1356-1360
1356. Bất cứ cái gì gọi là học thức đều thuộc về quá khứ: nó tịnh, nó đã đi qua, nghĩa là nó, đã chết.
Một vật sống, trái lại, luôn luôn thay đổi, nó biến đổi từng phút từng giây trong khoảnh khắc.
1357. Nhận thức mà được toàn, khi nào tâm trí anh hoàn toàn thanh tịnh và hư không. Anh cần phải có cái tâm-không mới quan sát được. Phải có một tinh thần hoài nghi lành mạnh đối với tất cả những gì anh suy nghĩ hay anh cảm nhận, những gì anh cho là quan trọng hay không quan trọng…
Cuối cùng, anh phải hoàn toàn độc lập và chịu được sự cô đơn để thấu hiểu cái không thể hiểu.
1358. Hễ còn bị ảnh hưởng của quá khứ, ta không bao giờ gặp được cái mới. Và “Chỉ thấy được một lần, không bao giờ thấy lại được nữa.” Vì thế đừng bao giờ để cái không thấy vuột mất trong khoảnh khắc này.
1359.
Triết học cầu hiểu biết
Đạo học lìa xa hiểu biết.
Triết học thì hữu danh
Đạo học thì vô danh.
Bởi vậy mới có triết học (tri) và triết gia (hành) làm hai đối thể,
trái lại, đạo học và đạo nhân không phải hai mà là một thể.
1360.
Càng học càng thêm sự hiểu biết của kẻ khác.
Càng theo Đạo càng bớt sự hiểu biết theo kẻ khác.
Bớt đi, và bớt mãi đến “vô vi”.
Cảm đâu ứng đó.
Ứng đâu hành đó. Đừng quá sớm, cũng đừng quá muộn.
Photo : Andychewwk