ƯỚC MƠ CỦA NGƯỜI, LỐI ĐI CỦA MÈO VÀ ĐÂU LÀ NƠI VÔ DIỆN TỚI

Tôi tên là Trắng nhưng lại thích vận đồ màu đen. Cả tủ quần áo của tôi đều một màu đen đơn điệu. Tuần trước có lương, tôi tự nhủ mình mua bộ đồ màu nào cũng được, miễn là không phải là thứ màu dễ mặc, dễ tìm mà tôi đã mua đi mua lại trong mấy năm nay. Hôm đó rời khi khỏi trung tâm thương mại, tôi mua hai chiếc áo phông màu đen. Cuộc sống của tôi cũng đơn điệu như vậy. Tôi có một công việc hành chính từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều, tối gặp gỡ mấy cô gái nhưng không đi đến đâu. Nói chung là chẳng có gì đáng nói, nhưng cũng không có vấn đề để ai phê phán với lối sống đó.

Tuy nhiên thời gian gần đây, cuộc sống của tôi đã bớt nhàm chán hơn khi gặp Vô Diện. Tôi vẫn mặc đồ đen, làm giờ hành chính nhưng rút bớt thời gian xem những ước mơ của người khác, và cùng cô theo dõi thế giới mèo qua một thiết bị gọi là máy đọc. Máy đọc có hình chữ nhật màu trắng dài 6,5 inch với màn hình lớn tràn viền cùng một bốn cạnh bo tròn. Phần cứng của thiết bị này giống một chiếc smartphone nhan nhản ngoài đường, nhưng lại chỉ có một tác vụ là theo dõi thế giới mèo mà thôi. Ngoài ra bên sườn thiết bị này có rãnh khe dài chạy dọc để nhét một tấm thẻ mỏng hay đại loại thế vào. Ban đầu tôi không biết công năng của khe rãnh dài này là gì. Tôi chỉ cần đưa ngón tay gõ nhẹ lên là thấy vô số mèo với đủ màu sắc. Có ai đã thấy một chú mèo mắt vàng với bộ lông màu tím chưa? Thật đáng kinh ngạc.

Trong cuộc đời, có những bất ngờ hoặc niềm vui bất chợt đến với bạn, dù cho bạn chẳng chào đón nó. Một người bạn lâu năm không gặp bất ngờ mời cưới sau buổi chiều hàn huyên. Bạn gái cũ nhấc máy gọi cho bạn thở dài kể dạo này chuyện tình dục vợ chồng nàng có vấn đề, dù nàng kết hôn khi mới 22 tuổi. Hiện tại nàng vừa bước vào tuổi hai lăm.

“Ôi em điên mất. Em vẫn yêu chồng nhưng em cũng rất thích khi làm chuyện đó với anh ta”.

Nàng thú nhận với tôi là mới đây vừa ngủ với một cậu trai kém nàng vài tuổi. Tôi không ghen khi nghe nàng kể, nhưng lại nghĩ về những lúc chúng tôi ngủ với nhau, nàng luôn thích tôi hôn nàng một lúc lâu rồi tự tay nàng cởi khuy, và kéo phéc mơ tuya chiếc quần jean của tôi xuống tận gót chân.

“Trắng này, em nhớ những lần trước đây chúng mình đã rất điên rồ và trút hết năng lượng để đưa nhau lên đỉnh”. Nàng cười nhắc lại chuyện cũ.

“Em thích là được”. Tôi hững hờ đáp.

Còn lần này, tôi gặp Vô Diện khi bắt quả tang cô đánh cắp(tôi cũng không biết phải mô tả hành vi đó thế nào cho đúng nữa) những tấm thiệp Ước Mơ. Chuyện bắt đầu từ đây.

.

