Nếu không biết thì khi ai nhìn vào Green, Diệp Lục và Mộc đang dạo bước trên phố hoa đều nghĩ họ là chị em ruột. Cả ba đều hai mươi tuổi, từ nét mặt, mái tóc, cách trang điểm, trang phục y chăng nhau. Có lẽ cả đồ lót cũng giống nhau, có chăng là khác màu theo sở thích. Để có được sự đồng điệu từ trong ra ngoài này, Green, Diệp Lục và Mộc đã bỏ ra hàng chục giờ tham khảo, tư vấn và đánh giá từ hàng trăm hình ảnh trên facebook, instagram và Youtube.
Sáng hôm nay Green, Diệp Lục với Mộc gọi nhau dậy sớm trang điểm và diện đồ không chỉ là chỉ tìm một góc Hà Nội nào đó để chụp ảnh cùng nhau, cả ba có một mục đích tao nhã hơn là ngắm cây và thưởng hoa.
.
Green, cô gái cao nhất trong ba người luôn là đứa đầu trò trong các lần đi chơi bất ngờ như thế này. Green là kiểu người có cá tính mạnh, một nhân vật nổi trội dễ nhận ra trong đám nữ sinh mà mấy bộ phim học đường Hàn Quốc hay xây dựng. Lớn lên trong một gia đình có sự tranh đua với nhau rất cao ở mọi khía cạnh, đã thổi vào Green một suy nghĩ khác biệt đáng ngạc nhiên. Từ cấp hai tới cấp ba, Green hay ăn hiếp và chơi khăm những đứa khù khờ trong lớp. Mười bảy tuổi cô đã đến bệnh biện bỏ thai. Hiện tại Green hẹn hò với một người đàn ông thành đạt xấp xỉ tuổi bố mình.
Đó là một người có gu, thích gái trẻ và đẹp nhưng không có nhu cầu tình dục. Những ngày cuối tuần khi gặp nhau, Green chỉ cần trút bỏ trang phục, nằm lên chiếc giường gỗ nhập khẩu với tầm nhìn một góc Hà Nội. Sau đó người tình của cô sẽ từ từ tiến tới ngắm nhìn, nhẹ nhàng vuốt ve cô và nói về niềm đam mê của mình. Đó là những câu chuyện về từng chậu cây cảnh mà nhân tình của Green sở hữu.
“Bạn trai mình nói rằng cây cảnh cũng có linh hồn và cả đôi tai cảm nhận được âm nhạc”. Green bĩu môi kể lại với Diệp Lục và Mộc. “Mắt tớ trĩu nặng khi tuần nào cũng phải nghe chuyện cây cảnh trong khi ông ta bật những bản nhạc Trịnh mà mình nhớ nằm lòng tên như Mưa hồng, Gọi tên bốn mùa, Hoa vàng mấy độ… Thi Thoảng còn cất giọng ngân nga mãi một câu nói cũ rích là Đến cây cỏ cũng biết tận hưởng em ạ”.
“Vậy sao cậu không ngủ?”. Diệp Lục vô tư hỏi.
Green mỉm cười trước sự giả vờ ngây thơ đã ăn vào máu Diệp Lục. Cô không ngủ vì cô được trả tiền để lắng nghe, để trần truồng trên giường và trở thành một chậu cây cảnh cho nhân tình ngắm nhìn. Tuy nhiên mọi thứ đã thay đổi, Green nhận ra nếu muốn có nhiều tiền hơn cô phải thay đổi tư duy của mình. Green không đầu tư vào những chiếc quần lọt khe hay cái gì khiêu khích như vậy nữa, cô muốn tấn công vào lĩnh vực mà người đàn ông kia yêu thích, những chậu cây cảnh màu xanh đầy tinh tế. Green nhận ra rằng khi lắng nghe hơn và nói nhiều hơn về sở thích của nhân tình thì ông luôn hào phóng hơn bình thường.
Trong một ngày đẹp trời và cao hứng, nhân tình của Green nói rằng sẽ sang tên cho cô căn hộ cao cấp này nếu cô trở nên tinh tế hơn trong việc nhận ra giá trị của những chậu cây cảnh. Có thể cả âm nhạc, nhưng Green không chắc nữa. Bên Trong Green âm ỉ mỗi sự mâu thuẫn vừa khó chịu, lại vừa làm cô cảm thấy đây là một dấu hiệu tốt. Cô bước vào địa hạt của màu xanh ban đầu vì tiền, nhưng đồng thời thừa nhận rằng nhân tình đã cho cô thấy một cái nhìn mới mẻ. Một phong cách và hành vi hưởng thụ có giá trị đáng để theo đuổi cũng tạo thành một người đàn ông, chứ không chỉ là chuyện dương vật cứng hay mềm. Có lẽ Green truy cầu kiến thức về màu xanh của cây hoa không hẳn vật chất, mà là muốn thể hiện mình là một người có gu như vậy.
