NHỮNG BỨC TRANH MỘC VẼ

*Ai mong chờ một câu chuyện có cấu trúc abc hay một cái kết đẹp, xin hãy bỏ qua truyện ngắn này

Mộc nói với tôi rằng, có hai kiểu đàn ông nàng thích. Kiểu thứ nhất sẽ làm tình với Mộc ngay lập tức sau khi tụt váy nàng xuống tận gót chân. Kiểu thứ hai cũng là làm tình, nhưng sau lần thứ hai tụt váy xuống gót chân mới làm tình. Tôi là kiểu đàn ông thứ hai Mộc gặp, tuy vậy tôi không phải là người đầu tiên. Người đầu tiên vuốt ve thân thể Mộc nhưng không làm tình là một cô gái.

Ấn tượng của tôi về Mộc là nàng không xinh đẹp, nhưng tôi chưa bao giờ gặp một cô gái nào có hàm răng đều và trắng cùng mái tóc tết bím dài như Mộc. Mộc cũng là con người sâu sắc nhất tôi gặp, nàng hiểu tất cả những gì tôi nói, những câu chuyện về siêu hình học, thế giới song song hay cốt tuỷ của thiền mà không cần phải nghe hết. Nàng hiểu những gì mà tôi chưa hiểu dù chính bản thân mình đang nói về nó.

Tôi là một linh hồn đến từ hư không nguyên thuỷ, có trước cả Sáng thế, là vương quốc của hỗn mang và thu hút mọi thứ phi lý vượt xa sự tưởng tượng của kẻ hoang tưởng nhất. Còn Mộc là chiếc chuông nhỏ, chỉ cất kêu khẽ nhưng vang vọc khắp cả cõi hư vô thinh lặng và xa xôi nhất khi vũ trụ có biến loạn.

Chuyện của tôi và Mộc bắt đầu thế nào nhỉ?

Tôi nhớ rõ chứ nhưng lại muốn kể lại bằng những ký ức xáo trộn theo một nhịp điệu không có quy luật. Nhiều người sẽ ghen tị khi Tôi và Mộc chẳng có những giây phút chán buồn, mệt mỏi khi ở cạnh nhau cả. Đổi lại, tôi sẽ không bao giờ có được Mộc, khi tôi im lặng trước một câu hỏi của nàng. Đó là lý do tôi kể câu chuyện của tôi và Mộc.

“ Lúc đó anh tử tế hay ngây ngô đến mức hỏi “Em có muốn không?” trong lần đầu tiên? Vậy anh có nghĩ em có muốn không khi đã cho anh cơ hội lần thứ hai tụt váy em?”. Mộc cười, quàng tay ôm lấy vai tôi rồi ghé môi hôn tôi đắm đuối trong mấy giây trước sự kinh ngạc của đám đàn ông đang ngồi bên cạnh.

Chúng tôi đang ngồi cùng trên hàng ghế dài bằng gỗ thô lát bên ngoài lan can một quán cà phê đường phố. Một xấp tài liệu rơi loà xoà dưới chân Mộc khi nàng quàng vai hôn tôi. Đó là bản thảo của một cuốn sách Mộc đang dịch. Hôm nay Mộc đi đôi hài thổ cẩm màu đỏ có thêu hình phượng.

Tôi biết Mộc qua một câu chuyện của một người bạn có nói với tôi rằng tranh của Mộc vẽ có chứa cả thế trong đó.

“Anh và Mộc hợp với nhau đến kì lạ. Em biết chắc cả hai sẽ sớm có tình tình cảm nếu gặp nhau”. Tôi mỉm cười khi nghe bạn mình nói như thế, nhưng bạn tôi nhất định không cho tôi biết thêm về Mộc. “Có duyên sẽ gặp”. Bạn tôi kết luận.

Cuối cùng, Tôi tìm thấy Mộc khi nàng bình luận một status của bạn tôi. Tôi chưa bao giờ thấy Mộc cả, nhưng cách nàng trả lời làm tôi tin rằng đó là Mộc mà bạn tôi nói đến. Tôi đã đúng. Sau đó tôi lần mò vào IG của Mộc, xem những bức tranh nàng vẽ cùng những dòng chia sẻ ngay bên dưới. Cả hai đều vượt khỏi sự nhận thức của người bình thường. Chúng chứa đựng không chỉ sự tưởng tượng siêu phàm mà cả sự điên rồ mà một kiếp sống không thể hiểu hết được.