Khác với tất cả các cơ quan khác luôn có một hòm thư góp ý, thì chỗ tôi làm việc lại gọi nó dưới một cái tên khác, hòm thư Ước Mơ. Không chỉ khác tên gọi mà bản chất của hai hòm thư cũng khác nhau. Hòm thư góp ý dùng để góp ý về những tiêu cực, còn hòm thư Ước Mơ là để bạn viết những mong ước thầm kín của mình lên những tấm thiệp xinh đẹp và gửi gắm đến hòm thư mơ ước của mình. Điều này giống như một nghi thức tôn giáo. Để bắt đầu cụ thể hoá mong ước, ít nhất bạn phải có một hành động chứng minh. Và viết thiệp cho vào hòm thư chính là giao ước với mơ ước của bạn.

Tôi không biết ai ở cơ quan đã nghĩ ra nghi lễ này, nhưng cùng với tất cả các đồng nghiệp trong ngày đầu tiên làm việc, tôi cũng đã viết ra mơ ước nhỏ bé đầy thực tế của mình vào một tấm thiệp màu vàng, in hình mặt trời đút vào hòm thư Ước Mơ. Ba năm trôi qua nhanh như một giấc ngủ trưa. Người đến người đi, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói về việc ai đó đang làm việc, hay tới một môi trường khác mà thực hiện được ước mơ của mình cả.

Hôm đó là sáng thứ Bảy, trời trong xanh sau những ngày u ám và mưa dông. Thời tiết rất dễ chịu, ra đường không phải chen chúc nhau như thứ Hai đầu tuần. Một số công dân đã kéo đi nghỉ ở những vùng ngoại ô hay đi xa hơn, ra tới biển ngắm hoàng hôn và thưởng thức hải sản. Số còn lại lên phố đi bộ chơi với con cái và ngồi cà phê tăng này đến tăng khác cho tới hết ngày. Tôi thì đến cơ quan trực với hai nữ đồng nghiệp đã có gia đình.

Chúng tôi nói chuyện phiếm, lướt mạng, thi thoảng lắm mới có khách hàng gọi điện hỏi và chuyển phát đến giao giấy tờ. Nói chuyện được một lúc thì ai quay về với thế giới riêng của mình, những chiếc điện thoại di động và laptop. Ngồi thêm một lát tôi chợt nghĩ rằng tại sao lại có hẳn ba con người bất hạnh ngồi ở đây đến tận buổi chiều, trong khi công việc trực chờ này chỉ cần một người là đủ?

Nghĩ là làm, tôi đứng dậy tiến về phía hai chị đồng nghiệp nói họ cứ đi về trước, công việc hôm nay một mình tôi cũng lo được. Cả hai mừng rỡ, cảm ơn tôi rối rít rồi thu dọn đồ đạc đi về. Lúc đó là mười giờ, tiếng chim hót ríu rít vang lên một giai điệu vui tai. Trước khi về, hai chị qua siêu thị mua cho tôi mấy lon bia lạnh và thịt bò khô cùng quả chanh tươi đã bổ đôi. Cũng không tồi cho một sáng thứ Bảy.

Tôi mở một lon bia, uống mấy hớp để tận hưởng cảm giác mát lạnh làm tê dại đầu lưỡi và cổ họng. Tôi bóc gói thịt bò khô loại miếng, vắt nửa quả chanh vào, rồi lắc lắc gói thịt bò trước khi nhấm nháp từng miếng bò chua cay với sự thoả mãn vô cùng. Đúng lúc này thì Vô Diện xuất hiện. Cơ quan tôi không phải là nơi mà người lạ có thể vào. Nếu không gõ mật khẩu vào khoá điện tử ở cửa ra vào thì sẽ không vào được.