“Như thế cũng không đến nỗi nào”. Green tự nhủ trong khi bản thân còn không biết động cơ nào lớn hơn đã thúc đẩy mình nhấc máy gọi cho Diệp Lục, rồi chỉ nhắn tin cho Mộc hẹn hò về “buổi mua sắm thú vị”.
.
Xếp theo thứ tự chiều cao, Diệp Lục là người thấp nhất, nhưng có khuôn mặt dễ thương và ăn ảnh hơn cả. Tuy nhiên cô lại có một vấn đề nghiêm trọng. Diệp Lục là một điển hình về căn bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế từ chụp ảnh và sử dụng mạng xã hội.
Một ngày Diệp Lục phải chụp hai mươi tư tấm ảnh và chia sẻ tất cả lên những mạng xã hội cô sử dụng. Cứ đúng một giờ, Diệp Lục sẽ đăng một hình ảnh, ngày nào cũng vậy trong hai năm nay. Đối với Diệp Lục, việc chia sẻ này giống như một nghi lễ tôn giáo cô ghi nhớ thời gian của mình. Cô muốn tất cả mọi người biết mình đang ở đâu, đang làm gì. Dù là quan sát một chú mèo,hay mặc thử một chiếc váy trong cửa hàng, cô cũng muốn cả thế giới phải biết. Giống như một người Thiên Chúa giáo tin tưởng vào giá trị của việc thực hành Mười điều răn, DIệp Lục bị ám ảnh với suy nghĩ thế giới rộng lớn với hàng tỉ kết nối trong một ngày trên internet sẽ thừa nhận cô là một thành viên tích cực và xứng đáng được vinh danh. Nói một cách dễ hiểu hơn Diệp Lục cho rằng thông qua những gì mình chia sẻ, cô đã dự phần vào việc làm thế giới trở nên tốt đẹp hơn. Còn nói theo một cách trừu tượng hơn, Diệp Lục đã tạo ra những nghiệp lành để khi chết cô sẽ đi một mạch đến Tây phương cực lạc.
Trong ba người thì Diệp Lục vẫn còn trinh, một điểm cộng để cô thấy mình xứng đáng đòi hỏi về một mẫu bạn trai toàn diện hơn Green hay Mộc. Gia đình Diệp Lục sở hữu doanh nghiệp riêng có lợi nhuận lớn. Tiền hay vật chất không phải thứ cô khao khát trong những năm tháng tuổi trẻ. Đây hẳn là một lợi thế để Diệp Lục trong khi độc thân, cô sẽ có nhiều thời gian và năng lượng tạo ra nhiều kết nối, với sự giúp đỡ của căn bệnh ám ảnh cưỡng chế. Cô rất thích viết những nội dung tiêu cực của cuộc sống xung quanh và đính kèm vào từng tấm ảnh mình đăng. Đa phần đều là những câu chuyện cô tưởng tượng hoặc lấy tý tưởng từ xung quanh. Trong tư duy của Diệp Lục điều này sẽ làm tăng ý nghĩa và giá trị của hình ảnh cô chia sẻ.
“Cậu là con khốn đạo đức giả và sở hữu một nhân cách quái đản nhất mình từng biết”. Green cười khẩy nhận xét về một chia sẻ của Diệp Lục.
“Thôi ngay đi! Cậu đang xúc phạm và làm tổn thương một cô gái nhạy cảm cũng là bạn thân của cậu đó”. Diệp Lục mếu máo đáp. “Cậu đừng dùng những lời lẽ kinh tởm và tha hoá ấy làm ảnh hưởng đến thế giới tốt đẹp này”.
“Ờ, ít nhất tớ sẽ không viết về một câu chuyện đổi chác tình dục lấy cảm giác an toàn khi mình còn trinh cả. Cậu không chỉ là đứa đạo đức giả mà còn dối trá đáng khinh bỉ”.
Sau lần đó Diệp Lục đã tự thề với lương tâm của mình sẽ không còn liên quan gì đến Green nữa. Nhưng hôm sau Diệp Lục đã thầm tha thứ cho Green khi cô bạn mua cho mình và Mộc mỗi đứa một ly matcha cỡ lớn của Starbucks. Diệp Lục cầm ly matcha chụp đúng hai mươi tư kiểu đủ mọi góc độ và nói Mộc rằng Green đã tạo một tốt để bù trừ cho hành động xấu hôm qua. Sự bù trừ này sẽ làm tiêu tan năng lượng tiêu cực sẽ ảnh hưởng đến những phước lành sẽ đến với thế giới trong tương lai.
