DẪN CON GÁI ĐẾN CỔNG THIÊN MÔN

*up bù Chủ nhật 23/8 không phải truyện tuần này mọi người nhé ❤

DẪN CON GÁI ĐẾN CỔNG THIÊN MÔN

Đạo không biết liệu có phải vô tình hay do tác động của lực hấp dẫn, đã đưa đẩy cái chết thành chủ đề gần đây luôn lởn vởn trong thế giới của gã hay không.

Trong tuần này Đạo đọc một bài viết dấy lên quan ngại về những vụ tự tử liên tiếp trong giới giải trí Châu Á. Tất cả đều bắt nguồn từ trầm cảm, một kết luận rất chung chung nhưng hợp lý. Đạo cũng vừa hoàn thành một loạt các báo cáo tài chính cho công ty với sự căng thẳng chưa từng thấy. Gã liên tục nghe nhạc của Linkin Park, chìm đắm trong chất giọng đặc biệt của Chester Bennington, để tìm kiếm một sự cân bằng trong những giờ mệt mỏi khi tập trung cao độ. Một thói quen từ thời đại học của Đạo. Gã có thể chọn những thể loại khác với nhịp điệu nhẹ nhàng hơn, nhưng Đạo lại cảm thấy nhạc Rock làm từng sợi thần kinh trong đầu gã cảm thấy thư giãn. Hiện tại, Linkin Park vẫn tồn tại nhưng đã mất đi linh hồn của mình, Chester Bennington đã treo cổ tự tử hai năm trước rồi.

Tối thứ Sáu, cuối cùng mọi báo cáo đều đã hoàn thành. Đạo tự thưởng cho mình một đêm muộn xem lại The Dark Knight. Gã muốn so sánh nhân vật Joker do Heath Ledger và Joaquin Phoenix thủ vai, ai mới thực sự là người xuất sắc nhất Thật là một câu hỏi khó khăn, nhưng Đạo chọn Heath Ledger là diễn viên nhập vai Joker thành công nhất. Thật đáng kinh ngạc khi một người trẻ như vậy lại diễn xuất thành công đến như vậy!

“Và chết trẻ đến như vậy”. Đạo chép miệng khi nhận ra rằng Heath Ledger đột tử ở tuổi 28. Vậy là cả tuần này, từ tin tức, âm nhạc cho đến phim ảnh đều có sự hiện diện của những người đã chết.

Đạo mở tủ lạnh, trong nhà không còn một đồ giải khát nào, một chai Lavie cũng không. Căn hộ gã thuê trên tầng 17, ngoài trời thì mưa nặng hạt và đã hơn 11 đêm rồi. Ai đó ra bên ngoài lúc này hẳn phải là một kẻ cô độc và buồn bã lắm. Có khi cũng chán đời nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, Đạo vẫn quyết định đội chiếc mũ lưỡi trai, khoác trên áo gió, đi đôi Adidas bước ra khỏi căn hộ đón tháng máy xuống tầng triệt, rồi qua cửa hàng Circle K đối diện mua đồ uống.

Khi chờ thang máy, Đạo lắng nghe tiếng mưa rơi rì rào ở bên ngoài, mưa có vẻ lớn khi ánh gã ngó qua cửa sổ ngoài hành lang thì không có bất cứ sự vật nào hiện ra rõ ràng qua tấm kính cả. Cũng không có ai bước ra khỏi căn hộ giờ này. Đạo lấy điện thoại trong túi, không có tin nhắn nào cả. Lướt facebook cũng chẳng có tin gì mới. Thật ra đây là lần thứ năm mươi gã rút điện thoại trong ngày hôm nay rồi. Cũng có thể là hơn. Cuối cùng thì thang máy cũng tới, Đạo cũng chẳng để ý thang lên hay xuống khi đứng chờ cả. Trong thang máy, Đạo tự cảm thấy cuộc sống thật sự là vô vị, chẳng có lấy một niềm vui nào có thể làm con người thoả mãn được mấy chốc. Kể cả tiền bạc và danh tiếng cũng không mua được một ý nghĩa thực sự cho cuộc đời này. Những lần làm tình vui vẻ thì khá hơn một chút. Ít nhất chúng vẫn đọng lại trong những năm tháng 20 tuổi gã rõ ràng hơn bất cứ sự kiện nào.

“Hừm, nếu có thể mua được thì tại sao Heath Ledger, Chester Bennington hay Sulli xinh xắn của nhóm nhạc Kpop F(x) lại tự sát?”. Càng ngẫm nghĩ về lý do tại sao cái chết luôn là ám lên nhưng người nổi tiếng và đầy đủ vật chất, Đạo lại càng thấy rối rắm. Gã chưa bao giờ có cả danh tiếng lẫn vật chất cùng một lúc, nên càng bế tắc hơn khi tìm kiếm một lời lý giải hợp lý.

“Nhưng chẳng phải họ hoạt động, họ hiến dâng thời gian, tuổi trẻ của mình cho nghệ thuật và cho đó là một khái niệm có ý nghĩa sao? Vậy sau khi đã được công nhận là nghệ sĩ và có cả tiền bạc mà họ vẫn tự sát?”. Đạo càng lúc càng đi vào một mê cung mà mỗi câu trả lời gã tự nghĩ ra lại đưa chính gã vào ngõ cụt.

“Thôi, thang máy xuống tầng triệt rồi, chấm dứt màn tự thuật ở đây”. Đạo tự nhủ.

.

Bên ngoài mưa to hơn là Đạo nghĩ. Ngay đến lễ tân cùng bảo vệ trực dưới sảnh cũng ngạc nhiên khi có ai đó định ra ngoài vào lúc này. Bỏ qua những cái nhìn tò mò, Đạo rảo bước nhanh qua cửa chính, cửa kính tách sang hau bên khi gã đến gần, những hạt mưa đầu tiên hắt vào giày rồi mặt gã.

Vừa bước ra ngoài, Đạo hơi ngạc nhiên khi thấy một cô gái tóc dài ngang vai, đỗi mũ tai bèo nhưng không che được khuôn mặt bầu bĩnh và đôi má lúm đồng tiền. Cô gái đang đứng thẩn thơ ngắm trời mưa, thi thoảng đôi mắt cô chớp nhẹ một cái như thể vừa lưu giữ một khoảng khắc đẹp. Nước mưa đọng lại thành một vũng ngay chỗ cô đứng, hệ thống thoát nữa cũng bị bất ngờ trước trận mưa lớn.

“Trông giống một sinh viên năm ba hoặc bốn”. Đạo nghĩ thầm rồi tiếp tục đưa mắt nhìn cô lần nữa. Gã thực sự ấn tượng trước cô gái.

Cô trông hơi mập, ăn mặc có phong cách với áo hở vai, quần bò ống rộng cùng một đôi giầy Chunky của Balenciaga màu xanh cốm. Đạo nhìn chằm chằm vào dòng chữ “I belong to spirits” xăm ngay dưới xương quai xanh nửa ẩn nửa hiện qua ánh đèn đường và chiếc áo hở vai cô mặc.

“Em là Mai”. Mai chậm rãi quay sang nhẹ nhàng giới thiệu khi nhận thấy Đạo đang rất chú tâm quan sát mình. Dưới ánh đèn điện cao thế nằm giữa chung cư và siêu thị, Hai má Mai ửng đỏ vì có một gã 27,28 tuổi bảnh bao, cao trên 1 met 75, mặc áo sơ mi cộc tay với quần cộc tò mò nhìn mình. Thật ra Mai cảm thấy một chút lo lắng, một cảm giác như ai đó bắt gặp cô đang làm chuyện khuất tất.

“Em có đôi mắt đẹp quá”. Đạo mở đầu làm quen bằng một sự khen ngợi không giấu diếm.

Quả thật Mai có đôi mắt rất đẹp như phát sáng trong đêm mưa. Gã cảm giác rằng với đôi mắt đó, Mai có thể nhìn thấy bất cứ trạng thái nào của vật chất mà cô muốn. Như linh hồn chẳng hạn. Dù biết như thế này là quá nhanh, nhưng Đạo cảm thấy rất có hứng thú và ham muốn với Mai. Gã chợt nghĩ đến lần gần đây ngủ với ai đó trong một mối quan hệ nghiêm túc cách đây là bao lâu rồi. Ba tháng trước, với một đồng nghiệp khi cả hai cùng vào Nha Trang vì việc chung ở công ty.