Đó là một cô gái cao hơn 1 met 60 đến 1 met 62 với khuôn mặt trắng nhờ cùng những đường nét có thể thấy ở bất cứ cô gái bình thường nào. Cô mặc bộ đồ nữ sinh Hàn Quốc với sơ mi trắng cộc tay và váy xếp màu đen cùng tất trắng kéo đến cẳng chân và giày Converse cao cổ màu đen. Tôi vẫn ngồi ở bàn mình trong tư thế tu lon bia trông khá hài hước, mặt đối mặt với vị khách không mời kia. Lúc đó tôi cảm thấy mình đang nhìn một cái mặt nạ không cảm xúc, vô sắc và vô diện. Vì vậy tôi gọi cô là Vô Diện.

Trong tay Vô Diện là một xấp những tấm thiệp mà trong đó tôi nhận ra có tấm thiệp mình viết cách đây ba năm. Tôi hốt hoảng bật dậy, chạy tới định giật lấy tấm thiệp như sợ ai đó sẽ biết được bí mật phải được chôn giấu của mình. Trên tay tôi lúc đó vẫn đang cầm lon bia.

“Bình tĩnh nào. Tôi có chuyện này muốn nói với anh”. Vô Diện trấn an tôi. Giọng cô trơn tuồn tuột, chẳng có chút cảm xúc trong đó cả.

Khi tôi chạy tới chỗ Vô Diện, cô rút trong xấp thiệp tấm thiệp của tôi và nói “Anh có muốn xem ước mơ của người khác và chính mình không?”. Trước một lời đề nghị kì lạ và gây tò mò như vậy thì tôi còn nói được gì.

“Có. Nhưng cô là ai?Tại sao cô lại vào được đây mà không cần mật khẩu? Chẳng lẽ cô chui ra từ một chiếc màn hình máy tính nào đó trong này?”. Tôi thận trọng nhận lại tấm thiệp từ Vô Diện hỏi.

“Từ một không gian và thế giới khác”. Vô Diện trả lời “Nhưng chuyện tôi từ đầu đến có quan trọng bằng việc tôi giúp anh xem được ước mơ của người khác không?”.

“Tất nhiên là không. Tôi đâu có quan tâm cô đến từ đâu”. Tôi gật gù đáp dù đầy hồ nghi. “Vậy xem bằng cách nào?”.

“Đợi một lát”. Vô Diện tiến đến chiếc bàn làm việc gần nhất, đặt xấp thiệp lên đó. Hoá ra trong tay cô cầm một thiết bị giống điện thoại di động từ trước đó rồi.

“Tại sao cô lại lấy được thiệp trong hòm thư Ước mơ? Hòm hòm thư làm gì có chìa khoá để mở đâu?”

“Chắc không?”. Vô Diện đưa tay lên cổ lấy ra một chìa khoá nhỏ xâu trong dây chuyền cô đeo. “Có thể anh không tin, nhưng hòm thư đó là của tôi đặt ở đó từ rất lâu rồi. Trước cả khi anh đến làm việc ở đây”.

Cô ta nói đúng. Tôi có nghe sếp mình kể rằng hòm thư Mơ Ước đã ở đó trước cả ngày cơ quan hoạt động. Những người sống ở xung quanh nói rằng thi thoảng có một người mặc đồ trắng đến lấy thiệp mang đi đâu không rõ. Nhưng giờ thì tôi biết là ai rồi. Mai tôi sẽ kể chuyện này với sếp.

Vô Diện chọn 1 tấm thiệp trong cả trăm tấp, cô đút thiệp vào khe rãnh ở sườn thiết bị rồi tôi xem. Trên màn hình hiện lên hình ảnh một đôi nam nữ đang hành sự với nhau ngay trong chính cơ quan. Tôi trố mắt xem và nhận ra Bốp, tay đồng nghiệp cao 1m95 nặng hơn một tạ đang ở trên Bi, đồng thời hai tay gã đang mân mê đôi bầu vú hấp dẫn của cô. Bi là hoa khôi ở cơ quan tôi nhưng đã nghỉ việc mới đây để cưới chồng. Tôi ghét cay ghét đắng Bốp vì tính khôn vặt của gã, tôi cũng từng yêu đơn phương Bi một thời gian khá dài.

