Ngày viết 6/7/2014 541-545
541. Làm việc phải có Đạo. Khi thấy cái thu vào được nhiều mà cái đưa ra thì ít có thể đừng làm. Đừng chỉ tính cái đưa vào mà không tính cái đưa ra. Cái đưa ra gấp đôi cái thu vào mà không biết cái hại của nó thì được cái “danh” mà bỏ quên mất cái “thực”.
542. Cầm cái gương trong thì không bị cản trở, do đó có thể so sánh đẹp và xấu. Nắm lấy cái cân thẳng mà không bị cản trở thì vật nặng nhẹ đều đo được. Lắc cái gương thì cái gương không thể sáng, lắc cái cân thì cái cân không thể đứng.
543. Đạo là bất biến còn khôn ngoan thì có hạn. Cho nên sự khôn ngoan có thể giúp đỡ cho Đạo nhưng không thể truyền cho người khác.
544. Khó đạt được cái vô vi, cái tâm tĩnh lặng vì nó trống không, là vì cái ý của nó không bị cái gì khống chế. Ai cho là vô vi, tĩnh lặng là cái trống không cho nên mới bị cái trống không khống chế. Nay đã bị cái trống không khống chế như vậy không phải là trống không nữa.
Cái vô vi của trống không là không xem cái vô vi là vĩnh viễn. Vì không xem cái vô vi là vĩnh viễn cho nên mới trống không. Vì trống không cho nên cái đức mới dồi dào. Cái đức dồi dào là cái đức của thánh nhân, và vì thế “Cái đức bậc trên vô vi nhưng không cái gì không làm”.
545. Người quân tử làm lễ vì mình, là vì thân mình cho nên thần kỳ, nó thành cái lễ bậc trên. Cái lễ bậc trên thần kỳ nhưng người thường không hiểu cho nên không thể tương ứng với nhau được. Vì thế nói “Cái lễ bậc trên làm nhưng không ai hưởng ứng nó – tức việc người tài làm thì chẳng mấy ai hiểu”.