THÁNH NỮ

 

Lúc này Mai Lan cảm thấy một trạng thái gần giống với vui vẻ, hạnh phúc và khoái lạc đang trào dâng trong từng tế bào sau khi kể lại một bí mật nàng giấu kín bấy lâu cho chính mình nghe.

Nếu Mai Lan không được nói ra cái bí mật riêng tư này, thì nàng sẽ cảm thấy vô cùng bức bối, khó chịu như một nhu cầu nhục dục đang bị giam giữ, tù đọng trong thân xác lâu ngày liên tục gào thét phải được giải toả ngay tức khắc.

Mai Lan cảm thấy sự khó chịu này có điểm giống cảm với sự bức bối của đám đàn ông khi thứ dịch màu trắng, đậm đặc với một mùi vị rất khó diễn tả được sản xuất và lưu giữ ở một bộ phận treo lủng lẳng ở phần thân dưới nằm chính giữa hai háng. Mai Lan không ít lần nếm và nuốt thứ dịch màu trắng này rồi nên nàng biết rất rõ. Và khi thứ dịch này đầy ứ theo một chu kỳ nhất định, thường thì không qua một tuần, đám đàn ông sẽ tìm để mọi cách trút bỏ ra thứ dịch này ra ngoài với sự phi lý trí và mất kiểm soát đến ngạc nhiên.

Mai Lan đã ngồi hơn một tiếng đồng hồ trong studio, trước màn hình iMac với phông nền là hòn đảo với những dải đá gồ ghề và một bãi biển màu xanh nhạt đẹp mắt để tự nói cho chính mình nghe. Một câu chuyện với chủ đề và nội dung liên quan tới những bất mãn và khó chịu gần đây nàng đã trải qua (Thật ra là mới ngày hôm qua thôi). Mai Lan cảm thấy cách thức tập luyện cho buổi livestream chính thức này làm nàng dễ chịu hơn nhiều khi có thể thoải mái nói ra hết những suy nghĩ về vài chuyện khiến nàng không vui, tệ hơn nữa đó chẳng khác gì một thứ nọc độc cứ tiết ra âm ỉ hành hạ tinh thần nàng.

Trước khi nói ra câu chuyện riêng tư kia, Mai Lan dành hẳn một khoảng thời gian độc thoại về những gì đã diễn ra trong buổi phỏng vấn ngày hôm qua mà nàng tham dự. Trọng tâm trong buổi phỏng vấn ấy đều nhắc đi nhắc lại những từ ngữ rất khó nghe và khó chấp nhận như cụm từ “con khốn phản diện”. Đã là một con khốn rồi lại thêm cả phản diện nhấn mạnh phía sau thì đó phải là một kiểu người vô cùng khốn kiếp.

Nhưng càng khó chấp nhận hơn nữa là trong buổi phỏng vấn đó Mai Lan được gợi ý rằng nàng có thể là “con khốn phản diện” đó được không.

“Em gái này, em thấy sao nếu anh chị muốn em vào một vai phản diện kiểu một con khốn xinh đẹp, tham vọng, toan tính hiểm độc ẩn nhưng lại luôn tỏ ra ngây thơ trong sáng?”

Trong căn phòng phỏng vấn khép kín chỉ lớn hơn phòng tắm nhà nàng một chút, trần nhà được phủ một thứ ánh sáng vàng phát ra từ những bóng đèn LED nhỏ. Bầu không khí xung quanh đặc quánh một thứ mùi kì dị, mùi của sự bất bình thường làm nàng có chút đề phòng bên trong. Mai Lan có suy nghĩ rằng hai con người bất bình thường ngồi đối diện kia giống như hai kẻ đang bí mật tuyển mộ những diễn viên khiêu dâm có triển vọng, hoặc tìm kiếm một con rối được dựng lên với mục đích rửa tiền hơn là những nhà tuyển dụng đơn thuần

Ánh sáng trong tình trạng tranh tối tranh sáng chỉ đủ ba người nhìn rõ nửa khuôn mặt của nhau. Thứ Mai Lan nhìn rõ nhất trong căn phòng này là cái thùng rác văn phòng nằm cách ngón chân nàng mấy phân. Trước khi cất tiếng trả lời hai nhà phỏng vấn, Mai Lan đưa mắt nhìn xuống thùng rác lưới tròn sơn màu đen, dưới đáy thùng là tập hồ sơ nàng đã tỉ mỉ hoàn thiện mấy ngày nay từ hình ảnh cho tới thông tin chi tiết cùng vài tập hồ sơ khác cũng chịu chung số phận như tập hồ sơ của nàng.

“Thưa anh chị, em không biết đóng một vai phản diện hay một con khốn là như thế nào”. Mai Lan bình thản đáp, nàng khẽ nhếch môi sang bên phải khoảng 0,5 centimet, chắc chắn là không phải một nụ cười, nhưng là một hành động mang tính mỉa mai thì có thể.