“Chuyện này là thật à?”. Tôi nhíu mày hỏi Vô Diện dù mắt không rời khỏi màn hình. Bên dưới tôi đang cương cứng hết sức có thể.

“Không phải. Đây chỉ là ước mơ của người tên là Bốp viết lên tấm thiệp và đút nó vào hòm thư. Sau đó máy đọc sẽ hiển thị hình ảnh của ước mơ như anh đang thấy”.

“Ước mơ thú vị đấy”. Tôi buột miệng nói. Trên màn hình, Bốp vừa xuất vào trong Bi với vẻ mặt không thể mãn nguyện hơn. Sau đó thì màn hình tối thui.

“Ước mơ đó đã chấm dứt vĩnh viễn”. Vô Diện nói. “Khi anh đút bất cứ một tấm thiệp nào vào máy đọc này sẽ xảy ra hai trường hợp. Một là xem lại hai là màn hình đột ngột tắt đi. Trường hợp một là ước mơ của người đó viết lên thiệp vẫn chưa từ bỏ. Còn trường hợp hai…”

“Thì có nghĩa là ước mơ đó đã chấm dứt”. Tôi chen vào.

“Đúng là như vậy”.

“Bốp từ bỏ ước mơ một lần phang Bi cũng hợp lý thôi. Cô ấy đã cưới một người thành đạt đáng ghen tị mà”. Tôi thầm nghĩ và thấy đồng cảm với Bốp và gõ nhẹ mấy cái lên màn hình máy đọc. Lần này không phải là một ước mơ giống phim khiêu dâm nữa, mà là hàng nghìn con mèo với đủ màu sắc đang đi lại xung quanh một mê cung với vô vàn lối đi. Mà trên lối đi rải rắc nhiều đồ ăn ngon như cá, sữa, pho mai, nhiều loại hạt trông rất lạ mắt mà tôi không thể phân biệt được.

“Ước mơ của ai mà nhiều mèo vậy?”. Tôi lên tiếng.

“Không ai cả. Đó là thế giới mèo, nó tồn tại song song với thế giới của anh và thế giới của tôi”.

“Nghe giống bài học về không gian vậy. Có cách nào để tới thế giới của mèo và của cô không?”.

Vô Diện nhìn tôi chằm chằm như thể tôi vừa hỏi một câu rất ngu ngốc vậy. “Có. Nhưng để đến được các thế giới song song bằng phương tiện vật lý gần như là không thể”.

“Cô nói khó hiểu quá”. Tôi bĩu môi.

Vô Diện nhìn xung quanh văn phòng rồi cầm tay tôi dẫn về hướng cửa sổ nhìn ra hồ Vĩnh Cửu. Khi Vô Diện nắm tay mình, tôi có một cảm giác không nóng cũng không lạnh mà lưng chừng giữa hai trạng thái này.

“Anh thấy chiếc hồ rộng lớn kia không?” Vô Diện nói.

“Có”. Tôi nhún vai đáp. “Mỗi lần đi dạo một vòng quanh hồ tôi thở ngược xuôi luôn”.

“Khoảng cách thế giới của anh với thế giới của mèo và thế giới của tôi cách xa nhau đến mức,dù di chuyển với vận tốc ánh sáng, nhưng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể tới được. Thời gian ở đây được đo lường bằng ví dụ cứ mỗi 100 năm anh ném 1 viên đá nhỏ xuống hồ, rồi lặp lại cho đến khi hồ nước đầy ắp đá, thì anh sẽ đến được thế giới của mèo hay của tôi. Tôi không nói là không thể đến được, nhưng khoảng cách và thời gian để đến được là không thể nghĩ bàn”. Vô Diện giải thích.

“Một khoảng cách vô tận”. Tôi kết luận. “Vậy tại sao cô lại có mặt ở đây”.