Mai khẽ cúi đầu trước lời khen của Đạo cùng nụ cười bối rối trên môi. Đạo nhanh chóng đánh giá rằng Mai hiếm có những mối quan hệ khác giới, vì thế lúng túng trước một tình huống bất ngờ như thế này. Còn gã thì đã có vài năm làm trong lĩnh vực tài chính, một môi trường mà việc xã giao có khi còn quan trọng hơn cả chuyên môn. Nhiều lần gã phải tiếp chuyện, đàm phán với những đối tác khó chịu mà cấp trên cũng phải chịu thua. Bằng sự kiên nhẫn và lắng nghe bất cứ sự phàn nàn, chê bai, giận dữ trước khi Đạo chốt lại thương vụ bằng một thông điệp miễn chê “Bên anh nói phải, chúng tôi vẫn còn những thiếu xót. Nhưng công ty chúng tôi mỗi năm đều có tiến triển được đo lường bằng số liệu thực tế qua những hợp đồng lớn. Các anh hãy đặt lòng tin vào chúng tôi, chúng ta hãy cùng nhìn về một hướng, những vấn đề khó nhất cứ để chúng tôi lo… Các anh chỉ cần ký vào bản cam kết này (Đạo hai tay đưa ra hợp đồng) và sau đó cùng nâng ly ăn mừng thôi”. Khả năng đàm phán của gã sau những lần đó đã làm các nữ đồng nghiệp choáng váng. Đạo không chỉ ngủ với một mà là hai đồng nghiệp. Cả hai đều trẻ trung, hấp dẫn và có các vệ tinh khác theo đuổi.

“Em cũng qua Circle K à?”. Đạo tiếp tục chủ động, gã tiến lại sát về phía Mai. Mưa đã nhỏ đi một chút, một chiếc taxi bấm còi “pim pim” khi đi qua hai người. Khi đứng đối diện Mai, Đạo mới thấy cô có đôi môi căng mọng như trái đào mơn mởn.

“Dạ… À vâng. Em thèm uống Strongbow, đang chờ mưa ngớt để qua mua”. Mai nhẹ nhàng trả lời.

“Em uống chưa đã ở trên club hay sao mà bây giờ vẫn muốn một chai nữa”.

“Sao anh biết? Đúng là em vừa từ 1900 về”. Mai bật cười, hai tay cô mân mê những lọn tóc khi Đạo quán đúng.

“Anh may mắn thôi”. Đạo nhún vai. Gã nói một phần do đặc thù công việc, rồi hôm nay là cuối tuần và trông Mai ăn diện như vừa từ một party vui hết cỡ đi về.

“Mười phút trước bạn em thả em ở đây rồi phóng xe như bay về nhà, khi em doạ nó một câu”. Mai tủm tỉm cười. “Anh đoán xem em đã nói gì với nó đi”.

Đạo cười, gã đã thấy được tín hiệu từ Mai. “Không có lần ăn may thứ hai đâu. Em nói cho anh biết với”.

“Anh không tin đâu. Nghe trẻ con lắm”. Mai bật cười vui vẻ.

“Em càng làm anh tò mò đấy. Nếu em không nói thì đêm nay anh mất ngủ luôn quá”.

“Được rồi được rồi, anh đừng lăn ra cười đó. Em nói là có mấy linh hồn đang đứng ngay bên cạnh nó kìa”.

“Không tồi cho một đêm mưa gió đi về một mình. Nếu là anh cũng sẽ hơi chột dạ đấy”. Đạo nhún vai.

“Nhưng đúng là không có gì đáng sợ mà. Trừ phi nó gặp Lão gác cổng, đó mới là…” Mai chợt dừng lại khi thấy câu chuyện cô kể đã đi quá xa. “Ngớt mưa rồi. Anh qua Circle K mua gì thế?”.

“Một chai Strongbow cũng không tồi để ngồi nghe em kể tiếp câu chuyện về linh hồn và…”

“Lão gác cổng”. Mai mím môi trả lời. Cô đã không cười khi nhắc lại cái tên đó nhưng Đạo không để ý. Gã mặc nhiên cho rằng đấy chỉ là một câu chuyện vui mà Mai chỉ kể được đến đấy với trí tưởng tượng của cô. “Em sẽ mời anh”. Nhưng Đạo đã đúng, Mai cũng có cảm tình với gã. Mọi chuyện bây giờ thì tuỳ vào những chai Strongbow ở Circle K. Một tin nhắn gửi tới iPhone của Đạo nhưng gã không hề biết.

.

Mai đã trả tiền mấy chai Strongbow thật. Máy quẹt thẻ gặp trục trặc mà Đạo không mang tiền mặt trong người. Đây là một cái cớ tốt để gã hẹn Mai vào một dịp khác, ngày mai chẳng hạn nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.

Bỏ quên câu chuyện về những linh hồn trong đêm mưa lẫn Lão gác cổng hay ông ba bị của Mai, Đạo bắt đầu dẫn dắt cô vào mấy điều thú vị hơn liên quan đến đồ ăn, thời trang, học hành. Môi trường công việc đã giúp gã mài giũa khả năng nắm bắt những dấu hiệu nhỏ nhất để lấy lòng, tạo dựng niềm tin nơi đối phương. Đối với một cô gái trẻ vẫn ngây thơ khi doạ bạn bằng ma quỷ, hồn vía như Mai lại càng đơn giản. Sau một lúc trò chuyện trên bậc thềm ngoài cửa hàng Circle K, Mai đã kể nhiều chuyện riêng tư hơn, cô và Đạo mỗi người đã uống tới chai Strongbow thứ ba. Tay của Đạo thi thoảng vô tình chạm vào cánh tay, vai và tóc Mai. Cơn ham muốn của gã được đẩy lên cao khi nhận ra bộ ngực lớn đáng ngạc nhiên của Mai mỗi khi chiếc áo hở vai tụt xuống.

Mai thực sự bị cuốn hút bởi những gì Đạo nói. Cô cũng được khá nhiều người khen, nhưng Đạo lại đầu khéo léo khơi gợi những cảm xúc trong cô. Gã không chỉ khen mà còn khích lệ Mai muốn nghe, muốn muốn nhiều hơn nữa. Sự ngọt ngào của Đạo là điều làm Mai bất ngờ. Cô không dừng tiết lộ những bí mật của mình cho gã

“Bố em đã rời xa mẹ con em vì mẹ có khả năng đặc biệt. Có người được phú cho khả năng ca hát, anh thì rất khéo léo làm vui lòng phụ nữ, còn mẹ em thì lại… nhìn thấy những điều em cho là thú vị”. Mai say sưa kể nhưng Đạo cảm thấy cô vẫn dè chừng không nói rõ được hết.

“Em nói xem”.

“Thú vị nhưng cũng là một lời nguyền, một trò đùa của số phận. Em không biết nữa, nhưng mẹ em nói rằng như thế cũng không đến nỗi nào”. Mai cười xoà.

“Vậy một hôm nào đó anh có thể gặp mẹ em có được không? Anh tò mò với năng lực đặc biệt của mẹ em đấy”.

“Thế thì sẽ lâu đấy. Mẹ em đi suốt, đến em 1 tháng chỉ gặp mẹ vài lần”.

“Mẹ em công tác ở xa sao?”

“Vâng, nhờ khả năng đặc biệt nên mẹ em rất bận rộn”.

“Như thế thì em hay ngủ một mình ở nhà?”

“Vâng em hay ngủ một mình ở nhà”.

“Hôm nào anh qua chơi nhé”.

“Không được đâu. Em không cho nam giới vào nhà khi ở một mình bao giờ cả”. Mai cười xoà.

“Biết đâu anh sẽ là ngoại lệ”. Đạo nhìn vào mắt Mai, tay gã nhẹ nhàng đặt lên vai trần bên trái của cô.