“Nhưng em nghĩ mình có thể học và tập luyện để vào vai đó hay có thể đóng vai một con đĩ cũng được, nếu như anh chị có thể thuyết phục em phải làm vậy”.

Người đàn ông đưa mắt nhìn người phụ nữ khoảng hơn 30 tuổi ngồi bên cạnh tỏ vẻ hứng thú. Chị ta đang đọc một cuốn sách mỏng bìa mềm khẽ nhún vai đáp lại.Cả ngày hôm nay, hai người mới nghe thấy một lời câu trả lời đủ để khiến mình chú ý.

Trong giây phút hai người trao đổi bằng mắt và vài lời thì thầm, Mai Lan cũng kín đáo quan sát người phụ nữ ngồi cạnh nhà tuyển dụng kia. Thị búi tóc cao bỏ sau lưng, đuôi tóc dài chạm vai. Khuôn mặt bầu bĩnh toát vẻ cô độc của thị phủ một lớp phấn mỏng không che được những vết tàn nhang chạy ngang hai gò má. Thị trông già hơn cái tuổi ba mươi, lộ rõ những nét mệt mỏi khi phải ra đường kiếm tiền, rồi làm tròn nghĩa vụ chăm sóc con cái và thi thoảng chiều chuộng một người chồng nhàm chán và bắt đầu phát tướng.

Dưới ánh đèn, Mai Lan cảm thấy bộ trang phục chị ta mặc hôm nay nhiều khả năng là một lựa chọn qua loa, với áo len mỏng màu đen cổ rộng như cố tình trưng ra cặp vú lớn nhưng chảy xệ do con bú trong một khoảng thời gian dài. Bên ngoài thị khoác áo blazer màu kem bên ngoài, kiểu thiết kế mà Mai Lan không bao giờ ngó ngàng tới, cùng chiếc quần bò sáng màu sáng với những nếp nhăn như thể vừa được rút đại từ đáy tủ ra. Phần bụng của thị có một lớp mỡ thừa nhìn rõ quá lớp len mỏng, hấu hiệu cho biết thị ít nhất có hai đứa con cũng như luôn ngồi ít nhất tám tiếng đồng hồ trên chiếc ghế xoay ở văn phòng trong hàng năm trời.

“Vì cuộc đời này để làm một người bình thường với một công việc bình thường là sự nhàm chán không thể tầm thường hơn thiên thần ạ”.

Người đàn ông vung cánh tay lên, những ngón tay dài và mảnh như tay của nghệ sỹ dương cầm không gặp thời khẽ động đậy trong ánh đèn vàng. “Em nghĩ xem, thất bại của cuộc đời này chính là làm một người bình thường như hàng triệu con người khác. Không bị ghét bỏ nhưng cũng chẳng khiến ai chú ý, cứ sống vật vờ qua ngày một cách vô định thì tại sao lại không cho mình một cơ hội thử sức với một cuộc đời mới, một La Vita è Bella chứ?”.

“Thưa anh chị, em đồng ý rằng là cuộc sống một người bình thường như em thì rất nhàm chán so với một con khốn. Nhưng để sống trong cuộc đời của một con khốn để gây sự chú ý thì chẳng khác gì một ngôi sao rực sáng trong giây lát rồi ngay tàn lụi ngay sau đó cả. Ai có thể sống như thế hẳn người đó phải rất dũng cảm. Em lại không phải là kiểu người dũng cảm để có thể sống như thế nếu chưa nhìn thấy những lợi ích của lối sống đó”.

Mai Lan đáp trả bằng một câu dài kèm theo so sánh và dẫn chứng. Nàng đã sẵn sàng đứng dậy ra về. Mai Lan tới buổi phỏng vấn này với hy vọng sẽ nhận được một công việc nhàm chán nhưng ổn định chứ có phải tới tranh giành bằng được để vai cuộc đời một con khốn đâu.

“Theo em người ta quan tâm tới một cô gái bình thường, xinh xắn có bằng đại học loại giỏi, đi làm ở một công ty tiếng tăm và sắp cưới một người chồng thành đạt đi Lexus, hay một con khốn có sắc đẹp nhưng khiến xã hội bất mãn và căm phẫn vì sự ngu ngốc của ả trên mọi phương diện, thì ai sẽ tạo ra được sự chú ý với đám đông hơn?”. Người phụ nữ cất tiếng hỏi có hàm ý giễu cợt. Điệu nói chầm chậm nhưng ngân vang của thị khiến Mai Lan nghĩ như đang đối diện với một bà cô lớn tuổi vô cùng lõi đời.