Không lâu sau đó, định mệnh đã đưa tôi và Mộc gặp nhau. Cả tôi với nàng trong cùng một lúc liên hệ với bạn tôi về công việc.

“Hừm, đúng là anh với Mộc có duyên với nhau. Em đã chủ động không để chuyện này xảy ra mà không được”. Bạn tôi nhún vai nói. “Thôi đến đâu tuỳ hai người vậy”.

Tôi với Mộc gửi email nói về công việc và hẹn gặp nhau. Thật ngẫu nhiên là tôi với Mộc là hai kẻ không làm gì trong xã hội tại thời điểm đó. Chúng tôi không dành năng lượng để kiếm sống, mà hướng dòng chảy đó đến những công việc khác như đọc sách, thiền định, vẽ trai và nuôi mèo. Cả tôi với Mộc đều gặp khó khăn trong việc thích nghi với xã hội. Cả hai đều có thể chịu đói, chịu mặc đồ cũ để đầu tư vào âm nhạc, triết học và lang thang trên những con phố cổ lúc nào cũng tấp nập mua bán.

Mọi chuyện sau đó diễn ra rất tự nhiên. Tôi đã yêu và ngủ với vài cô gái, có người trong vài năm, có người là tình một đêm. Nhưng Mộc là người đầu tiên chủ động nắm tay tôi trong những hôm đi chơi, dưới cái cớ là công việc. Tôi và Mộc hoà hợp đến nỗi lần đầu tiên tôi nhẹ nhàng kéo Mộc khẽ ôm lấy một cái trong con ngõ tắt đi tới nhà nàng mà chẳng có chút hồi hộp hay lo lắng gì. Mộc có những ngón tay dài thanh mảnh, mềm mại tôi không bao giờ quên của Mộc. Trước đó, có một lần nàng mặc váy vô tình để lộ silip trắng, tôi tủm tỉm cười vì đó là chiếc silip trắng đơn giản nhất mà tôi từng thấy. Kiểu silip dành cho các nữ sinh trường dòng luôn yêu cầu trinh trắng và khiết tịnh.

Tôi và Mộc cứ nói chuyện rồi đi dạo nói chuyện rồi đưa đón nhau đi chơi nói chuyện rồi cái ôm đầu tiên nói chuyện rồi nụ hôn ở giữa đường trong một chiều thứ 7 tĩnh lặng. Giữa chúng tôi chưa bao giờ hết chuyện để nói, có lẽ cả phần đời còn lại cũng không hết chuyện để nói. Tôi và Mộc nói về làm thế nào để thành Phật cũng tự nhiên khi nói sex với nam và nữ với ai thích hơn

“Em nghĩ là nữ và nam thích hơn nữ với nữ”.
“Em cho là thế à?”
“Em sex với cả hai rồi. Với nam có hứng thú hơn”. Mộc tựa đầu lên vai tôi nói. Đôi tay nàng mân mê dái tay tôi với nhịp điệu chầm chậm.

“Em vui khi ở cạnh anh, em cũng thừa nhận em thích anh nhưng em cũng không sẵn sàng chìm sâu vào trong một mối quan hệ. Nếu anh đồng ý rằng không có gì là thường hằng và bất diệt, có bắt đầu thì có kết thúc thì chúng ta sẽ là một cặp rất đẹp đấy”. Mộc nhẹ nhàng phân tích chuyện của chúng tôi

Tôi gật đầu. Tôi đồng ý chứ. Tại sao lại không nào?

“Thế giới hiếm những khoảnh khắc khuây khoả như này thế lắm”. Tôi tận hưởng đôi môi mềm lẫn với son màu đỏ rượu mà Mộc si mê thì thầm nói.

“Gớm chưa nói dối không biết ngượng à. Em là đứa con gái thứ bao nhiêu anh hôn rồi?”. Mộc khẽ đẩy nhẹ tôi ra và đặt câu hỏi khi sự khoải cảm của tôi sắp lên tới đỉnh. Khi lưỡi tôi cuốn lấy lưỡi nàng được vài tích tắc.