“Anh già vừa cho tiền nên mình căng tay mới hai cậu luôn”, Green cười rũ rượi.
Tối hôm trước nhận được cú gọi Green hứa hẹn sẽ đến một nơi tuyệt đẹp, một chỗ để mình chụp ảnh thoả thích thì Diệp Lục đã rất háo hứng. Chỉ là cô nghĩ mãi không ra Green sẽ đưa ba đứa đến quán cà phê nào đang nổi. Dù có nằm mơ Diệp Lục cũng không tin dù chỉ một nơ rôn thần kinh trong đầu Green sẽ nghĩ đến việc đi mua cây cảnh.
.
Dù không hỏi nhưng Mộc tin chắc rằng cả Diệp Lục lẫn Green đều chưa biết cảm giác thiếu tự tin khi mặc xi líp có lỗ rách đi học cả. Lỗ rách cũng nhỏ thôi, nhưng đó là dấu hiệu cho biết cô có một cuộc sống khó khăn và không có gì kể lể nhiều với đám bạn ở đại học.
Đó đã là chuyện của ngày trước, nhưng đối với Mộc thì kí ức về việc không có nổi một chiếc xi líp tử tế chẳng làm cho cô cảm thấy xấu hổ hay tự ti gì hết. Cô không có một cảm giác hay xúc cảm lên xuống như một người bình thường cả. Ngay cả khi có được những chiếc xi líp lành lặn và xinh xắn, Mộc cũng chẳng nhận biết sự khác biệt của chúng ở đâu cả.
Cô còn bị mất trí nhớ tạm thời theo đúng nghĩa đen. Cô không nhớ được lần làm tình đầu tiên của mình có gì thú vị hay không. Có thể khó tin, nhưng Mộc cũng không biết lý do tại sao mình lại chơi thân với Green và Diệp Lục. Sự kết nối của cô với thái độ tôn sùng vật chất của Green, cùng một cái đầu tâm thần nhét đầy hình ảnh của Diệp Lục, nhưng lại gắn kết với nhau bằng vài lý do không thể giải thích. Mà kệ đi, Mỹ ném bom Irag đâu cần một lý do rõ ràng chứ. Luis Figo từ Barcelona đào tẩu sang Real Madrid cũng có một lời giải thích hợp lý đâu. Tình bạn là một thứ mơ hồ được bền chặt bằng lớp keo hỗn hợp không xuất xứ thì cũng có sao.
Khu Mộc sống là một bãi bê tông theo đúng nghĩa đen. Khu vườn lúc bé cô hay rong chơi giờ đã bị san bằng thành nơi tập kết vật liệu cây xây dựng. Hai hàng cây xanh chạy dọc con đường gần nhà Mộc sau một đêm tự dưng biến mất mà chẳng ai quan tâm. Ngay chính trong nhà Mộc mọi người còn không để ý đến sự tồn tại của nhau nói gì đến cái cây vô tri giác. Ngày ngày tiếng khoan, cắt, tiếng xe tải đổ đất cát ầm ầm đã giết chết sự cảm nhận về âm thanh của Mộc. Đối với cô mọi thứ đều khô khốc và cứng rắn đến khác thường. Như cái tên của Mộc vậy.
Bố mẹ Mộc đã ly hôn từ lâu, đã phân chia rạch ròi ngôi nhà ba tầng mà họ cùng chị em cô đang sống. Cả hai lặng lẽ sống trong thế giới riêng của mình và thờ ơ với nhiệm vụ chăm sóc con cái. Trước khi em trai nàng sinh ra, Mộc từ nhỏ đã chứng kiến những trận đòn của bố giáng lên mẹ cô. Trong mắt hàng xóm, ông là một người chưa thành công trong sự nghiệp nhưng chỉn chu, chăm chỉ và biết điều. Lớn lên, Mộc không bao giờ hỏi bố mẹ lý do tại sao họ lại quyết định chia cắt mãi mãi cả. Cô bắt gặp cả bố lẫn mẹ đều dẫn ai đó vào nhà (Bố Mộc dẫn lên phòng một cô gái chỉ hơn con mình vài tuổi). Cả hai đều chẳng buồn giải thích một lời với Mộc. Họ đều có những giờ phút vui vẻ trên giường với người lạ và phát ra những tiếng rên rỉ vang lên tận tầng ba làm em trai Mộc hết sức tò mò.