“Chắc chắn là người thứ hai rồi. Nhưng như vậy mạo hiểm quá. Cũng còn tuỳ vào cái em sẽ nhận được nếu phải vào vai một con khốn trên mọi phương diện khiến xã hội phải bất bình đến như vậy”. Mai Lan ngửa bài.

“Anh rất thích sự thẳng thắn của em”. Người đàn ông tấm tắc khen đầy hào hứng. “Em thực sự có tố chất để vào vai một con khốn vô cùng ngọt ngào mà chính em không biết điều đó”.

Một tiếng chuông vang lên chiếc điện thoại màu vàng đang đặt trên bàn cắt đứt nhịp điệu trao đổi giữa Mai Lan với bên tuyển dụng. Người đàn ông đứng dậy, cầm điện thoại nhận cuộc gọi, một cuộc trao đổi hứa hẹn về những dự tiềm năng,hấp dẫn. Mai Lan và chị gái ghê gớm cũng rút điện thoại ra để chờ đợi, nhưng thực chất là để khỏi ngủ quên trong một không gian mờ ảo cùng những câu chuyện làm ăn chán ngắt đang vang vảng bên tai.

Điều hoà kêu ro ro như tiếng côn trùng bay, bên ngoài trời vẫn lạnh bảng điện tử trên điều hoà hiện thị con số 22 độ C. Phòng phỏng vấn nhỏ đến mức ba người ngồi chia nhau chiếc bàn họp với bốn chân i-nốc cũng cảm thấy khó thở. Sự hạn chế về mặt không gian ấy cũng chẳng ngăn được những ngón tay dài được cắt tỉa cẩn thận của người đàn ông thọc vào một bên ngực chị gái đáng gờm, trong khi vẫn chuyện điện thoại với đối tác. Thị chép miệng rất khẽ tỏ ý không hài lòng, nhưng mắt vẫn nhìn vào điện thoại không buồn gạt mấy ngón tay đang mân mê bầu ngực và đầu vú mình trước mắt một người lạ.

Dù đang nhìn vào màn hình điện thoại nhưng Mai Lan vẫn biết đang có chuyện gì xảy ra. Nàng ý thức mình không phải là kiểu con gái thông minh cho lắm, nhưng hẳn cái không gian giống tranh tối tranh sáng như đứng dưới ánh đèn đường trong đêm này chẳng phải là một ý tưởng vô tình. Thứ Mai Lan muốn bây giờ là một ít khí giời cùng một cốc nước mát. Nhưng vì hai đều không có ở đây nên nàng ngẩng mặt lên ra vẻ vô tình đưa mắt quan sát xung quanh như một cách đánh động tới hai người kia. Những ngón tay đã rời khỏi bầu ngực từ lúc nào không biết.

Khác với chị gái đáng gờm, người đàn ông trong hoạt bát, trẻ trung hơn so với độ tuổi của mình rất nhiều. Có thể nói ông 30 tuổi cũng đúng mà nói xấp xỉ 60 tuổi cũng không sai. Ông ta cao khoảng 1 met 65, thấp hơn Mai Lan 1 centimet, dáng vẻ gầy gò như thể vừa trải qua một trận đau ốm thập tử nhất sinh trong chiếc áo sơ mi màu hồng. Ông mặc quần bò ống nhỏ, loại quần chỉ hợp với đám trai mới lớn và đi một đôi giày da có đế dày ít nhất năm phân. Bên tai trái ông đeo một chiếc khuyên tai lớn đính một viên đá màu xanh mắt mèo, nhưng lại phù hợp với nước da trắng tai tái như tuyết rơi lâu ngày trước thềm nhà cùng mái tóc dầy, chẻ ngôi nhuộm màu nâu hai bên mái bồng bềnh giống với ca sĩ T mà mẹ Mai Lan hâm mộ tới mức có kẹp mấy tấm hình ca sĩ T cắt từ tạp chí vào trong sổ lưu bút từ thời sinh viên của mình.

.

Dựa trên thông tin Mai Lan tìm kiếm trên mạng liên quan đến công ty, chủ doanh nghiệp, thậm chí cả mã số thuế nơi mình đến phòng vấn, thì nàng được biết người đàn ông có phong cách nghệ sỹ kia tên là Kim. Ông Kim đây vừa tròn 55 tuổi, đã có khoảng thời gian hoạt động trong lĩnh vực truyền thông và giải trí gần 30 năm. Ông Kim nổi tiếng với những chiến dịch truyền thông tạo được chú ý với đám đông cho nhiều nhân vật trong làng giải trí. Đó là những ca sĩ, diễn viên mà bố mẹ Mai Lan đều biết và hâm mộ, nhưng đối với còn với nàng thì giờ đây họ đã thành một dĩ vãng xa xăm bị lãng quên trong dòng thời gian.