“Em không biết ạ”. Mai cũng đáp lại Đạo với ánh mắt trìu mến và tin tưởng. Cô cúi xuống, khẽ liếc vào màn hình điện thoại, đã gần 1 giờ đêm. Mưa đã tạnh hẳn. Một đôi trai gái từ chung cư băng qua đường để vào Circle K mua đồ.

“Em phải về rồi”. Mai đưa tay che miệng ngáp nhẹ một cái. “Mai anh bận gì không?”.

“Chắc là không”.

Đạo bất giác đút tay vào túi quần rút điện thoại ra. Yên nhắn tin từ gần 2 tiếng trước. Gã không thể nhớ đã bao lâu rồi Yên mới nhắn tin cho mình kể từ khi nàng cưới chồng. Tin tức gần đây Đạo biết thì Yên đang mang thai, gã thực tâm thấy mình cho nàng. Yên nhắn tin hỏi liệu mai gã có thể cà phê một lát với nàng được không.

“Nhưng bây giờ thì có rồi em ạ”. Đạo mở khoá màn hình nhắn lại Yên rằng “Được”. Ngay tức khắc Yên trả lời gã “Em cảm ơn”, cứ như là nàng đã đợi Đạo hồi âm suốt 2 tiếng vừa rồi trong khi gã đang tán tỉnh một cô gái 21 tuổi.

“Vậy tối mai anh mời em strongbow nhé”. Mai cười nhưng sau đó nét mặt cô từ vui vẻ chuyển thành ngạc nhiên. Mắt cô mở to nhìn chằm chằm Đạo, môi mím lại, hai tay nắm chặt lại trong khi gã đang nghĩ Mai giận mình vì đổi không thay có.

“Xin lỗi, không phải là anh cố ý trêu em mà do lúc này anh mới kiểm tra inbox”.

Mai vẫn không đáp lại. Đạo cảm thấy trong cái nhìn đầy bất ngờ của cô không chỉ có gã, mà bao gồm cả không gian xung quanh, hai bên và phía sau, tựa như Mai đang nhìn vào một vật chất vô hình nào mà gã không nhìn thấy bằng đôi mắt đẹp của cô.

“Em đang nghĩ không biết liệu mai em có nên cho anh biết một vài điều nữa về em nữa không? Em cảm thấy anh sẽ không thoải mái nếu biết đâu”. Mai nói những lời lạ lùng làm Đạo thấy bối rối. Cô tiếp tục hỏi mai gã có hẹn buổi sáng rồi phải không. Đạo gật đầu.

“Tối mai gặp lại anh vậy”

“Ở nhà anh nhé”. Mai chỉ tủm tỉm cười đáp lại. Sau đó Đạo lấy số và facebook của cô. Gã tháp tùng Mai quay lại chung cư trên đoạn đường lõm bõm nước đọng lại sau trận mưa lớn. Mai ở tầng 26, tầng cao nhất ở chung cư. Trong thang máy, Đạo nhẹ nhàng vỗ nhẹ má Mai chúc ngủ ngon. Cả hai đã nằm trên giường nhưng vẫn ngồi nhắn tin cho nhau đến 4 giờ sáng. Những tin nhắn chỉ dừng lại khi Mai ngủ quên.

.

Sáng thứ Bảy luôn là một thời điểm tốt đẹp nhất để một người đã đắm chìm cả tuần trong công việc, thì giờ đây được cho phép mình có hẳn 1 ngày để nghỉ ngơi trọn vẹn. Thứ Bảy là một loại hình nghệ thuật hiện hữu có tác dụng xoa dịu, cũng như làm tan biến tạm thời những áp lực, chán nản và buông xuôi trước cuộc đời của không ít người.

Quán cà phê mà Yên hẹn Đạo đầy rẫy những con người như vậy. Đó là những gia đình trẻ với đôi vợ chồng cùng một, hai đứa con nhỏ đã từ bỏ các giấc mơ đẹp đẽ nhưng thiếu thực tế, để tập trung vào cuộc sống hiện tại hơn – kiếm tiền, chăm con và giải trí. Đạo nhấp ngụm cà phê đen để tỉnh táo, gã quan sát đôi vợ chồng trẻ đang hục hặc với nhau chỉ vì không ai muốn trông đứa con trai 3-4 tuổi hiếu động chạy đi chạy lại trong quán.

Đạo dù 4 giờ sáng mới bắt đầu ngủ nhưng 9 giờ gã đã tỉnh giấc để chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ Yên sau vài năm không liên lạc. Gã đã từng có những ngày chạy đua tiến độ công việc căng thẳng đến mức thức hơn 30 giờ là chuyện bình thường. Hôm nay Yên đi với hôn phu của nàng. Một người đàn ông trạc tuổi Đạo, với vẻ trí thức cùng khuôn mặt lành lùng, khó gần của một chuyên viên chứng khoán có chuyên môn cao và có thu nhập tốt. Bằng chứng là anh ta đeo chiếc Rolex bản thép đang được giới sưu tập săn lùng. Anh ta cũng giống gã, vòng bụng bắt đầu to ra khi sắp bước vào tuổi 30.

Đạo thầm nghĩ chồng Yên có lẽ cũng giống gã và nàng, là những đứa trẻ lớn lên với nhiều ước mơ nhưng rồi thời gian đã dạy cho tất cả hiểu rằng ước mơ là một sự nguy hiểm, là thứ độc dược giết chết sự ổn định và đem tới một tương lai không chắc chắn. Tốt nhất hãy tập trung vào một cuộc sống thực tế – chăm chỉ làm việc, tích luỹ tiền bạc để xây dựng một nền tảng vững chắc trước khi đứng trước một vấn đề lớn như mua nhà, xe hơi còn thiết thực hơn là đổ tiền vào giấc mơ.

Yên bây giờ trông đẹp hơn nhiều so với thời điểm nàng yêu Đạo. Gã thấy nàng mặn mà, đằm thắm rất cuốn hút của phụ nữ 25 tuổi, độ tuổi mà sắp đẹp phô bày rõ nhất. Yên mặc chiếc váy xoè màu tím, tóc nàng để xoã, khuôn mặt trái xoan thanh tú vẫn đọng lại trong Đạo rất nhiều cảm xúc. Yên đang có thai được 2 tháng, trông nàng có vẻ tăng cần hơn trước một chút. Kể từ khi bước vào trong quán, Yên lúc nào cũng nắm lấy tay chồng. Cả hai rất hạnh phúc và nóng lòng chờ đón đứa con đầu lòng.

Sau khi Đạo và chồng Yên bắt tay nhau, trao đổi mấy câu xã giao về công việc thì anh ta đứng dậy khéo léo nói mình có công việc phải giải quyết qua điện thoại, còn vợ và Đạo cứ nói chuyện riêng thoải mái. Dù Yên không nói, nhưng Đạo tin rằng nàng đã kể chuyện giữa mình và gã cho chồng nghe.

“Tự nhiên đi, bạn bè lâu năm mới gặp lại mà”. Chồng Yên cười rồi ra ngoài gọi điện.

Yên mở đầu câu chuyện bằng việc xin lỗi đã không mời Đạo đến đám cưới của mình. Nàng sợ chồng sẽ không vui khi biết trước đây mình và Đạo đã yêu nhau trong thời gian khá dài và vui vẻ đến thế nào.

“Anh hiểu, em đừng áy náy. Thật khó để chấp nhận chuyện đó”. Đạo nói. Ký ức về những lần làm tình trước đây giữa gã và Yên rất thú vị liên tục chạy lại trong trí nhớ của Đạo.

Yên là một cô gái ngây thơ nhưng cũng học hỏi khả năng chiều chuộng rất nhanh. Nàng không từ chối bất cứ một trò tình dục mới mẻ nào. Thậm chí Yên còn ghi chép kỹ lưỡng những lần làm tình đáng nhớ giữa nàng và Đạo. Nàng đã từng mô tả cảm giác khi dương vật đâm vào trong nàng từ phía sau khít thế nào và đem tới sự khoái cảm ra sao. Khi Đạo hỏi lần đầu tiên của Yên nàng cảm thấy thế nào, đau đớn hay thích thú.