Cô nhận ra là mình không có một trái tim đúng nghĩa ngay từ lúc khi sinh ra. Mộc không cảm nhận được gì hết. Dù đó là những cảm giác xấu hổ, trần tục hay tinh tế cô cũng chỉ biết nó đến và lướt qua như một cơn gió cuốn những chiếc lá khô từ đâu kéo đến. Mặc chiếc xi líp có lỗ rách, làm tình mà chẳng cảm nhận được khoái cảm hay tình bạn là thứ vi tế ra sao đối với Mộc chỉ là tảng đá hay khúc gỗ trơ lì. Green thay vì mất công gọi cho Mộc, cô chỉ đơn giản gửi một tin nhắn rủ rê là xong.
“Thì đi”. Mộc thờ ơ nhắn lại rồi ném chiếc điện thoại lên chiếc giường trải ga đã ố màu. Cô chăm chú ngắm nhìn một con mèo từ đâu đó đi lạc tới đây với suy nghĩ rằng “đồ mèo ngu ngốc, nơi đây cằn cỗi đến mức lũ chuột ốm nhách đã bỏ đi từ lâu rồi”.
.
Mười một giờ phố hoa vốn mấy trăm năm trước là một phần của tường thành kép của toà thành Thăng Long đã đông người qua lại. Dù là đường một chiều, một hàng ô tô nối đuôi nhau dài cả cây số. Xen kẽ là vô số gánh hoa, xe hoa đi lại với tốc độ chậm rãi. Tiếng người náo nức át cả tiếng còi xe. Trong nắng, mùi hoa thơm lừng len lỏi vào từng ngóc nghách phố hoa gồ ghề và chật hẹp như một con đê đang cõng trên mình hàng nghìn căn nhà lớn bé.
Green, Diệp Lục với Mộc phải gửi xe ở một toả chung cư cao cấp gần đó, rồi đi bộ gần hai cây số mới tới khu bán cây cảnh nằm ở cuối phố hoa có chiều dài hơn ba nghìn met. Một độ dài lý tưởng để đưa vạn loại cây hoa tập kết và buôn bán từ hàng chục năm nay. Dọc đường, Mộc dễ dàng nhận diện các loại hoa Trạng nguyên, Mai trắng, Hải Đường trải một loạt trên vỉa hè rợp bóng râm. Trà, Dạ Yến, Đỗ Quyên, Đồng tiền, Giấy, Phát lộc, Trúc Nhật nằm đối diện trông kém tươi hơn trong cái ánh nắng hơi gắt cuối buổi sáng. Đi sâu vào phố hoa, cả ba tiếp tục khám phá những giống Phong Lan ít thấy, nhiều loại hoa leo và cả hàng nghìn cốc xương rồng với đủ mọi hình dáng bày bán la liệt trên vỉa hè, hay bất cứ khoảng trống nào có thể bày bán.
Gặp cây cảnh hay chậu hoa nào đẹp, Green đều sà vào hỏi. Ở bất cứ góc độ nào Diệp Lục đều giơ điện thoại lên chụp. Mộc tin rằng sau buổi sáng hôm nay, Diệp Lục sẽ có khoảng hai nghìn tấm ảnh để đăng dần dần lên chục tài khoản mạng xã hội của cô. Dù rằng ban đầu Diệp Lục phụng phịu, hờn dỗi đòi biểu quyết cả ba nên thay đổi ý định chuyển sang một quán cà phê nằm ở hồ Tây cách phố hoa mười phút đi xe. sau hơn một giờ ngắm nghía, hỏi han, tư vấn cả chủ hàng hoa và trên internet, Green đã chọn được một chậu cây cảnh dáng bon sai tặng nhân tình. Cô khá hài lòng, cười tủm tỉm khi thanh toán.
“Cậu vui vì chọn được cây đẹp hay vui vì sắp sửa có tiền?”. Mộc đứng khoanh tay, mắt lơ đãng nhìn một thằng bé đang cầm cần câu kéo lê một con cá chép mắc trong lưỡi câu giữa trời nắng. Khắp thân cá dính đầy bụi, lá không, thi thoảng há miệng thở thoi thóp. “Mày có đau không?”. Mộc tự hỏi. Vài con kiến đã bắt đầu đánh hơi thấy và khắp mình cá.
“Sai rồi cưng. Cả hai đều vui mới đúng”. Green trả lời. Đôi mắt cô long lanh một sự rạng rỡ không che giấu.
“Cá chết vì mồi. Người chết vì tiền”. Mộc thầm nghĩ khi mỉm cười đáp lại Green. “Đó là lỗi của mày cá ạ”.