“Riêng em anh mới như vậy. Em có biết lần đầu em làm anh đỏ mặt là ở đâu không?”.

“Đợi một chút nào. Em không nghĩ mình đã hớ hênh khi gặp anh bao giờ cả”.

Tôi tủm tỉm khẽ nhắc Mộc lần trong quán trà thiền khi trên tầng chỉ còn hai đứa, nàng liền chuyển tư thế ngồi kiết già sang nằm sấp, hai chân đan chéo trong chiếc váy xoè đến gối. Trong khoảnh khắc Mộc chuyển mình, tôi phớt thấy chiếc silip màu trắng của Mộc.

“Sao bây giờ anh mới nói? Tại sao anh lại giữ hình ảnh nhạy cảm của em cho riêng mình?”.

Mộc đưa tay đánh nhẹ lên ngực tôi. Một đám nhân viên văn phòng khác đi qua nhìn chằm chằm vào tôi và Mộc, rồi lại bước đi tỏ rõ rằng họ đang bận. Tiếng ai đó chào mời đánh giày, kẹo cao su, thuốc lá ngắt quãng quãng cuộc trò chuyện vô tư của tôi và Mộc. Tôi chỉ nhoẻn cười thay cho câu trả lời.

Mộc khẽ thở dài, đôi môi mấp máp tiếng “chịp chẹp” đáng yêu nhún vai “Thôi được rồi, em cho phép anh tận hưởng cái hình ảnh nhạy cảm đó của em”. Tôi và Mộc không nói gì trong một lát, nhưng xung quanh không hề thiếu âm thanh khuấy động. Nhỏ nhẹ thì tiếng thở theo nhịp của cả tôi và Mộc, còn âm lượng đến khó chịu thì do tiếng xe buýt phóng vội qua mang theo hàng chục con người trên đó. Khói thuốc lá từ những bàn bên trong len lỏi ra bên ngoài. Tôi ghét mùi thuốc lá dù thi thoảng có hút một điếu.

“Lá rơi kìa anh”. Mộc khẽ lay cánh tay tôi. Ngước mắt lên tôi thấy lá được gió cuốn vút lên khoảng không giữa hai hàng cây. Có chút giống mùa thu đã qua từ mấy tháng trước. “Lá kia thì ra phố này, lá vừa bay qua thì nằm trên mái nhà cách đây chục phút đi bộ”. Mộc say sưa nói về những chiếc lá như biết rõ từng chiếc một. Lai lịch ra sao, địa chỉ ở đâu như một chiếc cây biết rõ từng đứa con của mình. Nàng tin rằng kiếp trước của mình là cây. Một chiếc cây nhỏ nằm giữa rừng lắng nghe tiếng chim hót, tiếng chân hươu nai thong thả đi ra vườn suối ở vùng đất vô ưu.

Lần thứ mấy tôi không nhớ rõ lắm, Mộc lại nói mình là một chiếc cây trong căn phòng chất đầy sách trên giá, trên bàn học hay giường của nàng. Tôi ôm nàng ngủ một chiếc ban chiều ngon lành. Từng ngón tay tôi chạm vào lớp mỡ thừa nhỏ ở bụng của Mộc lấp ló sau chiếc hoodie màu đen có mấy vết rách nhỏ do mèo cào. Ở dưới Mộc không mặc gì cả, mái tóc của nàng dài gần tới chỗ gò lên với nhúm lông mu đen và rậm.

“Kiếp này em không phải là cây, vì em đang phân vân chưa biết chọn mình sẽ là cây nào trong kiếp trước”. Mộc mắt lim dim, nắm chặt tay tôi kể. “Phải biết mình sẽ là gì, sẽ thế nào trước khi tái sinh. Điều đó là cốt lỗi để hạnh phúc trong kiếp sau, dù đó là kiếp người hay kiếp cây. Biết mình là ai, mình muốn gì là thông điệp của kiếp trước truyền tới kiếp này, nếu như anh có nghe thấy”. Mộc tiết lộ bí mật của quá khứ cho tôi biết.

“Vậy kiếp sau em muốn làm cây gì ?”. Tôi vẫn say sưa mân mê với vòng eo của nàng khẽ hỏi.
“Hừm, em nghĩ kĩ rồi, em sẽ là cây Mèo”.

“Cây Mèo sao?”.