“Anh có tưởng tượng ra sẽ thế nào khi nhét một củ cà rốt vào lỗ mũi không?”. Yên đáp lại một câu hỏi tò mò bằng một câu hỏi đầy hình ảnh ẩn dụ.

“Em sẽ chuộc lỗi bằng việc sẽ đến dự đám cưới của anh với con em, nếu như anh không bất ngờ gửi thiệp trong thời gian tới”. Yên cười tươi rói. Đạo nhận ra rằng Yên đã làm mới hàm răng của mình, đều nhau và trắng như ngọc.

“Có lẽ không? Sự ổn định vẫn là điều anh phải phấn đấu”. Đạo trả lời. “Dù đã biết em trong khoảng thời gian không ngắn, nhưng cả đêm qua anh vẫn chẳng đoán được lý do tại sao em liên lạc với anh”.

“Cuộc đời nhiều bất ngờ mà Đạo”. Yên cười, nhưng khuôn mặt của nàng hiện sự buồn bã và lo âu. Đạo giật mình khi nhận ra Yên khi nói xong cũng nhìn chằm chằm vào gã và không gian xung quanh gã như Mai đêm qua đã nhìn như vậy.

“Có điều gì đó mà mỗi mình không biết không?”. Đạo tự hỏi.

“Em có thai, chắc anh cũng biết”. Yên tiếp tục nói. Đạo gật đầu. “Em bất ngờ hẹn anh như vậy vì có chuyện này liên quan đến anh mà em đã định giấu kín đến suốt đời”. Yến mím môi, nàng khẽ cúi đầu xuống để giấu đi giọt nước mắt chuẩn bị trào ra.

“Em nói đi”. Đạo hít một hơi sâu, gã cảm thấy lượng Adrenaline trong mình tăng cao không kiểm soát.

“Sau khi chia tay được vài tuần, em mới biết mình mang thai”.

“Không thể nào! Em luôn là một người rất cẩn thận cơ mà”. Dù đã tự nhủ chuyện như thế nào cũng phải bình tĩnh nhưng đây vẫn là điều quá sức với Đạo.

“Vâng, ngay cả khi quan hệ không đeo bao cao su, thì em vẫn tính toán được thời điểm chính xác để không có chuyện này xảy ra. Nhưng nó vẫn xảy ra”. Yên ngước nhìn Đạo, đôi mắt nàng sũng nước. Yên nhắc lại đúng thời gian, địa điểm và cả hai đã uống say thế nào trong lần làm tình đã dẫn đến cơ sự. Đạo gật đầu xác nhận đúng là như thế.

“Và em đã một mình đi bỏ thai, và không cho anh biết?”. Gã hai tay ôm đầu hỏi Yên.

“Vì đó cũng là sai lầm của em và hai ta đều còn quá trẻ. Em xin lỗi vì đã tự mình quyết định, nhưng thời điểm đó chúng ta đã không còn gì để níu kéo và cũng chẳng có cái gì để đảm bảo một cuộc sống đầy đủ cho đứa trẻ cả”. Yên bật khóc, vài người trong quán để ý tới họ. Đạo đứng dậy, ra quầy lấy mấy tờ giấy khô đưa cho nàng.

“Anh hiểu, tương lai của em sẽ bị ảnh hưởng. Anh không trách em đâu. Anh thật áy náy khi để một mình em chịu đựng chuyện này trong một thời gian lâu như vậy”.

“Em đáng bị thế này. Nhưng chuyện chưa chấm dứt”.

Yên lau nước mắt trên mặt, nàng nhìn sang chiếc ghế trông bên cạnh Đạo khẽ nở nụ cười, như thể có ai đang ngồi đó vậy. Trước khi Đạo cất tiếng hỏi, Yên đã nói ra một điều nếu không phải tự miệng nàng thì gã cho rằng mình đang nói chuyện với một người bị thần kinh.

“Kể từ lúc em mang thai đứa con của chồng em, em ngày nào cũng thấy cô bé ấy, đứa trẻ của chúng ta ngày xưa bỗng xuất hiện trước mặt em. Nó lúc ẩn lúc hiện, lúc đến lúc đi, rất đáng yêu, sạch sẽ và giống anh như đúc”. Yên nhẹ nhàng với âm lượng khe khẽ đủ để cho Đạo nghe. “Em biết chuyện này rất vô lý và mê sảng, có thể anh sẽ cho đó là hội chứng lo âu và mê sảng của phụ nữ khi mang thai. Nhưng em nghĩ anh đủ hiểu em như thế nào khi phải nói ra chuyện này”.

Gã khoanh tay trước ngực, nhìn sang chiếc ghế bên cạnh mình và hỏi Yên là đứa trẻ đang ngồi ở đó à? Yên gật đầu và đưa tay chào đứa trẻ vô hình. Yên nói đúng, nếu là người khác thì Đạo sẽ không bao giờ tin, nhưng với một người tin vào thuyết vô thần và bài bác mê tín dị đoan như Yên thì gã chẳng cần phải nghi vấn làm gì. Đến cả sức mạnh của giấc mơ lớn lao như vậy còn chẳng tác động đến những kẻ như Đạo và Yên, thì linh hồn hay ma quỷ thì chẳng hơn gì một câu chuyện dân gian trong sách giáo khoa.

“Anh tin em”. Đạo khẽ nói sau một lúc im lặng cân nhắc.

“Cảm ơn anh”. Yên thở phào nhẹ nhõm.

“Nhìn thấy một linh hồn cảm giác thế nào em? Có đáng sợ không”.

“Khác biệt ở chỗ là một số ít người bình thường có thể thấy linh hồn và chẳng có sự sợ hãi nào cả”. Yên trả lời “Ôi anh biết không? Nhìn cô bé xinh xắn trong chiếc váy đẹp đẽ kia càng làm em cảm thấy mình đã phạm phải 1 tội lỗi nặng nề. Nhưng cô bé không trách cứ gì em cả, thi thoảng cô bé xuất hiện, tiến lại gần đưa bàn tay nhỏ bé chạm vào bụng em như muốn cảm nhận sự tồn tại chả một sinh linh khác. Thật cảm động”.

Yên lại chảy nước mắt, nhưng đó là những giọt nước mắt vui sướng. “Em thật xấu xa phải không anh?”.

Đạo lắc đầu và nói đó là cũng là lỗi của gã. Đạo đợi cho Yên bình tâm lại một chút, để nàng lấy sức tiếp tục câu chuyện. Cả hai uống cà phê, ăn bánh ngọt trong im lặng. Đạo thầm mong chồng Yên vẫn đang giải quyết công việc. Gã ngó ra bên ngoài, không thấy anh ta đâu. 10 hơn, quán cà phê chẳng còn một bàn trống, vài khách đang đứng xếp hàng mua đồ.

“Em tin con bé vẫn còn quanh quẩn ở dương gian hẳn có lý do. Em cho đó là do sự vô tình của chúng ta nên con bé vẫn ở lại đây chưa được chuyển kiếp hay tới Thiên Đàng trong vòng tay Chúa”. Yên nhẹ nhàng nói. Giọng nói đã thanh thoát hơn không còn khổ tâm như ban đầu.

“Ý em làm chúng ta phải làm lễ hay cái gì đó về mặt tôn giáo và tâm linh để giúp con bé sao?”. Đạo chợt nghĩ đến việc có người bạn theo Công giáo, mỗi tuần cô ấy đều xin lễ cho mẹ ở nhà thờ. Cô bạn giải thích rằng ai cũng đều có tội, trước khi chết thì phải đền tội mới được lên Thiên Đàng. Một dạng nhân quả theo triết lý Phật giáo.

