MÂY TRÊN TRỜI VÀ VÒNG TRÒN DƯỚI ĐẤT

“Dạo gần đây anh có thủ dâm không?”.

Mây hỏi kèm theo một nụ cười ẩn ý, như muốn nhắn nhủ tôi “Cưng đừng có nói dối đấy”. Khi cười đôi mắt nàng nhắm chặt lại rất đáng yêu như một đứa trẻ. Phải rồi, nếu không phải là trẻ con, liệu một cô gái 25 tuổi có thể tỉnh bơ hỏi một gã 28 tuổi mới gặp cách đây 3 giờ đồng hồ là “Anh có thủ dâm không? Nếu có thì bằng tay trái hay tay phải?”.

Chà, buổi gặp gỡ hôm nay đã rất nhiều bất ngờ rồi. Nhưng để tiến tới một sự căng thẳng và bất ngờ như thế này thì tôi thực sự không chuẩn bị trước. Đây là một câu hỏi không có trong danh sách hướng dẫn trả lời khi làm quen với phụ nữ cả. Tôi nhìn thẳng vào mắt Mây, bỏ qua vòng một hấp dẫn của nàng, đưa tay cầm lấy chiếc bút bi màu xanh và giở cuốn sổ đặt trên bàn đã ghi chép được hơn 1 nửa cuốn ra và chỉ cho Mây xem ngày tháng đầu tiên tôi viết.

“Từ khi viết những dòng này thì cũng là lúc anh chấm dứt những giây phút lên đỉnh nhạt nhẽo và chữa cháy đó”.

Mây cầm cuốn sổ, chăm chú đọc những ghi chép của tôi với sự thích chí của 1 đứa trẻ khi được dúi vào tay cuốn Alice ở xứ thần tiên có hình minh hoạ bắt mắt. Mây đọc ngấu nghiến những ghi chép của tôi trong 5 hay 10 phút đủ để tôi chiêu mấy hớp cà phê đen nhưng đã loãng vì đá tan hết được một lúc lâu. Đồng hồ điểm 16 giờ, 30 phút nữa là tới giờ tôi đi chạy theo đúng lịch trình 1 năm nay của mình. Nhưng tôi không hề muốn rời đi một chút nào cả, kể cả đây là đầu tiên tôi tự tay vả vào mặt mình khi không thực hiện theo thói quen mà tôi duy trì trong 1 năm nay.

“Tại sao anh lại có một quyết định đột ngột như thế?”. Mây vừa hỏi vừa lật tới ngày 27 tháng 5 của năm ngoái. “Không chỉ thủ dâm, mà cả chia tay bạn gái, chấm dứt vài mối quan hệ xung quanh, bỏ việc rồi dành hàng giờ viết lách một cách chi tiết thế này. À, vẫn chưa hết, anh còn rũ bỏ cuộc sống cũ của mình đi nữa. Lý do và động lực thúc đẩy của anh cho những quyết định này nằm ở đâu?”.

“Đó là một câu chuyện dài”. Tôi nhún vai nhìn Mây đáp trước khi mắt nhanh chóng lướt về hướng cửa kính của quán cà phê, khi có 1 chiếc xe bus màu xanh như màu bút bi của mình chạy qua. “Em giở lại trang đầu tiên đi, rồi sẽ thấy trước khi có sự thay đột ngột này thì cuộc đời anh chẳng khác gì một truyện ngắn ba xu không buồn để nhắc đến”.

25 tháng 5 năm ngoái tôi viết những dòng đầu tiên, những dòng tổng kết 27 năm có mặt trên cuộc đời của mình với trọng điểm là 4 năm làm việc và yêu đương gần đây.

7 giờ sáng tới 5 giờ chiều.

Tôi làm việc ở một công ty thiết kế nằm trên quận Đống Đa, gần rạp chiếu phim và một công viên nhỏ lúc nào cũng đông người chạy bộ. Đó là một công việc tốt, lương ổn định, có cơ hội thăng tiến. (4 năm tôi được tăng lương 3 lần). Những bữa ăn trưa với những đồng nghiệp giống như mình. Cả trai lẫn gái đều có nhu cầu hẹn hò và tình dục nhưng đầy ắp những câu chuyện tầm phào.