“Vâng cây có chỗ cho mèo nằm ngủ và có quả như vị sữa cho mèo ăn”.

“Quả giống như thế này à”. Tôi nhanh chuyển tay từ eo sờ bóp nhẹ vú Mộc, vú nàng nhỏ hơn một quả bóng tennis. Mộc ré nhẹ một tiếng gạt tay tôi ra liên tục nói “Không phải, không phải đâu” rồi nhảy xuống giường mặc chiếc quần ống rộng màu trầm. Đó là một trưa trời lạnh nhưng tràn ngập nắng hanh bên ngoài sửa sổ nhà Mộc. Tiếng mèo kêu bên ngoài ban công như lời nhắc nhở giấc ngủ trưa đã kết thúc. Đó là chú mèo đực mới ba tháng tuổi, thân đen bụng trắng. Con mèo mà tôi đã cùng nàng tìm thấy. Mộc nói vui nó là con trai của nàng, hơi đụt nhưng đáng yêu như một đoá hồng và chơi với nó rất vui.

“Anh trông nó giống con quỷ nhỏ nhìn thấy được hồn ma hơn”. Tôi cười khi vuốt ve con mèo trước khi Mộc đuổi tôi về.

Sinh nhật tôi Mộc tự tay đan cho tôi một chiếc khăn len rất ấm và đẹp.

Sinh nhật Mộc nàng nói thích tôi và tôi không im lặng. Tôi vẫn còn duyên nợ trong kiếp này vẫn chưa thành toàn. Tôi rất muốn đáp lại Mộc nhưng không thể nói ra vì duyên nợ của mình chưa được trả hết.

Tôi biết Mộc đau thế nào khi tôi im lặng, và tôi cũng đau như thế khi không thể nói ra tôi yêu Mộc nhiều thế nào.

Quay trở lại với hiện tại, quán cà phê mỗi lúc đông và ồn ào hơn vì sắp đến giờ nghỉ trưa. Một tốp khách khách du lịch Bắc Âu tóc vàng, cao lớn đang lưỡng lự không biết có nên ghé vào quán hay tiếp tục du ngoạn Hà Nội tiếp không.

“Anh đưa em về đi. Em có việc rồi”. Mộc vỗ nhẹ lên vai tôi nói. Nàng hỏi như thế này có phải sớm đối với tôi không.

“Cũng ngồi một lúc lâu rồi mà. Đi nào”.
Khi đứng dậy, tôi nhặt ba chiếc lá dưới chân và lặng lẽ đút vào túi.

Từ quán cà phê, tôi đưa Mộc về, nàng nói tôi đưa nàng qua nhà bà ngoại. Mộc nhìn thấy mà chẳng hỏi gì Nhà bà Mộc nằm giữa đoạn đường đang quy hoạch, một khung cảnh chẳng đẹp mắt lắm với những ngôi nhà đang đập bỏ dở dang. đoạn mương đen ngòm và bốc mùi chất thải. Không khí thì đặc bụi vì đất cát chuyển đi rồi lại chuyển đến để xây dựng. Trên đường Mộc kể sức khoẻ của bà ngoại dạo này không được tốt, bố mẹ nàng muốn có ai đấy ở bên cạnh bà trong một thời gian.

“Đợi tin nhắn của em khi xong việc nhé”. Mộc xuống xe, cởi chiếc mũ bảo hiểm nặng trịnh có hình cung Nhân mã, sao hoàng đạo của nàng nhìn tôi khẽ cười. Tôi kéo Mộc lại gần mình, hôn nhanh lên môi nàng rồi lặng lẽ nhìn nàng bước vào con ngõ nhỏ đầy đất đá ngổn ngang.

Tôi biết đó là lần cuối tôi và Mộc gặp nhau. Mộc không nói thẳng nhưng tôi biết. Mộc biết tôi cũng biết. Như có sự đồng tình, không ai nói ra lời nào khi chuyện này đến.

Tôi và Mộc chưa bao giờ có điểm khởi đầu và cũng chẳng có gì kết thúc trong mối quan hệ này. Dù trước đó Mộc và tôi đã nói về bắt đầu và kết thúc nhưng nó không giống như “bắt đầu và kết thúc” vì không có nguyên nhân. Tất cả là định mệnh. Mọi chuyện đến và đi như lá rụng rồi gió cuốn đi đến một phương trời vô định.