“Vì nhờ những kẻ mơ mộng như anh đó”. Vô Diện đáp.

“Lại một điều khó hiểu đấy”. Tôi đặt tay lên trán nói.

Lúc này đồng hồ điểm 12 giờ trưa. Tiếng chuông từ ngôi nhà thờ gần đó vang lên từng hồ rộn ràng và vui tai.

“Tôi phải đến nơi khác để thu thập thiệp ước mơ rồi”. Vô Diện nói. “Ngày mai tôi sẽ quay lại và giải thích với anh. Trong lúc đó anh muốn xem ước mơ của bất cứ ai cũng được. Và nếu có thời gian, anh cũng hãy quan sát thế giới mèo qua máy đọc, rất thú vị đấy”. Nói xong Vô Diện biến mất. Cứ như có một ai đó ấn vào chiếc công tắc gọi cô ta vậy.

Chiều hôm đó tôi xem cả thảy hai chục ước mơ của những đồng nghiệp. Tất cả đều có màu sắc riêng rất thú vị. Tuy nhiên nếu có gặp họ, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ để lộ những gì tôi đã thấy, vì đó chẳng khác nào đang đi trong đầu những người bạn của mình vậy. Không ai thích như thế đâu, không ai thích hết.

Tôi mang xấp thiệp và máy đọc về nhà xem tiếp. Đến rạng sáng Chủ Nhật, khi nằm trong chăn tận hưởng làn không khí 26 độ C lý tưởng từ điều hoà phả ra, tôi vẫn đang xem ngấu nghiến từng ước mơ của đồng nghiệp. Có ước mơ tôi phá lên cười, có ước mơ tôi thấu cảm với người đó và lần nào cũng vậy, tôi luôn trì hoãn xem ước mơ của chính mình. Nhưng có một điều khác làm tôi quan tâm, tất cả ước mơ tôi chỉ có thể xem một lần mà thôi. Người ta đã thôi không còn mơ ước nữa.

.

Chủ Nhật khi tôi tỉnh dậy thì đã thấy Vô Diện ngồi bên cạnh rồi. Cô làm giật mình nhưng không ngạc nhiên. Tôi gần như đã chấp nhận sự tồn tại của các thế song song và tin rằng Vô Diện có thể đã dùng phép độn thổ hoặc đi xuyên tường vào nhà rồi tới phòng tôi.

Vô Diện ngồi trong từ thế xếp chân kiểu Nhật, cô hỏi tôi đã xem đến đâu rồi. Tôi mắt nhắm mắt mở trả lời cũng gần hết rồi. Có ước mơ kéo dài 30 phút, nhưng có ước mơ tôi chỉ xem được không quá 20 giây. Đó là kiểu ước mơ người mơ đang sở hữu tiền bạc, xe Ferrari, một cuộc sống đầy đủ theo đúng chuẩn là kết thúc.

“Đưa tôi máy đọc. Tôi muốn xem thế giới của mèo ra sao”. Vô Diện chìa tay ra.

Tôi đưa máy đọc cho cô rồi mở cửa sang phòng tắm đánh răng rửa mặt. Xong xuôi quay lại phòng, tôi cảm thấy Vô Diện nhợt nhạt hơn hôm qua khá nhiều. Tôi không biết tại sao lại như vậy. Trông cô như một làn khói có thể tan biến bất cứ lúc nào.

“Không còn nhiều ước mơ nữa”. Vô Diện tay cầm máy đọc ngước lên nhìn tôi nói. “Hôm qua tôi đã đi kiểm tra rất nhiều hòm thư khác nhưng trống trơn. Không ai viết thiệp ước mơ nữa”.

“Ý cô là viết những cái vớ vẩn như vậy sao?” Tôi xin lỗi Vô Diện nhưng buộc phải nói là như thế.

“Hôm qua anh hỏi tôi đến từ đâu và tại sao tôi lại ở đây phải không?”