Công việc thì liên tục lặp lại, dù người ngoài nhìn vào cho đấy là một công việc có tính sáng tạo. Nhiều mẫu thiết kế được lặp đi lặp lại hàng trăm lần, thêm thắt, bổ sung vài chi tiết nhỏ cho phù hợp với khách hàng. Tôi không phàn nàn gì cả, trái lái còn chăm chỉ vì muốn đồng lương được cải thiện trong 4 năm. Trong thời gian đó tôi không bị quá tải nhưng cảm thấy đầu óc bị mài mòn, không còn khả năng sáng tạo trong công việc và gửi đi gửi lại những tin nhắn cho có với bạn gái.

5 giờ chiều đến 7 giờ tối.

Đến giờ về, cả đám nhân viên gần trăm người chờ đợi, chen chúc trong hai chiếc thang máy với tải trọng 2500 cân. Không ít lần trong không gian chật hẹp đặc quánh mùi nước hoa,hơi người, sáp vuốt tóc đó, tay tôi vô tình chạm vào mông hoặc ngực của cô nàng đứng trước hay bên cạnh mình. Một chút thư giãn cho một ngày nhàm chán. Nếu đó là một cô gái ưa nhìn mới chuyển đến hay nhân viên của công ty khác thuê trong toà nhà thì cũng là khoảnh khắc đáng nhớ trong ngày.

Văn phòng công ty cách nhà tôi không đầy 5 cây số, nhưng trừ sáng thứ bảy ra thì ngày nào trong tuần chiếc Wave Honda của tôi, cùng với hàng nghìn chiếc Honda khác nhích từng bước trên đoạn đường thắt cổ chai đang xây dựng đường sắt trên cao. Rất ít lần tôi về trước 6 giờ 30 tối. Nhưng để lết được cái thân đã mỏi rã rời lên được tầng 18, mở cửa và nằm vật xuống giường nghỉ một lát trước khi ăn tối lại ngốn thêm 30 phút tính từ lúc tôi gửi xe dưới tầng hầm, đợi thang máy lần thứ hai (lâu hơn so với ở chỗ làm và dòng người đợi cũng dài hơn). Đúng 7 giờ, tôi mở cửa, mùi thức ăn mẹ tôi nấu dù thơm đến mấy tôi cũng không thể cảm nhận được vì sự quá tải đang đàn áp mọi giác quan của tôi. Nhưng nghĩ lại, tôi có làm gì quá nhiều đâu để cơ thể cảm thấy bị vắt kiệt thế này nhỉ? Thậm chí tôi còn chẳng làm hay tích luỹ một chút giá trị cho bản thân mình nữa.

8 giờ tối đến 11 giờ đêm.

Tôi ăn tối với bố mẹ xung quanh tin vắn thời sự việc đám thanh niên họ hàng đang làm ăn, kết hôn ra sao. Mấy tháng trước còn có em gái tôi cùng ăn, nhưng giờ này nó đang học ở Singapore bằng học bổng. Gia đình tôi chỉ ở mức trung bình, cả bố mẹ đều làm việc cho công ty họ hàng với mức lương đủ sống nhưng lại có thời gian để ý tới con cái. Tôi và em gái lại ham học nên dù xuất phát điểm không tốt, hai đứa vẫn đạt được gọi là “thành công” trong mắt người khác.

Tôi luôn tìm cớ và nịnh nọt để mẹ rửa bát. Giờ này tôi mới rỗi để vào Youtube để xem lại kết quả loạt đấu NBA hôm nay và kiểm tra thông báo facebook dù trong 8 tiếng làm việc cứ rỗi là tôi lại lướt qua newfeeds. Nhưng những giây phút hưởng thụ này không kéo dài được bao lâu, khi bạn gái tôi yêu gần 2 năm nhắn tin muốn ra ngoài đi chơi. Cũng được thôi.
Tôi hỏi bố mẹ tối nay có qua thăm họ hàng không. Nếu có tôi sẽ dẫn nàng về và có 2 giờ đồng hồ để vần vò hai bên vú và bờ mông nảy nở của nàng. Bạn gái tôi chỉ có nhu cầu 1 tuần 1 lần. Những lần đột xuất như thế này nếu vui lắm nàng sẽ “thổi kèn” cho tôi ra, còn không thì tôi thích mút, liếm, đưa ngón tay sâu vào trong âm đạo hay bất cứ trò gì trên cơ thể nàng cũng được miễn không phải là giao hợp. Có thể tưởng tượng được không, khi tôi đang cố hết sức có thể khơi gợi sự hứng tình thì người tôi yêu hai tay cầm điện thoại ngửa mặt lên trời chơi game.
Đáng tiếc hôm nay bố mẹ tôi ở nhà, nên tôi phải chọn 1 cách giải trí bên ngoài chứ không phải là trên giường. Nhưng trước tiên, tôi phải thủ dâm, tống khứ những hình ảnh và suy nghĩ dâm dục trước khi qua đón bạn gái đã.