“Em đã tìm kiếm những thầy pháp, người có căn cơ tâm linh nhưng đều không có kết quả gì cả. Anh thấy buồn cười không, trước đây em chẳng bao giờ tin vào giờ lành tháng tốt, linh hồn ngạ quỷ, mà giờ đây lại đang mày mò những cách có thể để bước vào thế giới đó”. Yên tự mỉa mai mình.”Nhưng vô ích, không có một chú hay pháp thuật nào giúp được con bé cả. Nó vẫn ở đây, ngay bên cạnh em và mỉm cười buồn bã. Tuy nhiên, đúng lúc em buông xuôi thì tình cờ gặp một người phụ nữ, bà ấy cũng nhìn thấy con bé”.

“Thảo nào lúc trước em nói có những người khác cũng thấy được linh hồn”. Đạo chép miệng, gã đổi chân này gác lên chân kia, uống cạn ly nước trên bàn.

“Vâng. Em và cô ấy đã ngồi nói chuyện một lúc lâu. Hoá ra có những người như cô ấy sinh ra đã sở hữu khả năng nhìn xuyên qua thế giới vật chất đơn thuần, để ngắm nghĩa những sinh vật sống đầy nhạy cảm dưới dạng vật chất khác. Những người như cô ấy được gọi là Người dẫn đường có nghĩa vụ đưa các linh hồn đến Quang Môn. Cô ấy giải thích tại sao thời gian gần đây em lại nhìn thấy kể từ khi mang thai, vì con bé không muốn em lãng quên nó khi em chuẩn bị chào đón một đứa trẻ khác. Nếu em quên đi con bé, nó sẽ mãi mãi quanh quẩn trong thế giới này, nơi con bé không thuộc về. Cô ấy nói sở dĩ những linh hồn như con bé vẫn còn vấn vươn ở thế giới này, mà không tái sinh trong thế giới khác vì con bé cần một ký ức trước khi có người dẫn dắt nó đến được Thiên Môn – con đường chuyển kiếp của tất cả linh hồn”.

“Vậy ký ức con bé cần là một người cha sau khi nó đã gặp em và bây giờ đến lượt anh”. Đạo kết luận. Gã mù tịt về mấy chuyện này như Yên, nhưng lại đủ nhạy bén để xâu chuỗi các đầu dây liên kết lại với nhau.

“Vâng”. Yên gật đầu.

“Nhưng anh không thể nhìn thấy con bé như em hay cô ấy, dù biết nó đang ngay cạnh anh”. Đạo nhìn sang chiếc ghế trống bên cạnh, gã tưởng tượng về một bé gái 3-4 tuổi xinh xắn, dễ thương và có khuôn mặt giống gã. “Con bé hẳn đáng yêu lắm đây”.

“Cô ấy cũng nói anh không thể nhìn thấy, tuy nhiên có một cách. Anh hãy đi gặp người con gái của người phụ nữ kia, cô ấy sẽ giúp được anh”. Yên mở túi xách, lấy ra một tấm ảnh có kèm theo địa chỉ và số điện thoại liên lạc. Người trong ảnh là Mai.

Đạo nhận tấm ảnh cùng địa chỉ liên lạc từ Yên, nhưng không nói một lời về cuộc gỡ với Mai trong đêm qua. Gã đang nhớ về cái nhìn bất thường, những lời nói năng lạ lùng và dòng chữ I be long to Spirits mà Mai xăm. Bây giờ Đạo hiểu rồi. Lúc này chồng Yên quay lại. Anh ta có vẻ không vui khi thấy vợ mình vẫn chưa xong việc với bạn cũ. Đạo đoán Yên đã nói về mình không phải là một người bạn cũ đơn thuần với chồng. Gã không biết Yên có nói chuyện về con bé với chồng không. Có thể không. Nhưng có thể có.

“Em phải đi rồi. Anh hãy gặp cô gái này vì em và chính anh có được không?”. Yên nói với Đạo sau khi mỉm cười với chồng đứng cách đó chưa được chục bước. “Giá mà anh thấy con bé, anh sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của em”. Yên thở dài.

“Đó cũng là lỗi và trách nhiệm của anh. Anh sẽ gặp cô gái này”.

“Cảm ơn anh một lần nữa”.

Rồi cả hai đứng dậy, Đạo tiễn vợ chồng Yên ra tận cửa, gã bắt tay chồng Yên và đứng từ xa nhìn hai người khuất bóng sau khi bước vào trong chiếc BMW. Trên đường về, gã gọi vào số Mai. Cô nói đã ngủ dậy một lúc, vừa đi ra ngoài mua đồ.

“Xuống tầng uống strongbow với anh nhé?”
“Vẫn chỗ cũ đó à?”
“Nhà anh cơ”.
“Anh vội thế à? Em không dễ dãi như thế đâu”. Mai tủm tỉm cười.

.

Bốn giờ chiều, Mai và Đạo mới thức dậy sau hai lần làm tình đầy nhiệt huyết. Thuyết phục là công việc của Đạo, gã biết tâm sinh lý của đối phương rõ bằng cách luôn tỏ rõ sự quan tâm nhưng không vội vàng đẩy cao tốc độ. Cốt lõi ở đây là cần tập trung chú ý canh thời điểm chính xác để tuôn ra lời lẽ thuyết phục nhất mà thôi.

Đạo chẳng cần đến mấy chai strongbow, gã vẫn mời được Mai xuống tầng mình chơi trò chơi vui vẻ và khoái lạc giữa nam nữ với nhau. Gã mân mê cặp vú với số đo 101 của Mai, hôn ngấu nghiến hết lần này đến lần khác đôi môi đỏ mọng và mềm mại của cô. Mai thích thú đến mức chính cô cũng bị cuốn theo nhịp điệu của Đạo. Ban đầu chỉ là nói chuyện, đụng chạm cơ thể, rồi tới cởi quần áo và làm tình.

Nhưng tình dục không phải là điều duy nhất Đạo và Mai đạt được trong buổi chiều hôm nay. Trước lúc làm tình, Gã hỏi cô phải thế nào để nhìn thấy linh hồn. Gã làm Mai bất ngờ nhưng cô không hỏi tại sao Đạo biết. Mai đã luôn sống trong một thế giới đầy những chuyện khó tin rồi.

“Có một đứa bé ở đây không em?”
“Có. Đấy là con gái anh đấy”. Nghe Mai nói vậy Đạo khẽ thở dài.
“Nó đáng yêu lắm hả em?”
“Dễ thương vô cùng. Con bé giống anh lắm”.

Đạo khẽ mỉm cười khi nghe Mai nói.

Mai hỏi Đạo có đồng ý thay thế cô trở thành Người dẫn đường không. Chỉ khi trở thành Người dẫn đường gã mới thấy được con gái mình. Đạo không hiểu Người dẫn dường là gì, nhưng gã đồng ý.

Mai nắm chặt tay Đạo, cô nhắm mắt lại thì thầm “Em cũng tự nguyện trao cho anh khả năng của mình” như đang thực hiện một nghi thức tôn giáo.

“Xong rồi. Bây giờ thì vui vẻ thôi”. Mai cười.

Cô ngửa mặt lên để Đạo hôn từ môi xuống để cổ. Gã cũng hôn từng chữ cái một của dòng chữ I be long to Spirits cô xăm. Thoáng chốc đã 4 giờ chiều.

.

“Anh thấy em có nhiều mỡ thừa lắm phải không?”. Mai cuốn chặt chăn che thân khi Đạo rời khỏi giường lấy nước uống tự ti hỏi.

“Anh muốn em vì trông em mũm mĩm mà”. Đạo uống cạn cốc nước thành thực trả lời. “Con bé còn ở trong phòng này không?”.

“Đi rồi. Trước khi mặt trời lặn thì tất cả các linh hồn đều tụ tập trước Thiên Môn. Họ phải tập trung lại với nhau, trước khi Lão gác cổng phân tán họ ra khắp nơi và tước họ khỏi cơ hội đó”. Mai nhổm dậy, hai tay vẫn kéo chăn che kín từ cổ trở xuống.Tim cô vẫn đập nhanh sau buổi vui vẻ với Đạo. Dù Mai có cảm tình với gã nhưng thế này vẫn quá nhanh.

“Như em nói lúc trước, anh đã tự nguyện trao đổi với em trở thành Người dẫn đường, và em sẽ không còn khả năng nhìn thấy linh hồn để du học có phải không?”