Lúc này đứa bé với chiếc cần câu móc theo cá vừa đi qua Mộc rồi biến mất vào trong con ngõ cách chỗ cô đứng mấy căn nhà. Có một khu đất trống là bãi tập kết những cây, hoa, lá đã héo úa và chết khô vì nắng hay bất cứ lý do gì người ta đem vứt bỏ chất thành một đống cao bằng một ngôi nhà hai tầng. Nhìn cây bon sai Green vừa mua, Mộc thầm nghĩ cây sẽ sống được bao lâu trước khi sẽ bị đem đi vứt bỏ như những anh chị em của mình.
“Mua được rồi thì ra quán cà phê được chưa”. Diệp Lục đánh tiếng với hai cô bạn khi đã chán ngấy màu xanh của cây
“Xong rồi thưa bà hoàng hình ảnh. Hôm nay tớ mời hết nhé”. Green dỗ dành Diệp Lục. Cô đang viết địa chỉ nhà nhân tình để cửa hàng gọi người giao cây đến. Chỉ một chốc là xong.
Khi ba đứa đi ra khỏi cửa hàng cây cảnh chưa được mấy bước thì bị phen giật mình khi có một quái nhân lên tiếng.
“Các cô các cậu ơi… tôi khát quá… làm ơn cho tôi…xin miếng nước”.
Green và Diệp Lục bất giác lùi lại, Green suýt nữa rơi điện thoại trên tay, Diệp Lục thốt lên một tiếng trước khi đưa tay che miệng. Riêng Mộc thì cứ đứng trơ trơ ra như một khúc gỗ không cảm xúc. Vì Mộc không có trái tim nên dù ma quỷ trồi lên từ địa ngục đi chăng nữa, chúng có thể bắt cô đi nhưng sẽ chẳng làm cô kinh sợ.
Quái nhân là một bà lão trăm tuổi chống gậy đội chiếc nón cáu bẩn và mốc meo, thân thể thì còi cọc, da bọc xương nổi gân xanh lộ rõ những vẩy nấy được che giấu trong chiếc áo bà ba mâu nâu đã bạc phếch, đủ làm người khác sởn da gà khi vô tình nhìn thấy. Bà lão mồm móm mém chỉ còn vài cái răng lộ cộ, lưng còng làm trọng tâm sát xuống mặt đường, dáng vẻ chỉ bằng một đứa trẻ học chín, mười tuổi nhưng đeo một cái bị không thể bẩn hơn to gần bằng mình. Bà đi chân đất với đôi bàn chân co quắp, quái dị như rễ cây mà giống người Hobbit nổi tiếng có bàn chân lớn nhìn thấy cũng phải hết hồn.
“Bà là cây à? Trông bà như một cái cây sắp chết biết đi vậy”. Mộc cất tiếng nhưng không có ác ý.
“Cô… làm ơn…cho già…một hớp… nước với”. Bà lão trăm tuổi vén chiếc nón rách tả tới ngẩng đầu lên van nài Mộc. Bà không chỉ là một thân cây mục rỗng mà còn bị mù.
“Được rồi. Bà đợi bọn này một tí”. Green lớn tiếng.
“Đội ơn cô… đội ơn cô…”. Bà lão mù cứ nói đi nói lại mấy lần.
Green to nhỏ với Diệp Lục điều gì đó, rồi Diệp Lục nhanh chân quay trở lại cửa hàng cây cảnh. Một lát sau cô quay lại với một cốc nước trên tay. Diệp Lục ngần ngừ đưa cốc nước cho Green, Green tiến tới đưa cho Mộc.
“Nước gì thế?”. Mộc nhíu mày nhìn vào cốc nước với ánh mắt săm soi. “Đây không phải là nước uống được. Cậu lại giở trò gì vậy?”.
“Một cái cây thì không đòi hỏi đâu”.
“Nước nào già… cũng uống được… đội ơn các cô… đội ơn các cô”. Bà lão lại điệp khúc đội ơn các cô khi nghe thấy tiếng Green và Mộc xì xào. Bà vừa van nài vừa giơ bàn tay xương xẩu Với những vết vẩy nến đã mốc xanh về khoảng không phía trước.
Mộc liền đưa cốc nước cho bà lão uống. Bà ngửa cổ uống một hơi hết sạch cốc nước trong giây lát rồi đưa tay áo lau mép cúi đầu cảm tạ. Lúc này cả Green và Diệp Lục đang cười khúc khích. Bà lão sờ lần trong chiếc túi trên áo bà bà đã sơn và rách lấy ra ba hạt giống lạ mắt màu xanh lớn bằng hạt điều nhưng tròn vo xoè ra trước trước mặt Mộc thì thào nói.