Trên đường về chúng tôi có một chút căng thẳng khi nàng càu nhàu về quán cà phê tôi chọn. Đồ uống thì dở, nhân viên thì thái độ, quán thì đông người. Chuyện thường ngày của những đôi yêu nhau lâu nhưng nhạt dần cho tới lúc chia tay, hoặc cứ chịu đựng rồi được đền đáp bằng một đám cưới. Bọn tôi cứ im lặng không nói gì cả, mọi thứ cứ trôi qua tôi trong tâm trạng thiết tha gì việc lên tiếng. Khi về, nàng đi thẳng vào nhà mà không hôn tạm biệt tôi. Một cái cớ tốt để đêm nay tôi không nhắn tin lấy lệ chúc nàng ngủ ngon.

Nhưng tôi vẫn mất ngủ, 3 phần vì sự thờ ơ của nàng và 7 phần tôi tự hỏi mình có thể sống 50 năm tiếp theo cách này không, theo một vòng tròn liên tục lặp lại 365 lần 1 năm như thế này không, và sẽ còn phải thủ dâm bao nhiêu lần mặc dù có bạn gái lâu năm.

“Vậy đó là lần cuối cùng của anh sao? Hẳn
Hơn 1 năm không thủ dâm lẫn làm tình luôn?” Mây nháy mắt với tôi.

Tôi khẽ gật đầu. Lúc này tôi mới nhìn Mây một lượt thật kỹ. Hai giờ trước tôi nghĩ cái nhìn này sẽ rất vô duyên và bất lịch sự. Bây giờ khi Mây đã thực sự thoải mái tôi mới đưa ánh mắt của mình nhìn tới chỗ khác trên cơ thể nàng.

Mây không xinh bằng bạn gái cũ của tôi lẫn 1 cô gái tôi tiếp cận vài tháng đây, nhưng nàng có vòng 1 lớn hơn tất cả cô gái tôi từng thấy và từng chạm vào. Mây tóc để xoã ngang vai, mặc chiếc áo ren màu trắng, quần soóc màu đen và đi xăng đan đã mòn cả vẹt. Trải dọc từ vai xuống cổ tay, Mây xăm một chuỗi hình trăng sao, mặt trời và những đám mây nhỏ trôi qua rất thảnh thơi. Nhưng tất cả đều không làm tôi chú ý đến Mây là đôi mắt và nụ cười của nàng. Nó tràn đầy cảm xúc và khơi gợi một sự ham muốn tình dục trong tôi.

“Tại sao anh lại có thể kiểm soát tính dục của mình như một tu sĩ hay thiền sư vậy?”. Mây tiếp tục hỏi.

“Vì muốn thay đổi một lối sống triệt để nênanh phải làm như vậy”. Tôi khẽ đáp nhưng nói rõ từng lời.

“Triệt để ở mức độ nào?” Nàng nhẹ nhàng hỏi.

“Trên tất cả các khía cạnh. Một cuộc sống mới không nằm ở việc tuyên bố, mà là trong mỗi hành động của em để tạo ra sự tác động rất lặng lẽ và chậm rãi lên những khía cạnh đó”.

“Anh cứ kể đi, hôm nay em có thời gian để nghe từ đầu đến cuối một câu chuyện dài”.

Mây động viên tôi tiếp tục kể. Và không phải tôi chiều ý nàng đâu, tôi thực sự muốn thổ lộ và chia sẻ tất cả những trải nghiệm sâu sắc nhất của cuộc đời mình cho một cô gái mới gặp vài giờ đồng hồ, nhưng lại có cảm giác tôi đã gặp Mây từ lâu lắm rồi.

Sáng hôm sau bạn gái cũng không nhắn tin cho tôi. Dấu hiệu không hay ho gì cho một tình yêu đang đi xuống. Tôi cũng không bận tâm đến việc phải xoa dịu hay xuống nước với nàng để giảng hoà. Tôi có thể làm điều đó nhiều lần, nhưng cả cuộc đời tôi liệu có thể hạnh phúc và vui vẻ với việc chỉ lặp đi lặp lại các thiết kế trong công việc, hay nói đi nói lại những lời xin lỗi không?