Mai gật đầu.

Đạo vẫn không chắc chắn là mình đã thế vai Mai trở thành Người dẫn đường chỉ sau một buổi chiều vui vẻ trong khoái lạc. Trong đầu gã đang tua lại những gì mình và Mai đã chia sẻ và chiều chuộng nhau mấy giờ trước.

“Đừng nghi ngờ những hay tin”. Mai rót những lời ngọt ngào vào tai Đạo khi gã tụt quần lót của cô xuống. Lúc ấy là 1 giờ trưa.

“Vậy bây giờ làm cách nào để biết được sự trao đổi đó đã thành công?”. Đạo thực sự muốn thấy được con gái mình.

“Đừng sốt ruột, ngay khi anh bước ra bên ngoài anh sẽ chứng nhận điều mình chưa bao giờ tin”.

Trong khi lưỡi Đạo mân mê đầu vú của mình, Mai tiết lộ rằng Người dẫn đường như cô và mẹ sẽ không bao giờ được đi khỏi vùng đất mình sinh ra, vì bị trói buộc một cách vô hình và vĩnh viễn với nghĩa vụ giúp đỡ các linh hồn. Trừ phi có ai đó và chính Mai đều tự nguyện đồng ý đổi vai cho nhau. Cả hai đã làm như thế, đã nói lời thệ nguyện của mình khi trao nhau nụ hôn đầu tiên.

“Lão gác cổng đến từ đâu, tại sao chúng lại ngăn cản các linh hồn qua Thiên Môn? Anh phải làm gì để ngăn cản chúng?” Đạo hỏi khi đó Mai đang liếm dương vật của gã như liếm một cây kem. Mai ngẩng đầu lên hỏi lúc nào gã cũng vội vàng như thế này à? Cô không mút nữa, tay cô sờ mó cậu bé của Đạo một cách thích thú và nhẹ nhàng các Lão gác cổng.

“Trái ngược với những linh hồn thuần khiết, cần chút ký ức trước khi bước vào trong Thiên Môn, Lão gác cổng là dạng linh hồn xấu xa tồn tại bằng bốn tâm tà đen tối của con người, cùng vô số oán niệm, thù hận thăm thẳm vô cùng tận, được được gọi bằng bốn cái tên “Cừu Vô Biên, Oán Vô Đạo, Nộ Vô Địch và Hận Vô Lượng”. Nói dễ hiểu nhé, Lão gác cổng là cách những Người dẫn đường như em gọi chung cho những linh hồn mang theo Tứ tà này. Chúng chỉ một mục đích duy nhất – ngăn cản các linh hồn không giống chúng qua được Thiên Môn để oán hận cứ thế mà kéo dài mãi”.

“Vậy mà cho dù anh có một ba lô đầy súng như John Wick khi truy sát đám mafia là không đủ”. Đạo đè Mai xuống, gã bắt đầu đưa đương vật vào sâu trong cô nói.

“Ui… Súng ống không có tác dụng, anh cần phải … ui… vận dụng ý chí để không bị chung… ui… reo rắc oán niệm vào đầu anh…” Mai mỗi lúc càng nói nhỏ dần khi Đạo vào sâu hơn trong cô. Mai không nói nữa, tiếng kêu của cô rất kích động và tràn đầy khoái cảm.

“Vậy việc vận dụng ý chí chống lại lũ ma quỷ kia chẳng khác gì việc cố gắng không bị xuất ra quá nhanh đó”. Đạo gia tăng nhịp độ hơn, gã đè nhẹ lên Mai, đưa lưỡi vào trong miệng cô.

“Có thể nói là thế”. Sau nụ hồn cuồng nhiệt đó, Mai ôm chầm lấy Đạo, tay cô vuốt ve dọc sống lưng gã chia sẻ” Anh biết không, em trở thành Người dẫn đường không phải vì em muốn mà do định mệnh đã sắp đặt. Em đã nói với mẹ nhiều lần rằng đây không phải là lựa chọn của mình. Em muốn đi ra ngoài thế giới, muốn làm điều mình thích kể cả mẹ có nói em ích kỷ và vô tâm”.

“Anh hiểu. Mỗi người đều có tự quyết về cuộc đời của chính mình”. Đạo cọ mũi vào môi Mai thông cảm.

“Cuối cùng mẹ cũng đồng ý để em đi, nhưng trước hết phải tìm người được thay thế. Anh biết mà, việc thuyết phục ai đó tin vào chuyện nhìn thấy những linh hồn thật điên rồ quá, nói gì tới chuyện trút lên người đó trách nhiệm của Người dẫn đường. Em thật may mắn khi gặp được anh trên phương diện tình cảm lẫn trong chuyện này”. Mai chộp lấy Đạo và hôn gã, một nụ hôn cuồng nhiệt.

Sau đấy cả hai tắm cùng nhau, mặc lại đồ và ăn nhẹ trước khi Mai quay lại căn hộ của mình ở phía trên. Mai ôm lấy Đạo, cô chúc gã sẽ giúp được con gái qua Thiên Môn và khi về sẽ gặp lại nhau để cô tiếp tục chia sẻ về chuyện du học của mình. Suốt cả cả chiều, Đạo không kể về việc gã đã gặp Yên rồi nàng lại giới thiệu chính Mai cho gã. Đạo thấy không cần thiết, mọi thứ đã được sắp đặt sẵn hết rồi.

“Hẹn em tối nay. Bây giờ anh phải tìm con bé ở đâu”.

“Đi về hướng Mặt trời lặn. Anh sẽ thấy rất nhiều điều thú vị đấy”. Mai hôn tạm biệt Gã. Cô mở cửa bước ra ngoài trước. Trước khi khép cửa lại, Mai quay lại hỏi Đạo có nhớ những gì mình nhắc nhở khi đối mặt với Lão gác cổng không.

“Giữ vững ý chí của mình”. Đạo đáp lại. Gã vẫn thấy mù mờ tại sao nếu không có ý chí thì gã sẽ gặp rắc rối với Lão canh cổng.

“Ôi suýt nữa thì em mất. Cả cảm xúc nữa đó anh”. Mai thốt lên rồi quay lại bên trong. Đạo rót cho cô một cốc nước đầy.

“Ý chí, cảm xúc, cảm xúc ý chí. Anh đã nhớ chưa nào?”

“Nhớ rồi nhưng anh không hiểu lắm”.

“Ý chí dùng để anh chống lại mọi tà niệm mà đám canh cổng sẽ thâm nhập vào tâm trí của anh. Còn cảm xúc là vũ khí cuối cùng khi ý chí của anh đã đầu hàng các tà niệm của Lão gác công cám dỗ anh. Đúng là vài khẩu súng như John Wick là không đủ. Tất cả đều là diễn ra trong tâm trí anh mà thôi”.

“Anh biết rồi”. Đạo gật đầu. “À, chữ Cừu trong Tứ tà em nói đến có nghĩa là gì vậy?”

“Căm thù, oán hận ạ”. Mai tủm tỉm cười.

“Đừng cười anh chứ, anh có phải là nhà ngôn ngữ học đâu!Từ đó em hỏi đám bạn anh cũng chẳng biết đâu. Hôn anh một lần nữa được không?”

“Được ạ”.

.

“Hãy đi về hướng mặt trời lặn. Hãy đi về hướng mặt trời lặn. Hãy đi về hướng mặt trời lặn”.

Đạo thở gấp gáp, tim đập mạnh, lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại chỉ dẫn của Mai khi đứng trong máy, bên cạnh gã là Lão gác cổng với bộ mặt trắng xoá cùng chữ Oán lớn màu đỏ. Chữ Oán cũng là toàn bộ dung nhan của Lão gác cổng, không mắt, mũi hay miệng. Gã đang sợ. Mai đã chẳng cảnh báo gã Lão gác cổng có vẻ ngoài ấn tượng như vậy, hoặc do cô đã quá quen khi suốt ngày chạm trán chúng rồi.