Tôi gật đầu rồi tìm chiếc điện thoại xem thế giới đang xảy ra chuyện gì khi mình ngủ.

“Nơi tôi sống và nơi tôi sẽ đến tuỳ thuộc vào những kẻ mộng mơ. Hình hài anh đang thấy ở tôi chỉ là một dạng tạm thời. Nếu ai đó cụ thể hoá ước mơ của mình thì tôi sẽ được chuyển đến một thế giới thật. Còn không thì…”

“Nếu không thì sao?”. Tôi tò mò nhưng mắt không ngừng lướt tin tức trên điện thoại.

“Tôi lại phải chờ đợi trong khoảng thời gian lâu đến mức không thể nghĩ bàn”. Vô Diện cắn môi. “Thời gian của tôi không còn nhiều. Nhưng anh xem cái này đi”.

Tôi bỏ điện thoại của mình xuống bàn, cầm lấy máy đọc và nhận ra có sự bất thường ở thế giới mèo. Hôm qua những gì tôi thấy ở thế giới mèo chỉ là một góc thôi, phần còn lại khi Vô Diện kéo nhỏ màn hình lại thì tôi mới thấy toàn cảnh. Góc còn lại là một con đường ngoằn ngoèo nhìn đã thấy nản và không có một đồ ăn nào để hấp dẫn lũ mèo cả. Nhưng ở cuối con đường đó là một vùng đất vô cùng tận những loại đồ ăn đủ để cả thế giới mèo tận hưởng suốt đời. Tuy nhiên lại chẳng có một con mèo nào lựa chọn lối đi khó khăn để đến phần thưởng đó cả. Tất cả đang chen chúc, giành giật những đồ ăn rải rắc trong một góc mê cung không lối thoát.

“Không có một con mèo nào muốn đến Thiên đường sao?”. Tôi chép miệng.

“Cũng như chẳng có ai dám thực hiện ước mơ của mình cả”. Vô Diện bổ sung.

“Khoan, có một con Bạch Miêu đang mon men trong lối đi rối rắm dẫn đến Thiên đường”. Tôi hét lên chỉ vào máy đọc rồi đưa cho Vô Diện xem. Cô chú tâm quan sát và nói với tôi rằng Bạch Miêu đang lạc đường, nó bắt đầu quay trở lại mê cung đầy đồ ăn cùng hàng trăm con mèo khác. Tôi với Vô Diện ngồi xem một lúc nhưng không có tiến triển gì.

“Tôi phải đi rồi. Cầu mong hôm nay sẽ có nhiều ước mơ đang đợi tôi”. Vô Diện đưa lại máy đọc cho tôi rồi mở cửa sổ nhảy phắt ra bên ngoài. Phòng tôi ở tầng bốn. Cô gái này kì lạ thật. Cả Chủ Nhật tôi không đi đâu nữa, chỉ chú tâm theo dõi cuộc hành trình và Bạch Miêu và xem nốt chỗ thiệp ước mơ.

.

Đầu tuần cơ quan không có nhiều việc. Cấp trên thì đi họp, đồng nghiệp thì tụ tập bàn tán về mấy chương trình truyền hình thực tế hôm qua chiếu.

Tôi lẻn ra ngoài với cái cớ đi gặp khách hàng vào siêu thị, mua một bao thuốc và ra ngồi ở hồ Vĩnh Cửu và vục đầu xem Bạch Miêu từ bỏ hay tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm Đất hứa nữa không. Trông nó gầy đi nhiều so với đám mèo béo múp míp đang nằm ườn ở góc kia mê cung. Bạch Miêu đang ở đoạn nếu rẽ phải nó sẽ gặp đám mèo và đồ ăn, còn đi thẳng thì sẽ tiếp tục cuộc hành trình vô tận của mình. Lúc này Vô Diện từ đâu xuất hiện ngồi bên cạnh tôi .