“Uống một cốc nước… cũng phải trả ơn… già xin biếu các cô … những hạt giống này… đây là Trái tim của màu xanh… chúng quý giá vô cùng… các cô ạ”.
Nghe vậy Green cười phá lên, cô hỏi bà lão có cần cô cho lại bà một cân hạt giống như thế này không. Cô phẩy tay nói không cần đầy khinh thường. Diệp Lục thì dạ vâng cháu xin cụ, dù cô chưa bao giờ nhìn thấy hạt giống này nhưng rất nghi ngờ giá trị của chúng. Mộc không có ý kiến gì cả, cô lẳng lặng cầm từng Trái tim của màu xanh từ trong lòng bàn tay bà lão. Mộc đút một hạt vào túi mình, hai hạt còn lại cô chia cho Green và Diệp Lục dù cả hai không muốn nhận.
“Các cô hãy nhớ… những hạt giống này… sẽ tự nẩy mầm… lớn nhanh như thổi… chỉ trong chốc lát… tuỳ vào Tâm của các cô… cây tốt… hay cây xấu… do Tâm mà ra…. hề hề… hihihi.”. Bà lão vừa dặn dò vừa cất tiếng cười lanh lảnh như tiếng quạ kêu trong đêm. “Trái tim Màu xanh giống hạt cải người kia gieo trong ruộng mình. Hạt ấy bé nhỏ hơn mọi thứ hạt giống, nhưng khi mọc lên, thì lớn hơn mọi thứ rau cỏ, rồi thành cây, đến nỗi chim trời đến nương náu nơi ngành nó hi hi hi”. Nói xong những lời rõ ràng này bà lão liền biến mất như hoà tan vào trong không khí.
“Cái cây biết đi đâu rồi?”. Green quay ra thì chẳng bà lão đâu cả.
“Dễ bà ấy là một cô tiên đó các cậu”. Diệp Lục hồ hởi giải thích.
“Trái tim của màu Xanh sao? Liệu hạt giống này có thể tạo ra một trái tim cho mình không?”. Những suy nghĩ vẫn bám theo tâm trí Mộc. Cô không chống lại nhưng cũng không hi vọng vào chúng.
.
Ở quán cà phê, cả ba liền cầm trên tay Trái tim của màu Xanh và tự hỏi nó thực sự có một giá trị nào đó như lời bà lão nói. Nếu không có màn biến mất ngoạn mục thì chắc chắn cả ba đều đã ném ngay mấy hạt giống này xuống cống rồi. Mộc hỏi Diệp Lục cốc nước đó là gì sao đục như vậy.
“Đó không phải là lỗi của tớ. Tớ hỏi xin cốc nước lã của chủ cửa hàng cây, ông ấy cáu kình cầm chiếc cốc thọc tay vào bể cá quán bên cạnh rồi đưa cho tớ”.
“Vậy là còn bẩn hơn cả cốc nước lã”. Mộc kết luận.
“Cậu im đi. Cái cây thì phân biệt gì được nước từ máy lọc, nước từ vòi hay nước trong bể cá. Dù sao thì bà ta cũng đã uống rồi và không lăn đùng ra giữa đường”. Green khó chịu khi Mộc cứ phải hỏi cho rõ ràng.
Rồi ba đứa im lặng bên mấy cốc cà phê và trà hoa quả một lúc. Green ngồi nhắn tin với nhân tình, Diệp Lục tiếp tục chụp hai mươi bốn kiểu Trái tim của màu xanh đủ mọi góc độ. Riêng Mộc cứ mân mê hạt giống trên tay, cô chăm chăm nhìn nó với sự tập trung khác thường. Mộc đưa mắt lén nhìn Green cùng Diệp Lục, cả hai đều tập trung trong thế giới riêng của mình. Nhanh như chớp, Mộc đưa Trái tim của màu xanh vào miệng rồi chiêu một hớp nước lạnh. Hạt giống từ cổ đi xuống dạ dày và nằm im dưới đó. Sau đó cả ba đi ăn trưa, lượn lờ mấy cửa hàng quần áo rồi đi ai về nhà nấy.
.
Khi về đến nhà, bãi tập kết trống trải vì vật liệu đã được đưa đến khu bên dưới đang xây dựng. Giữa bãi đất là một chiếc hố lớn hõm sâu xuống, đó là kết quả do sức nặng của các vật liệu xây dựng chồng chất lên nhau sau một thời gian dài mới đụng đến.