Sau này Đạo đã mô tả lại hình dáng của Lão gác công trong nhật ký rằng chúng mặc áo chùng màu đen quét đất rách tơi tả. Chúng có tóc dài, nhưng được giấu trong chiếc mũ trùm với các lỗ thủ lớn bé, cùng đôi tay dài chấm gót trông như như đám quái thai đến từ thế giới bóng tối. Lão gác cổng chính là những Nazgul – Ma nhẫn trong Chúa tể của những chiếc nhẫn mà J.R.R Tolkien đã mô tả rất rõ. Đạo tự hỏi liệu Tolkien cũng là Người dẫn đường hay ông được ai đó mô tả lại hình dáng của Lão gác cổng, rồi sau đó biến thành các Nazgul?

Nghe theo lời dặn dò của Mai, Đạo áp lên tâm trí của mình một ý chí quyết tâm đi tìm con đường dẫn tới Thiên Môn trong lúc mặt trời lặn. Nhưng cùng theo đó, tâm trí Đạo đồng thời nảy sinh ra nhiều oán hận cứ thế mà tuôn ra kiểm soát suy nghĩ của gã. Gã bực bội chuyện mình mãi chưa được thăng chức, gã cáu kỉnh khi mua hụt căn hộ ở chỗ khác đẹp hơn vì tay chủ nhà nâng giá, gã cũng ấm ức khi chồng Yên thành đạt hơn mình và còn đeo trên tay chiếc đồng hồ hắn thích.

Đạo cảm thấy có luồng hàn khí lạnh lẽo đang thâm nhập vào trong mình. Khí lạnh rút từng chút, từng chút một ý chí chống cự ra khỏi gã. Gã biết mình sắp thua Lão gác cổng đến nơi rồi. Lúc này gã mới nhận ra vô dụng và ăn hại hơn mình nghĩ. Gã quỵ xuống, hai tay ôm đầu và hét lên tiếng kêu của một sinh tuyệt vọng không lối thoát.

Có tiếng chuông reo lên, thang máy đang ở tầng 1, một cánh tay nhỏ bé chìa ra trước mặt Đạo, gã liền chộp lấy như kẻ chết đuối vớ được cọc. Là con bé, nó đã quay trở lại và cứu gã. Trông thấy con bé, Mọi oán hận đang chi phối Đạo đều tan biến. Con bé đã cứu gã ngay trong lần đầu tiên gã nhìn thấy nó.

Đạo quay sang thì không thấy Lão gác cổng với chữ Oán trên mặt nữa. Lão đã bốc hơi rồi. Một gia đình bước vào thang máy nhìn chằm chằm Đạo, như thế gã đang có hành vi, cử chỉ vô cùng bất thường. Đạo bước ra ngoài cùng con bé, tay gã nắm nhẹ những ngón tay bé nhỏ xinh xắn. Gã dắt nó ra vườn cây nằm sau khu chung cư, nơi đám trẻ con hay tụ tập ở đó mà gã đều gặp mỗi lần đi dạo.

Khi ngồi xuống chiếc ghế hình chữ U bằng thép đã bong tróc lớp sơn bên ngoài, Đạo đã không kìm được nước mắt. Gã chập hai bàn tay lên sống mũi, con bé rất dễ thương với đôi mắt to tròn, mái tóc đai ngang lững, da dẻ hồng hào và một chiếc váy màu trắng thắt nơ màu xanh. Đạo lặng người mà quan sát con bé – đứa trẻ gã đã để vuột mất trong thế giới này tung tăng chơi đùa quanh sân vườn. Nó chơi, nó ngắm nhìn, nó bật cười, nó nhảy múa uyển chuyển và duyên dáng giữa đám trẻ khác. Chúng đang với nhau, không có gì ngăn cách bọn trẻ dù đám trẻ này không cùng thế giới với nhau. Thi thoảng con bé quay sang nhìn Đạo tủm tỉm cười, nụ cười của nó làm tan chảy trái tim gã. Mỗi lần như vậy gã đều bật dậy đuổi theo con bé, gã vờn cho nó mệt nhoài rồi ôm lấy và nhấc bổng lên không trung. Dưới ánh mặt trời, con bé là tạo vật đẹp nhất gã biết.

“Băng, bố yêu con”. Đạo đặt tên cho con bé và nói ra tình yêu của gã dành cho nó. Băng cười, nhoài người tóm lấy tai gã và đặt nụ hôn lên trán Đạo. Các linh hồn tự bốn phương tám hướng đang đứng xung quanh Đạo và Băng. Họ chăm chú quan sát và mỉm cười thân thiện. Mấy linh hồn nhỏ như Băng chạy tới chơi cùng con bé khi Đạo thả nó xuống. Lúc này gã chẳng phân biệt được ai là người thực, ai l linh hồn nữa. Chẳng có gì khác biệt cả.

Đạo để Băng chơi thêm một lúc nữa, khi mặt trời sắp lặn và đường đẫn đến Thiên Môn đã hiện ra trong ánh hoàng hôn, thời khắc báo hiệu thời đã tới lúc gã phải đưa con bé đến nơi cần đến. Nghĩ đến khiến Đạo chạnh lòng, thời gian ngắn ngủi quá, mới hợp mà đã sắp tan.

Đạo đứng dậy, vẫy tay gọi Băng, con bé chạy tới ôm lấy hai chân gã. Đã đến lúc đi về phía mặt trời lặn. Đạo cầm tay dắt Băng chầm chậm bước đi, theo sau hai cha con là những linh hồn đang đợi từng giây từng phút bước vào Thiên Môn

.

Thiên Môn là một lối đi nhỏ, lớn hơn cổng nhà một chút nằm ở khu đất đang được quy hoạch ở về phía Tây thành phố. Khu vực này trống trải, cỏ mọc um tùm, giàn cây leo dại đâm rễ trong các công trình tạm dừng thi công vô thời hạn. Thi thoảng lắm mới có một chiếc xe tải chạy qua.

Thiên Môn dần hiện rõ khi Mặt trời mỗi lúc lại lặn xuống thấp hơn. Dưới ánh chiều tà, Đạo trầm trồ trước lối đi từ cổng Thiên Môn vẽ một đường chéo lên trời đầy ngoạn mục. Gã không thể hình dung được nếu đi từ Thiên Môn lên đó rồi nhìn xuống, thế gian sẽ đẹp đẽ đến dường nào.

“Đúng là một nơi hợp với con bé đấy”. Đạo cúi xuống mỉm cười với Băng.Gã nhẹ nhõm khi thấy nơi con bé sắp tới tốt như vậy. Băng ngước nhìn gã, nhưng không nữa. Con bé mím môi, trông lo âu và sợ hãi.

Đi thêm một đoạn nữa, ngay giữa bãi đất trống cỏ mọc quá cổ chân, có đến hàng trăm linh hồn đứng thành hình vòng cung trước Thiên Môn hơn một trăm bước chân. Bốn Lão gác cổng với bốn chữ Cừu, Oán, Nộ và Hận màu đỏ ngay chính giữa mặt đang án ngữ trước cửa Thiên Môn. Những cánh tay buông thõng sát đất của bốn Lão gác cổng cào cầu những ngọn cỏ xanh bằng những móng tay dài như vuốt thú, tựa như linh hồn nào mà bước tới gần Thiên Môn sẽ bị xé thành trăm mảnh ngay tức khắc.

Bốn Lão gác cổng này toả ra một sự áp lực vô hình lớn đến mức không một linh hồn nào nào dám bước lên. Thấy Đạo – một Người dẫn đường đi cùng Băng, tất cả đều quay lại nhìn, lần đầu tiên họ gặp một Người dẫn đường là nam. Mai đã quên nói với Đạo điều này, hoặc cô thấy không cần thiết. Gã rẽ lối, đi giữa các linh hồn hướng đến bốn Lão gác cổng, Băng đi ngay sau gã. Đạo vẫn sợ hãi, nhưng nỗi sợ khi con gái gã vì mấy tên khốn kiếp kia chặn đường đã làm bùng lên trong Đạo cả ý chí lẫn cảm xúc. Gã muốn bảo vệ con bé. Chỉ đơn giản vậy thôi. Nghĩ đến việc Băng cứ lưu lạc trong thế gian này một cách vô định, ý chí trong gã đã bùng cháy tới từng tế bào.

