1521-1525
1521. quá trình suy nghĩ thì vào lúc đang diễn ra nó sẽ tạo ra sống động trong nhận thức của bạn. Thế rồi sau đó có một thứ khác xảy đến, đó là tư duy. Nhiều người trong chúng ta không có cảm giác là mình đủ khả năng để phân biệt suy nghĩ và tư duy là khác nhau.
Thế nhưng đôi khi cũng được, vì đôi khi ta nói, “lúc trước tôi đã nghĩ đến chuyện này”. Nhưng nhìn chung, ta hay bỏ lỡ sự phân biệt ấy. Và đối với cảm giác thì thậm chí còn khó khăn hơn nhiều khi muốn phân biệt giữa cảm giác đang quay lại từ quá khứ – nó là cái “đã cảm giác” với một cái gì đó có thể coi là một cảm giác sống động đang diễn ra trong hiện tại.
1522. Phép phân tích đến chừng mực nào đó là cần thiết cho sự rành mạch của tư duy; cần phải có một số sự phân biệt. Nhưng ta đã đi quá xa cùng với chúng mà không hề biết. Ta đã quá đà. Và rồi khi đã cùng chúng đi quá xa, thì ta lại bắt đầu cho rằng xưa nay chúng “vốn thế”, và thế là nó trở thành một phần của thói quen. Đó là một vấn đề rất tinh tế mà bạn phải tìm hiểu cho thật kĩ .
Thoát khỏi được tình hạng này còn gian nan hơn nhiều so với việc chỉ đơn giản nhận ra sự khác nhau nói trên. Ở đây có cái gì đó sâu kín, khó lường hơn. Việc phải làm trước tiên là phải xem xem liệu rắc rối chính mà ta đang gặp nằm ở đâu.
1523. “Hãy xem câu hỏi đã”. vấn đề ở đây là học cách đặt câu hỏi về câu hỏi. Bạn có chắc là bạn có thể trả lời “có” hoặc “không” hay không về bất cứ điều gì mà bạn đã đang tập trung tìm ra đáp án. Nếu bạn không thể trà lời được, thì “Hãy xem lại câu hỏi”. Đừng vội trả lời ngay. Newton thậm chí phải mất một thời gian dài trước khi ông đến được với câu hỏi, mà ông đâu phải là người không cực kì sáng dạ.
1524. Nếu nghĩ rằng bạn đã gạt bỏ được sự không mạch lạc trước khi bạn thật sự làm được điều đó, thì sẽ là sai lầm. Mặt khác hệ thống trong suy nghĩ và tư duy của bạn có thể tạo ra cái vẻ ngoài, hay cái cảm tưởng là sự không mạch lạc đã bị gạt bỏ. Hệ thống dường như muốn nhớ đến sự thúc ép nhưng không thật sự muốn đi đến tận cội nguồn của sự việc.
1525. Rất nhiều suy nghĩ và tư duy không bao giờ đi đến tậm cùng. Tất cả đều là cùng một vấn đề, vẫn là cái lỗi ấy, nhưng theo kiểu khác – vẫn cái lỗi “không tìm kiếm câu hỏi mà chỉ tìm kiếm câu trả lời”. Nó lây lan ra khắp hệ thống. Hệ thống không dừng lại với chính cái vấn đề khó khăn đã khiến nảy sinh ra những cảm giác khó chịu. Theo kiểu nào đó thì nó được quy định phải càng nhanh càng tốt chuyển ngay sang những cảm giác dễ chịu hơn, mà khỏi cần phải thực sự đối mặt với cái đang gây ra cảm giác khó chịu.
Photo: IG