Tôi ra khỏi nhà nhưng không đến công ty. Tôi nhắn tin xin nghỉ không lý do và cũng giải thích. Tôi cũng không đi thang máy, thay vì vậy tôi đi bộ từ tầng 18 xuống sảnh. Tôi mệt bở hơi tai vì lâu lắm rồi tôi mới vận động nhiều đến thế. Lúc này tôi mới thấy cơ thể mình thật thảm hại. Yếu ớt và nhiều mỡ. Bạn gái tôi càng ngày càng mất hứng cũng đúng thôi. Nhưng công việc yêu cầu tôi phải ngồi nhiều, mà ở nhà hay đi đâu tôi cũng ngồi đấy thôi. Tôi có quá nhiều lý do để không phải đi, và cả vô vàn lý do khác để không phải thay đổi công việc, chuyện tình cảm của mình nữa.

Tôi mua bánh mỳ và nước ở cửa hàng tiện lợi. Đi bộ một mạch tới hồ nước mà cuối tuần trên đường đi chơi tôi hay lướt qua. Dọc đường tôi tìm được cảm hứng cho công việc, tìm được lý do để sẵn sàng thay đổi suy nghĩ trước đây khi lúc nào cũng chỉ muốn trong vòng an toàn của mình. Trước đây vì quá mải mê và bận rộn với áp lực phải đến công ty đúng giờ, phải trả sản phẩm đúng hẹn mà tôi không cảm nhận được một cái gì đó thú vị ở bên ngoài ngay như lúc này.

Lý do tại sao sự đổi thay đột ngột này lại đến trong tôi à? Có lẽ là tôi đã chán nản với thực tại của mình, đã chán việc thủ dâm dù có bạn gái bên cạnh và mọi thứ tệ hại này đã đẩy tôi đến việc phải ra quyết định cho những năm tháng tiếp theo. Tuy nhiên có một điều tôi không ngờ tới là cảm hứng đến quá nhanh và tác động mạnh mẽ đến vậy. Chỉ sau 1 đêm không có chuẩn bị gì cả tôi lại là suy nghĩ rốt ráo về việc thay đổi bản thân đến như thế. Tôi 27 tuổi, một công việc ổn định, một người yêu có thể tiến tới hôn nhân nếu muốn. Nhưng thực sự tất cả điều này có phải là điều tôi muốn không?

Tôi lang thang khắp thành phố trong ngày hôm đó, lên phố sách mua 1 cuốn sổ, mấy cái bút bi rồi tìm một quán cà phê náo nhiệt nhất có thể và tôi đã viết những gì mình phải làm trong thời gian tới. Tôi chia những gì việc mình nên làm và những gì không nên tiếp tục làm.

1. Những việc nên làm.
– tập luyện và chơi 1 môn thể thao.
– Tham gia vài cộng đồng thiết kế.
– Tối giản cuộc sống xuống chi phí thấp nhất có thể.
– Bỏ ngoài tai những lời khuyên (thường là vô nghĩa) của người khác.
– Sống một cuộc sống mới.

2. Những việc không nên tiếp tục làm.
– công việc hiện tại.
– cuộc tình hiện tại.
– con người hiện tại.
– thủ dâm trong những lúc ở một mình.

Tối về tôi đã gọi điện cho bạn gái nói chia tay. Nàng ểu oải đáp lại như tin rằng chả mấy chốc tôi sẽ lại xin xỏ quay lại. Nhưng tin được không, sau lần đó cả tôi lẫn nàng đều chả buồn nhắn tin hay gọi điện cho nhau nữa. Tôi rút ra một kinh nghiệm sau chuyện tình kéo dài và mệt mỏi này là “Nếu bạn không vui thì hãy kết thúc nó càng sớm càng tốt. Trông chờ sự thay đổi của người khác không khác gì đang chơi đánh bạc cả. Rất ít người trúng độc đắc”.

Khi tôi gửi đơn nghỉ việc cả công ty tôi nhao nhao lên vì trong thời buổi khó khăn này, thật khó để tìm được công việc tốt như vậy. Sếp tôi hỏi sự lặp lại trong công việc có phải là điều làm tôi muốn nghỉ. Tôi gật đầu. Sếp nói rằng không ai muốn thế cả, nhưng có việc thì có tiền và tiền không chỉ nuôi sống mỗi cá nhân mà cả ước mơ của họ nữa. Đừng vội vàng hãy kiên nhẫn thêm một thời gian nữa. Tôi cười trước sự ngây thơ của sếp và nghiêng đầu hỏi vậy khi nào là lúc đó sẽ đến. Không có câu trả lời cho khoảnh khắc chói loà ấy cả.