Trên đường về, tôi lại ghé qua cửa một quán cà phê khác, ngồi với cậu bạn cấp 2 lâu ngày không gặp đã hẹn từ đêm qua. Cũng tốt, khi sự vô định và trống rỗng đang đẩy tôi trên một dòng sông chẳng có điểm dừng. Cuộc đời giống như một dòng chảy, mọi thứ trôi qua mặc cho mọi khoảnh khắc đẹp đễ vụt qua mà không thể quay lại được.

“Tôi sẽ cưới vợ chỉ khi nợ nần đầm đìa”. Cậu ta nhìn tôi nói hoàn toàn nghiêm túc nói. Cậu ấy vừa đi ăn cưới xong, bộ suit màu ghi xám cùng đôi Nike màu đỏ nổi bật trong vóc dáng cao lênh khênh. Cậu bạn bằng tuổi tôi, 28 nhưng nhuộm tóc màu hồng đỏ.

“Hôn nhân sẽ giải quyết hai vấn đề, tiền bạc và một cô vợ”. Cậu ấy nói rằng cách này nhiều ông anh chơi với cậu đã kiểm chứng. Nghe thực dụng và phũ phàng nhưng hiệu quả. “Mơ mộng và lãng mạn là liều thuốc độc đánh bả tất cả lũ chúng mình đó. Bọn mình đều là lũ dại khờ và ngu si”. Cậu bạn bật ra một câu chửi thề, bĩu môi kết luận, châm một điếu Marlboro loại nặng, rít sâu nghe rõ cả tiếng rồi thở ra một làn khói dài.

“Còn đằng ấy dạo thế nào?”.

Tôi lặng lẽ lấy ba chiếc lá vẫn ẩm do sương đọng lại đặt lên chiếc bàn gỗ thấp mà mấy cốc cà phê, trà đá, thuốc lá đã choán gần hết chỗ. Kể lướt qua về Mộc rồi kết luận.

“Xong xuôi rồi, bây giờ thì sống tiếp thôi”.

“Thế là sung sướng đấy bạn ơi. Mấy chục năm sau khi nằm im một chỗ rồi, thì còn có chuyện để mà nghĩ lại rồi tự cười”. Cậu bạn thả điếu thuốc mới hút nửa điếu xuống dưới chân bằng một động tác điệu nghệ. Trong khi rút chiếc iPhone ra, cậu nhấc chân dập tàn thuốc đang cháy âm ỉ và toả khói. Cậu nói tôi làm gì cứ làm, nghĩ gì thì nghĩ, hãy để cậu chơi game.

Vậy việc khó nhất khi nghịch cảnh xuất hiện ngẫu nhiên như gieo xúc sắc là gì? Tôi không biết, nhưng có thể cũng giống như một điều kiện miễn cưỡng để cuộc sống thay đổi vậy, tôi phải thích ứng và chấp nhận tôi và Mộc mãi mãi không bao giờ như trước nữa dù dòng chảy thực tại cứ tiếp diễn.

Cái tiếp diễn ở đây là tôi hãy thừa nhận một điều đơn giản : Tôi và Mộc đã mất đi mối dây liên kết, mỗi đứa hãy sống tiếp tục và thi thoảng nếu gặp nhau trong thành phố này thì nên tỏ ra một cử chỉ thân thiện nếu như tình cờ gặp nhau.

Tôi nhìn sang sự tiếp diễn ngay bên cạnh, cậu bạn như chìm vào trong game, tạm quên đi chuyện cưới vợ, chuyện trả nợ. Sự hỉ lạc hiện rõ trên khuôn mặt cậu như nhắc nhở tôi rằng sự hỉ lạc đó sáng nay tôi cũng được tận hưởng. Vui buồn là một chuỗi tác động của những sự việc đã diễn ra, nhưng đừng coi đấy giống như bài toán với đầy đủ logic mà là đáp số của định luật bất toàn.

Tôi cho phép mình lang thang trong những ký ức về Mộc, như một nhân vật trong game lạc lối trong mê cung trước khi trò chơi kết thúc. Tôi lần mò, đi thẳng rẽ trái, rồi lại tạt phải, ngó nghiêng vào các ô cửa trong tiềm thức. Khi nhìn thấy những ô cửa đầu tiên, hoá ra nghịch cảnh chính là điều kiện cần phải có để tôi và Mộc biết nhau và gắn bó với nhau trong một quãng ngắn.