Đạo mở to mặt, nhìn một lượt từng Lão gác cổng một, ý chí của gã đã đẩy cả bốn con ma kia dạt sang một góc. Bốn loại tà niệm của chúng hiện tại vô dụng với Đạo. Hành động của Đạo đã tiếp thêm can đảm cho các linh hồn, vài người đã bắt đầu chạy vào Thiên Môn.

“Chạy đi Băng!” Đạo hét lên. Băng cứ đừng trực ra nhìn gã. Nó đang khóc.

“Trời ơi! Bố đã nói là chạy đi mà!”. Đạo lại thét lên lần nữa, gã không dám lơ là đám chặn cổng. Bốn lão ma quỷ đó chỉ trực Đạo lơ là thì sẽ bắt lại từng linh hồn một. Lúc này hơn một nửa số linh hồn đã bước vào Thiên Môn. Đạo tập trung tất cả ý chí một lời nữa rồi bộc phát thổi bay các Lão gác cổng. Gã quỵ xuống, giờ Đạo mới hiểu “tập trung ý chí vào một điểm” mạnh mẽ như thế nào và mệt mỏi như thế nào. Băng chạy tới ôm lấy Đạo với vẻ quyến luyến không rời. Cả hai đều đang khóc.

“Con phải đi thôi, đến một thế giới tốt đẹp hơn”. Đạo xoa đầu Băng nhẹ nhàng nói. “Bố sẽ gặp lại con ở thế giới đó khi xong xuôi ở thế này”. Gã hôn lên trán và hai má Băng.

“Con yêu bố”. Băng oà khóc nức nở.

“Bố biết, bố biết. Ngoan lắm Băng”. Đạo kéo Băng vào trong lòng che đi hai dòng nước mắt của mình. Gã sung sướng lắm nhưng cũng buồn đến thấu tim. Lúc này chỉ còn một số ít linh hồn chưa đi qua Thiên Môn thôi.

“Để bố đưa con vào đó”. Đạo bật dậy, gã ôm bế Băng lên rồi chạy hết sức bình sinh hướng về Thiên Môn. Mặt trời sắp lặn rồi, lối đi cũng dần dần khép lại. Lúc nãy Thiên Môn còn lớn hơn cổng nhà, bây giờ chỉ là một lối đi không rộng quá 1 thước. Băng là linh hồn cuối cùng sẽ qua cầu.

Dù đang đứng trước Thiên Môn, nhưng Đạo quá mệt mỏi để cảm thấy cổng trời khác biệt thế nào so với một cánh cổng thông thường. Gã hôn Băng lần cuối, hít hà mùi thơm trên tóc con bé rồi đặt nó xuống.

“Con đi đi… Tạm biệt co…”. Gã chưa nói xong thì bàn một bàn tay xương xẩu xuyên qua lồng ngực gã. Lão gác cổng đã quay lại. Băng ré lên một tiếng vang tới cả trong Thiên Môn. Một tay khác vươn dài từ phía sau Đạo tóm lấy Băng kéo ra khỏi cửa Thiên Môn.

Lão Đại đã xuất hiện, đó là sự hợp thể giữa bốn Lão gác cổng làm một. Giờ đây Lão Đại còn cao lớn hơn, Lão có đến tám cánh tay và bốn khuôn mặt trên cùng một cái đầu với mái tóc dài loà xoà không che được bốn chữ Cừu- Oán- Nộ- Hận.

Đạo không cảm thấy đau đớn, nhưng gã thấy lạnh và cảm thấy linh hồn của mình đang bị cánh tay gớm ghiếc kia kéo ra khỏi thể xác. Có lẽ gã sắp trở thành một cái xác không hồn đến nơi rồi. Thế cũng tốt, như vậy gã sẽ mãi mãi ở cạnh Băng. Nhưng Con bé cũng bị Lão Đại bắt đi mất rồi. Băng sẽ mãi mãi không được đến được một nơi tốt đẹp hơn mà nó đáng được đến.

“Nó bắt con bé rồi”. Đạo bất lực nghĩ.

Rồi gã mỉm cười khi thấy cánh tay dài đến ghê rợn của Lão Đại đang tóm chặt lấy Băng sắp đi qua gã. Bằng chút sức lực còn lại, Đạo gồng lên, hai tay tóm chặt lấy cánh tay đó, gỡ tức ngón tay một của Lão Đại để cứu Băng. Tức tức thì mấy cánh tay còn lại đều xuyên qua ngực gã. Đạo hét lên một tiếng rồi đổ gục xuống. Nhưng gã đã giành lại Băng. Đạo đẩy con bé quay trở lại cổng Thiên Môn.

“Chạy đi!”. Đạo quát con bé. Băng cứ chạy được vài bước, lại quay lại nhìn gã. Lão Đại đang ở phía sau nó. Băng hoảng hốt cắm đầu chạy. Thiên Môn sắp khép cổng lại.

Trước Lão Đại vươn cánh tay tóm nó một lần nữa,thì một bàn tay nắm giơ ra nắm Băng khi nó chỉ cách Thiên Môn vài bước kéo con bé vào bên trong Thiên Môn trước Lão Đại một nhịp. Lão Đại rít lên một tiếng như quạ kêu, bay vòng vòng rồi tan biến vào bóng tối. Nằm rạp trên bãi đất, Đạo mỉm cười mãn nguyện, miệng lẩm bẩm.

“Băng…an toàn… rồi”. Đạo mở to mắt nằm bất động, tim gã đã ngừng đập.

.

Vài tháng đã trôi qua nhưng đến bây giờ Đạo vẫn không biết tại sao mình vẫn còn sống.

Khi tỉnh dậy, Đạo thấy mình nằm trên giường, trong căn hộ của gã,Mai đang ngồi dưới chân giường, cô cười rạng rỡ khi tỉnh lại. Cô nói rằng chưa một Người dẫn đường nào đụng độ với Lão Đại – kẻ chỉ xuất hiện khi gặp người phàm có ý chí và cảm xúc vượt quá khả năng của chính người đó.

“Anh giỏi lắm”. Gã nhún vai trước lời khen ngợi của Mai dù toàn thân đau ê ẩm.

“Tại sao anh vẫn sống. Rõ ràng cả bảy cánh tay của Lão Đại đã xuyên qua lồng ngực anh đó em ạ”.

“Em không biết”. Mai lắc đầu “Ngay cả trong một thế giới phi lý cũng tồn tại những điều khó tin”.

“Anh hiểu. Nhưng điều đó không quan trọng. Con bé đã ở nơi nó phải đến là được rồi”. Đạo mỉm cười mãn nguyện.

“Bây giờ thì sao? Anh có muốn trở thành Người dẫn đường hay sẽ trao lại nhiệm vụ đó cho em?”. Mai hỏi nhưng Đạo chỉ lắc đầu. Gã quá mệt mỏi để nghĩ đến bất cứ điều gì khác ngoài giấc ngủ. Gã hy vọng, trong giấc mơ sẽ gặp lại Băng.

.

Sau 8 giờ làm việc căng thẳng, kết thúc một vụ đàm phán căng thăng, Đạo luôn là người ra về muộn nhất ở công ty. Nhưng gã vẫn chưa xong việc. Cầu thang máy lại mở, Đạo lại đứng chung với Lão Đại. Nhưng đã lâu rồi Đạo không còn sợ hãi Lão nữa. Cái gì không giết được gã, sẽ làm gã mạnh mẽ hơn.

Công việc lúc này của Đạo không liên quan đến đàm phán hay dụ cô nàng nào đó lên giường – Đây là lúc gã thực hiện công việc của một Người dẫn đường. Ở bên ngoài kia nhiều linh hồn bơ vơ và một mình như Băng trước đây. Đạo muốn giúp họ, dù hàng ngày sẽ phải đối diện với những tà niệm và nỗi sợ hãi cực độ. Nhưng không hề gì, gã thích những công việc có áp lực cao.

Photo : the_prabster

Lan tỏa nếu thấy hay nhé:

Viết một bình luận

Trần Đức Nhân