“Hôm qua thế nào?” Tôi hỏi khi rời mắt khỏi máy đọc châm một điếu thuốc. Hôm nay tôi thực sự ngạc nhiên khi thấy Vô Diện còn nhợt nhạt hơn trước. Có cảm giác như cô sắp tan biến vào không khí vậy.

“Không có gì”. Vô Diện nói. “Bạch Miêu thế nào rồi?”.

“Sắp bỏ cuộc rồi”. Tôi rít một hơi dài rồi ném luôn điếu thuốc xuống mặt hồ.

Tôi và Vô Diện cứ im lặng một lúc lâu rồi tôi tự mình thú nhận là vẫn chưa xem ước mơ của chính tôi.

“Anh sợ nó sẽ biến mất phải không?”.

Tôi im lặng khi Vô Diện hỏi.

“Tại sao anh lại bị cuốn hút vào hành trình của Bạch Miêu? Anh muốn nó đến được Đất hứa sao?”

“Đúng là như vậy”. Tôi gật đầu.

“Tôi cũng mong anh vẫn có ước mơ, như anh mong mỏi Bạch Miêu đến đích”. Vô Diện nắm chặt tay tôi. Trong khoảnh khắc này tôi cảm thấy mình bất lực vô cùng. Một lúc sau Vô Diện đứng dậy ra đi. Khi tôi quay sang nhìn cô thì một nửa khuôn mặt của Vô Diện đã tan biến vào hư vô.

Chiều tan làm, tôi tìm đến một xưởng thủ công nhỏ nằm ngoài trung tâm mua vài dụng cụ và con dao gọt loại tốt. Tối đến tôi không thiết tha gì điện thoại hay máy đọc nữa.Tôi đẽo, gọt, tiện, lia lưỡi dao cắt trúng ngón tay… tôi tỉ mẩn với con dao và khúc gỗ trên tay cho đến tận sáng. Tôi hoàn thành một con mèo từ khúc gỗ đó và ngủ gục trên bàn làm việc. Hôm đó tôi không đi làm.

.

Lúc tỉnh dậy, tôi mở máy đọc thấy Bạch Miêu đang ở trong Đất hứa và tận hưởng thành quả của minh. Trước khi máy đọc tắt phụt, tôi nghe thấy tiếng Bạch Miêu kêu meo meo và đưa mắt nhìn về phía tôi. Máy đọc có lẽ đã hết pin, tôi còn chưa kịp xem ước mơ của mình.

.

1 năm sau khi nghỉ việc, tôi đã mở một cửa hàng chế tác đồ gỗ thủ công. Những sản phẩm tôi tự tay đẽo gọt ban đầu rất xấu và thô kệch. Nhưng qua mỗi ngày, tay nghề tôi càng tiến bộ và sau 6,7 tháng tôi đã có những khách hàng đầu tiên. Khi có khách hàng rồi rồi tôi lại tích góp để mở một cửa hàng nhỏ trong trung tâm. Ngày nào cũng có khách hàng mới đặt hàng, dù thu nhập chỉ đủ trang trải và dư một ít. Tuy vậy tôi hạnh phúc và đang sống bằng ước mơ của mình.

Hôm nay sáng ra đã có khách hàng đứng ở bên ngoài ngoài ngắm nhìn những tác phẩm của tôi qua lớp cửa kính. Đó là một cô gái khoảng 20 tuổi và một con Bạch Miêu đang cọ đầu vào cổ chân cô gái. Khi nghe thấy tiếng bước chân của tôi lại gần, cả người lẫn mèo đều quay nhìn. Tôi mỉm cười, Vô Diện đã quay lại và Bạch Miêu từ thế giới mèo đã đến đây với tôi, thông qua ước mơ của tôi.

Photo : Kefan404

Lan tỏa nếu thấy hay nhé:

Viết một bình luận

Trần Đức Nhân