Tôi không chỉ ấn tượng mà còn choáng ngợp trước những bức tranh mà Mộc vẽ. Sự khó hiểu hay trừu tượng mà Mộc truyền đạt tới người xem nằm ở mức “Ồ khá đấy”, nhưng nàng thể hiện sự tuyệt vọng, bất lực, đau đớn, cô độc, mâu thuẫn, giằng xé lại được đẩy cao đến mức trở thành nghệ thuật đến như vậy. Mỗi bức tranh của nàng mang sự ám ảnh như cơn ác mộng liên tục dội mạnh, va đập, dội xuống phôi thép nóng nằm trên đe rèn.

“Im not that strong. Im not that perfect. Im not that cold. Im just too shy and too scared. I don’t believe that i can do anything…”. Bên dưới một bức tranh vẽ Mộc vẽ một thiếu nữ với hai khuôn mặt, hai nửa trang phục hai màu sắc khác nhau.

“Ahihi! Ahihi! Ahihi! Ahihi! Ahihi! Cuộc sống thật hạnh phúc quá đi!”. Một thiếu nữ khác Mộc vẽ, đang cười và cũng đang khóc, tay cô đưa lên mắt gạt những giọt lệ chảy xuống gót chân.

“If you don’t love me, there will be someone else that comes and love me. I desever love and clear relationship. My feelings have no guilt. You feelings have no guilt… So goodbye”. Mộc vẽ một thân thể đàn ông với chiếc đầu bạch tuộc và người bạch tuộc mặc quần đùi với áo ba lỗ che đi một vóc dáng khẳng khiu, đang cầm cốc sữa cho mèo uống. Không phải là tôi đâu, tôi thề đấy.

“Ngôn ngữ chúng ta dùng thụi vào tim nhau còn đau hơn cả nắm đấm. Mình bật cười khi thấy bố bơ vơ một đường độc thoại dù con cái bên cạnh, mẹ tuyệt vọng mong ai đó chú ý đến bà, còn bản thân mình hét lên giữa xoáy tròn giận dữ vô vọng của bản thân…”. Một bức tranh Mộc vẽ giải ngân hà, nhưng không có hành tinh hay ngôi sao nào cả. Chỉ một màu tím và sự hỗn độn.

“Tôi thắng rồi!!!!!!!”.

Cậu bạn phấn khích hét lên khi kết thúc ván game. Tôi mỉm cười trước niềm vui nhỏ của cậu, còn bản thân vẫn lướt qua những bức tranh xót lại trong ký ức. Chẳng khác gì khúc nhạc cuối vang lên trước khi đĩa than dừng lại, rồi mọi thứ chìm trong thinh lặng và hư không.

Ba chiếc lá tôi đặt trên bàn gió cuốn xuống lòng đường lúc nào không biết. Tôi không phân biệt được đâu là lá của tôi với lá trên cây hay gió mang tới khi chúng hoà với nhau cả. Tâm trí tôi cũng xáo động, những hình ảnh, tiếng nói, nụ cười, quần sillip, mọi thứ khác về Mộc. Nhưng mà khoan, tôi vẫn còn xót lại một chút, nhưng không phải là hình ảnh Mộc hay một bức tranh khác. Đó chỉ là một đoạn viết ngắn liên quan đến nghịch cảnh mà Mộc ghi chú lại bên dưới bức tranh nào đó.

“… Cuối ngày nằm khóc và thở, thấy đau buồn từ trong ra ngoài. Nhưng thử thách chắt bóp ra sáng tạo, nghịch cảnh giúp con người phát triển. Mình sẽ đi tiếp”.

Tôi khẽ tỉnh dậy và khe khẽ nhắc lại lời Mộc viết “Mình sẽ đi tiếp”.

Tôi cũng vậy.

Nhưng tôi nhớ Mộc lắm. Nhớ đến phát khóc. Tiếng khóc đến từ một hư không sâu thẳm không một sinh vật nào có thể nghe thấy.

Tranh của Relm.

Lan tỏa nếu thấy hay nhé:

Viết một bình luận

Trần Đức Nhân