Mộc thấy em trai mình cùng mấy đứa nhỏ trong khu phố rong chơi trên bãi đất trống đầy đất đá bẩn thỉu. Không một sinh vật nào dù là cỏ dại mọc được trên khu đất đó. Mộc chạnh lòng khi thấy mình vẫn may mắn hơn em trai. Chí ít trước đây cô cũng đã từng thấy màu xanh phủ lên bãi đất đó. Ý nghĩ đó cứ theo đuổi Mộc mãi cho đến khi cô lên giường ngủ.
Đây là lần đầu tiên Mộc có cảm giác khó chịu, bứt rứt và đồng cảm như vậy. Từ trước đến nay cô không bao giờ cảm nhận được điều tương tự như thế.
“Chẳng lẽ mình đã có trái tim?”. Mộc thầm nghĩ. Nhưng cô không tin, không bao giờ tin. Đơn giản khi Mộc sinh ra, bố mẹ cô đã không muốn có cô. Họ sinh ra cô nhưng không cho cô được một trái tim.
Đêm hôm đó ngoài trời mưa to, Mộc bị một cơn đau bụng dữ dội. Lúc đến tháng khó chịu nhất hay lúc mất trinh cô cũng không đau đến như thế. Mộc đau đến mức nếu cô còn ở nhà, trong căn phòng với đứa em trai nhỏ cô sẽ biến cơn đau thành sự cuồng nộ mà đập phá tan tàn bất cứ thứ gì.
Mộc nhổm dậy, bám vào tường, rồi cửa, rồi hành lang và bước từng bước cầu thang để đi ra ngoài dù đang mưa tầm tã. Cứ mỗi một bước, cơn đau thấu đến từ đầu ngón tay, từng sợi dây thần kinh hành hạ Mộc. Cô cảm giác có thứ gì đó ở bên trong cô đang tuôn trào từng đợt, từng đợt dữ dội ra bên ngoài. Cảm giác như rút từng sợi gân, từng mảnh xương ra khỏi cơ thể vậy. Không chịu được nổi, Mộc gào thét vì đau đớn nhưng vô ích, hoàn toàn vô ích. Tiếng mưa đã át đi bất cứ âm thanh nào ngân vang trong đêm nay.
Một lúc lâu Mộc mới xuống tầng một, cô với tay về phía cửa, nhưng không biết lực nào đã tác động khiến cửa mở toang. Bên ngoài mưa to như xối nước, Mộc tóc tai rũ rượi đi liêu xiêu trong mưa và gục ngã mấy lần. Cô không hề muốn như thế này, nhưng sự đau đớn đã thôi thúc cô phải di chuyển, phải liên tục di chuyển như thể việc đi trong mưa chính là liều thuốc giảm đau với cô. Khi tất cả đã vượt quá mọi giới hạn của bản thân, Mộc lăn ra bất tỉnh.
.
“Người gieo hạt giống ra đi gieo hạt giống mình. Và đang khi gieo, có hạt rơi xuống bên vệ đường, bị người ta chà đạp và chim trời đến ăn đi…”
Sáng nay Green có hẹn với nhân tình. Ông ta rất thích cây bon sai cô tặng. Để đáp lại, ông muốn tặng cô một bất ngờ.
“Nhẫn kim cương hay túi Hermes nhỉ?” Green sướng rơn tưởng tượng.
Green có chìa khoá căn hộ của nhân tình, cô cũng muốn gây bất ngờ với bạn trai. Green đến sớm. Cô tắm rửa, châm nến thơm và trần truồng nằm trên giường đợi sẵn. Để giết thời gian, Green chơi game. Khi lấy điện thoai trong túi xách, cô mới nhớ ra Trái tim của màu xanh. Green bĩu môi, cô đứng dậy, tiến ra phía ban công và ném hạt giống ra bên ngoài. Khi cô ném đi Trái tim của màu xanh, thì đúng lúc này nhân tình của cô mở cửa bước vào. Ông ta đi cùng mấy người bạn, trên tay ông ta là một chậu cây cảnh rất đẹp.
Green xấu hổ vì trần truồng và không biết phải lấy gì che thân cả. Một tay cô che vú, tay còn lại xoè rộng ra bên dưới chỗ kín. Green hỏi chuyện này là sao, nhân tình nói rằng mấy người bạn đã tặng ông ta một chậu cây cảnh đẹp và rất muốn gặp cô.
“Yên tâm, hãy làm bọn anh vui, em sẽ không thiệt đâu”.
