thỏ rồi. Anh và em mới là lực hút, còn những người như Thỏ thì lại liên tục chuyển động tới những lực hút ở chỗ này, lực hút ở chỗ nọ trước khi tìm thấy một lý do để ngồi một chỗ như chúng ta Sói ạ. Anh và em là một bến đỗ để cho Thỏ hay ai đó nghỉ chân chốc lát trước khi tiếp tục cuộc trải nghiệm của mình”.
“Nói một cách nào đó thì Thỏ đã hấp thu lực hút của anh và em để tạo ra một năng lượng thúc đẩy cuộc hành trình của Thỏ?”
“Vâng.Có lẽ thế”.
“Còn chúng ta thì sao?”. Sói buông một câu hỏi mà bản thân gã không hề muốn có câu trả lời.
“Em không biết, nhưng còn có cách nào khác là cứ phải sống tiếp đâu. Anh sống cùng tính nữ của mình, còn em sẽ ở bên cạnh một người đàn ông có tính nữ như anh, chắc vậy”. Cáo dịu dàng đáp. Cô nhổm dậy, quàng tay ôm lấy Sói cất tiếng hát khe khẽ trong một thoáng trước khi hỏi. “Anh có vội gì không?” Sói đáp không.
“Ở lại với em đêm nay nhé. Em sợ cô đơn lắm”.
Sói mỉm cười gật đầu. Gã sao có thể từ chối được khi trong gã có tới sáu phần âm đã tạo nên cái gọi tính nữ.
Tính nữ ấy khiến gã chìm đắm trong sự cô độc nhưng chưa bao giờ cảm thấy căm ghét nó.
Tính nữ ấy khiến gã không bao giờ từ chối bất cứ một lời đề nghị nào dù là nhỏ nhất, dù cho điều đó nhiều lần đẩy gã vào thế khó.
Rồi tính nữ ấy đã đưa Thỏ đến với gã đồng thời kết nối gã với Cáo, một cô gái có ít tính nữ và sợ hãi cô đơn muốn Sói ở lại đêm này trong lần đầu tiên gặp gã.
Thỏ sẽ không quay lại. Sói không cần phải bàn cãi về điều đó nữa. Gã chợt có suy nghĩ rằng vì Thỏ sẽ biết nàng sẽ ra đi nên đã chọn gã, một kẻ có nhiều tính nữ để lại an ủi cho nỗi đau và sự cô đơn của Cáo. Có thể thế không? Có lẽ nhưng gã chẳng quan tâm.
Trước những chuyện này, Sói không hề có ý định sẽ truy tìm sự thật hay câu trả lời. Trong cuộc đời luôn có quá nhiều chuyện chẳng cần sự giải thích dù khó tin hay phi lý. Bản thân việc Sói là một gã đàn ông có nhiều tính nữ hơn cả một cô gái đẹp cũng là một điều phi lý. Ít nhất việc ở lại đêm nay với cô ấy, một người run rẩy trước cô đơn còn có tính hiện hữu rõ ràng hơn tính nữ của Sói.
Sói lại cảm thấy buồn ngủ, đôi mắt gã trở nên trĩu nặng như thể đã ngắm nhìn một đêm đầy sao rất lâu. Hương thơm toả ra từ Cáo rất giống với mùi hương vấn vương ban này khiến gã thoải mái và an yên một cách khác lạ. Gã không muốn nghĩ và chẳng muốn nhìn gì nữa. Tính nữ đang mời gọi gã vào một giấc mộng êm ái và nhẹ nhàng như da thịt của cô gái đang ôm lấy gã. Tính nữ là cô ấy, cũng là chính gã và cả người con gái đã rời đi.
photo : IG