Tôi chia tay công việc lẫn tình yêu trong tình trạng tài chính không tốt. Tôi trước đó có đầu tư mua bất động sản cùng với bạn bè nhưng không bán được. Cắt lỗ quá cao nên bọn tôi không chấp nhận và tiền cứ đọng lại ở đó. Nhưng lúc này lại thật hợp lý. Tôi có thể chuyển về đó sống trong một mức phí thấp nhất có thể và được ở nhà suốt mà không phải đối diện với sự bất an của bố mẹ.

1 tuần sau tôi sắp xếp hết mọi thứ, thông báo cho bố mẹ đã mình chia tay và nghỉ việc rồi dọn ra ở riêng. Không ai đồng ý cả nhưng đây là lúc tôi phải ích kỷ để sống cho mình một lần. Thời gian trôi qua, cơ thể tôi đẹp hơn do tập luyện hàng ngày, tôi được thiết kế những sản phẩm mình thích nhưng kiếm được ít tiền, bù lại được cộng đồng chấp nhận. Cuối tuần tôi ra ngoài cà phê, đọc sách, cười nói với 1 cô gái nào đó, mà không phải thủ dâm trong bóng tối và ngủ đến hôm sau.

Thấm thoát được 1 năm cho tới khi tôi gặp Mây ở một quán cà phê (lại là quán cà phê). Chúng tôi chia nhau chiếc bàn duy nhất và sau một lúc hai đứa im lặng thì Mây hỏi “Anh trông em bao nhiêu tuổi cho đến chuyện gần đây tôi có thủ dâm không?”.

“Không tồi đâu chàng trai ạ”. Mây nháy mắt. Hình như là dấu hiệu ngỏ ý của nàng rồi với tay chạm vào những đầu ngón tay đang đặt trên bàn “Anh biết không? Thế giới này được vận hành bằng những luật bí ẩn và tạo ra lực hút kéo vài người giống nhau đến với nhau đó”.

“Anh biết. Khi sống một cuộc sống mới có những điều vô lý xảy ra làm anh không thể không tin”.

“Cụ thể xem nào chàng trai”.

“Anh đã gặp em vài lần trước khi có cuộc nói chuyện này. Ở đây, ở kia và mấy chỗ khác. Từ khi anh…”

“Từ khi anh và em thay đổi cuộc sống của mình”. Mây nói nốt lời tôi định nói. “Anh có muốn qua chỗ em không, em cũng có bí mật này muốn nói với anh”.

“Tại sao không chứ?”. Tôi gật đầu đồng ý, đồng thời lúc đó bên dưới tôi cũng cương cứng rồi.

8 giờ tối, đã 3 tiếng kể từ khi rời khỏi quán cà phê, tôi và Mây đã làm tình được vài lần, đã trao nhau vô số nụ hôn. Nàng cũng đã “thổi kèn” cho tôi, đổi lại tôi cũng đã dùng môi và lưỡi ngấu nghiến cặp vú nàng.

“Đến năm lớp 2 em vẫn rất thích mút vúmẹ. Vì thế cho đến tận bây giờ, đôi môi của em vẫn còn dư vị đó, mùi vị của hai bầu ngực to cơ trái cam của mẹ. Hồi cấp 3, em có chơi với một con bạn có bầu vú ngoại cỡ luôn, bọn con trai cứ đần mặt mà nhìn nó đi đi lại lại trong lớp mà cặp vú cứ nẩy lên nẩy xuống. Vào một ngày, em giúp nó làm bài tập để nó đi chơi với bồ kèm một điều kiện là nó phải nằm ra cho em bú và mút vú nó. Nó đồng ý và anh biết không, em thực sự tin nó đã lên đỉnh khi khoảng 1 giờ em cứ hết bú vú bên này rồi lại bú vú bên kia”. Mây ở trên tôi vừa nhịp nhàng lên xuống vừa hứng khởi kể.

“Và cô bạn đó không phải là người cuối cùng em mút vú?”.