Như bị làm nhục, Green mắt ngấn lệ thét lên những tiếng uất ức nhưng càng khiến đám đàn ông hau háu nhìn cô đầy dâm dục. Từng người cởi âu phục, để lộ ra dương vật đang cứng. Green bỏ chạy nhưng nhân tình đã tóm lấy cô, đè cô xuống giường và đám đàn ông tranh nhau sờ soạng cơ thể Green.
“Không không không!”. Green khóc nức nở.
Một tiếng động kinh hoàng vang lên từ bên ngoài. Sau đó cửa kính căn hộ vỡ toang trước lực đập của những sợi dây leo khổng lồ với đường kính to hơn cả loài trăn Anacoda, mỗi dây leo tóm lấy từng gã đàn ông với dương vật cương cứng kéo ra bên ngoài trong tiếng la hét kinh hãi. Ở ngoài ban công căn hộ, một bông hoa khổng lồ với hàm răng vĩ đại không kém đang nhai ngấu nghiến mấy gã đàn ông và dương vật của họ.
Gã nhân tình của Green bất tỉnh tại chỗ. Còn Green thì nằm bất động chứng kiến tất cả. Khi đánh chén xong con mồi, cây hoa leo khổng lồ đó ợ ra những viên kim cương to như hòn sỏi rồi bỏ đi. Một viên kim rơi ngay gần Green. Khi hoàn hồn, cô liền nhặt từng viên kim cương một. Vừa nhặt Green vừa mặc đồ, và trước khi rời khỏi căn hộ cô đạp một phát thật mạnh vào hạ bộ nhân tình.
.
“… Hạt khác rơi trên đá sỏi, vừa mọc lên liền héo đi, vì không có đất ẩm. Hạt khác rơi vào bụi gai, và gai góc cùng mọc lên, bóp nghẹt nó…”
Sáng dậy Diệp Lục thấy hai mươi bốn khuôn mặt của mình xuất hiện trên một chiếc cây khổng lồ mọc giữa nhà. Đó là các khuôn mặt của chính Diệp Lục đủ mọi góc độ và trạng thái. Những chiếc lá của cái cây kì lạ này vuông vắn và thon dài hệt như một chiếc điện thoại thông minh.
Hôm qua khi chia tay, Diệp Lục đi mua một chiếc hộp nhỏ trong suốt, một ít đất với phân bón và thả Trái tim của màu xanh vào trong đó. Tối về, Diệp Lục lại chụp hai mươi bốn tấm ảnh mới và chia sẻ. Trong ngày hôm nay cô đã vài lần đăng hai mươi bốn tấm ảnh như vậy rồi (Cả Green lẫn Mộc đã chặn Diệp Lục trên các mạng xã hội).
“Kì diệu quá! Đây hẳn là một món quà mà năng lượng tích cực của vũ trụ đã gửi đến cho mình”. Diệp Lục reo lên.
Trong khi gia đình cô do quá kinh hãi đã chạy ra khỏi nhà từ lâu, thì Diệp Lục ngắm nhìn từng khuôn mặt trên thân cây của chính mình một cách say mê. Như một thói quen, Diệp Lục lại giơ máy ảnh lên chụp, tức thì từng khuôn mặt cười, khóc, giận, vui, buồn đủ mọi trạng thái như đang làm điệu cho cô chụp.
.
“… Hạt khác rơi vào đất tốt, đã mọc lên và kết quả gấp trăm”.
Khi tỉnh dậy Mộc thấy mình đang nằm giữa một đồng cỏ đầy hoa thơm và cây cối rợp bóng. Mộc nghe thấy cả tiếng chim hót, nhìn thấy ong và bướm kéo từng đợt đậu trên những bông hoa. Ở góc bên trái, một ao nước trong vắt có cá đang thong thả bơi. Cô nhận ra đây chính là bãi đất bẩn thỉu hôm qua, nhưng không biết tại sao lại biến đổi thành một màu xanh như này.
Mộc đứng dậy, khắp người đau ê ẩm, cô thấy đám trẻ con đang chạy đến chỗ mình. Có cả em cô trong số đó. Trông chúng hân hoan, vui sướng chưa từng thấy. Ngước mắt nhìn về phía nhà mình, Mộc kinh ngạc khi thấy màu xanh của hoa lá phủ kín ba tầng nhà. Cả lối đi từ nhà cô ra về hướng bãi đất giờ là đồng cỏ cũng phủ một lớp hoa cỏ đẹp lạ thường.
Mộc mỉm cười, lâu rồi cô mới cười hạnh phúc như thế, như thể cô đã tìm được một trái tim vậy. Có lẽ một trái tim có màu xanh.
Photo : Worldurbanplanning