“Tất nhiên là thế rồi. Nói anh lại nghĩ em bốc phét, nhưng quả thật em đã từng mút trộm vú của vài đứa bạn khi bọn nó ngủ say. Rất nhẹ nhàng và tinh tế. Có quãng thời gian lâu đến kinh khủng em không được mút vú, đã nghĩ đến việc trả tiền cho gái điếm để mút, nhưng lại thấy như thế không thú vị chút nào. Rồi thì em cũng quen một bạn less, và bạn đó đồng ý cho em mút vú với điều kiện là em phải hôn bạn ấy”.

“Em quả là một cô gái nghịch ngợm và có gu”.

“Vâng. Em bệnh hoạn nhưng có chọn lọc. Vì thế khi mỗi lần anh liếm môi em, anh cũng sẽ cảm nhận thấy vị ngọt ngào của những bầu vú em đã từng mút”. Tôi nhổm người lên, hôn đắm đuối nàng để xác mình điều đó.

11 giờ khi chia tay Mây nói mai sẽ đi tới tỉnh X 1 tháng để làm việc trải nghiệm cuộc sống ở đó. Tôi hỏi Mây rằng tôi có thể đi theo nàng được không. Mây lắc đầu cười ngọt ngọt nói.

“Anh đừng lo. Em không biến mất đâu. Nếu anh vẫn có cuộc sống như thế này”.

Hôm sau tôi tiễn Mây ra sân bay, chúng tôi ôm nhau thật chặt, hôn thật sâu và tay tôi lén lút bóp mông nàng một cái mới để nàng đi. Trên đường về, tôi nhận được một cú gọi có thể gọi là ngã rẽ cuộc đời tôi.

Một công ty thiết kế nước ngoài có văn phòng ở Việt Nam muốn tôi làm trưởng nhóm thiết kế một dự án lớn của họ. Chế độ đãi ngộ rất cao, được cấp nhà và xe, mỗi tuần làm 5 ngày, 1 ngày làm 6 tiếng. Họ muốn tôi trả lời muộn nhất là tối nay và nếu đồng ý thì mai sẽ đi làm không.

Ban đầu tôi rất hứng khởi, nhưng tôi vẫn muốn đặt vài câu hỏi liên quan đến công việc.

“Công việc có tính lặp lại không?”
“Không hẳn, nhưng trong bất cứ một dự án nào thì chuyện lặp lại quy trình hay cách triển khai đều có”. Đầu dây bên kia bối rối đáp.
“Tức là thiết kế có thể tái sử dụng vào những dự án khác?”
“Tất nhiên rồi. Việc thiết kế và phát triển rất tốn kém về tài lực lẫn nhân lực nên việc tái đầu tư thiết kế là một điều rất bình thường”.
“Cụ thể sẽ tái sử dụng là bao nhiêu lần?”
“Cái này do lãnh đạo cấp cao quyết định, chúng ta chỉ là những người phát triển”.

Tôi nói trong tối nay tôi sẽ đưa ra quyết định, dầu dây bên kia chào rồi ngắt cuộc gọi. Vậy là một vòng tròn mới bắt đầu, nhưng hứa hẹn nhiều cơ hội và 1 cuộc sống tốt hơn vòng tròn cũ. Nhưng nó vẫn là 1 vòng tròn phải không? Vậy ý nghĩa của cuộc đời này là liên tục thoát khỏi vòng lặp để tiến vào 1 vòng lặp khác sao? Có cách nào để khác không?

Tôi không biết nữa. Thậm chí tôi còn không biết mình còn gặp lại Mây nữa không. Tôi tự hỏi sự xuất hiện của nàng liệu có là 1 phiên bản khác tốt hơn của cô gái tôi đã yêu hay không? Chắc ý nghĩa của cuộc đời này là luôn tìm kiếm những gì tốt hơn và cứ thế cứ thế lặp lại nó.

Và đúng lúc tôi đang do dự thì Mây nhắn tin.

“Đến đây với với em đi. Em bắt đầu nhớ anh rồi”.

Ái chà, cũng giống như 1 năm trước, tôi một lần nữa phải đưa ra quyết định về định mệnh của cuộc đời mình đây. Không, cuộc đời không chỉ là những vòng lặp đơn thuần. Cuộc đời cho phép bạn lựa chọn quyền có hay không bước vào vòng lặp đó, mặc cho nó có sức hút đến mức như thế nào đi chăng nữa.

Tôi lại phải đưa ra quyết định thôi.

Lan tỏa nếu thấy hay nhé:

1 bình luận về “MÂY TRÊN TRỜI VÀ VÒNG TRÒN DƯỚI ĐẤT”

Viết một bình luận

Trần Đức Nhân