“Em hãy coi việc đóng vào vai một con khốn này như đeo một chiếc mặt để bước ra sân khấu diễn xuất đi”. Chị gái đáng gờm phân tích công việc mà Mai Lan sẽ đảm nhận nếu nàng đồng ý. “Sau khi diễn xong gỡ chiếc mặt nạ đó xuống để trở về với diện mạo, con người quen thuộc hàng ngày của mình”.

“Còn về chuyện em sẽ nhận lại gì thì tuỳ thuộc khả năng diễn xuất của em khi đeo một chiếc mặt nạ mang diện mạo của một con khốn lên khuôn mặt xinh đẹp của em. Anh chị và em sẽ đi sâu vào chi tiết nếu cuộc phỏng vấn này êm xuôi tốt đẹp. Chị đảm bảo rằng vai diễn chúng ta đang nói đến không bắt buộc em phải trưng ra khe ngực hay lắc mông trước màn hình cả”.Thị mỉm cười. “Cách đó xưa rồi, chỉ xài khi bán hàng nhái thôi, còn chúng ta sẽ đem tới một cái gì đó thú vị hơn để dẫn dắt đám đông nhằm để đạt được mục tiêu của mình”.

“Ngực mình có to tới mức để có khe được đâu cơ chứ”. Mai Lan nhún vai thầm nghĩ.

Nàng vẫn không có ý định đầu quân cho công ty giải trí này, nhưng vẫn lấn cấn chưa muốn buông ra một lời từ chối. Mai Lan nuối tiếc về thời gian, công sức mình đã đầu từ tối hôm qua, để rồi khi tới đây chỉ để nghe về một vai diễn có tên con khốn cũng như phải chứng kiến những giây phút nghịch ngợm của một thằng cha dê cụ.

Từ chiều cho tới tối qua, Mai Lan đã mất hàng giờ để lựa chọn trang phục sao cho phù hợp với buổi phỏng vấn này. Nàng nhìn đi tới cả trăm lần khuôn mặt, thân hình và thần thái của mình khi khoác lên một trang phục sở áo vét quần âu đi giày cao gót. Mai Lan không thích kiểu trang phục có nhiều sự nam tính hơn nữ tính này. Nhưng vì đọc một bài viết trên mạng phân tích rằng: nữ giới khi tham dự một cuộc phỏng vấn nghề nghiệp phải mặc như thế thì mới gây ấn tượng tốt, cũng như có cơ hội thành công cao và áp được một mức lương đúng như mong muốn.

Mai Lan cũng không thích cái cảm giác lêu nghêu như một cây sào khi xỏ vào đôi guốc với đế cao tới chục phân rất không thoải mái này. Tuy nhiên nàng lại bị tác động bởi một vài viết khác (nàng đã đọc khá nhiều những bài viết có nội dung kiểu bí quyết gia tăng cơ hội được tuyển dụng…) cho rằng “Chiều cao của nữ giới cũng góp phần gia tăng thu nhập của cô ta khi đối diện với nhà tuyển dụng nếu người đó là nam giới. Mà theo thống kê thì có tới 75 phần trăm nhà tuyển dụng là nam giới”.

Ngoài phục trang được lựa chọn cẩn thận, thì mái tóc, màu son cho tới độ lý tưởng của lớp phấn trang điểm đều được Mai Lan đầu tư thời gian chăm chút hết sức kỹ lưỡng. Trước khi tới phỏng vấn, nhìn qua tấm gương trang điểm trong phòng, Mai Lan nở một nụ cười khích lệ bản thân. Nàng thấy mình có cả nhan sắc lẫn phong thái để ra về với một bản hợp đồng với các điều khoản đãi ngộ tương xứng. Và sau khi ngồi dưới ánh đèn vàng mờ ảo, bầu không khí đậm đặc một cái gì đó bất thường này thì mọi tưởng tượng lạc quan cũng như hi vọng của Mai Lan đều đã tan biến vào hư không.

.

“Em có cái tên đẹp”. Chị gái ghê gớm sau một hồi ngắm nhìn Mai Lan cất tiếng.

Khi nàng mải mê lướt mạng và dạo chơi trong suy nghĩ, còn tay thị vẫn cầm cuốn sách mỏng trên tay. Sau một, hai giây thì Mai Lan mới ý thức được là có ai đó đang nói với mình. Nàng lúng túng nói lời cảm ơn thị

“Chị đã đọc nhiều sách liên quan đến hoa và chẳng có loài hoa nào được gọi là mai lan cả. Khi xét riêng từng loại thì hoa mai hay hoa lan đều có vẻ đẹp riêng của mình, không hoa nào giống hoa nào hết cả em gái ạ. Nhưng với trí tưởng tượng vô song của con người, chúng ta đã hợp nhất hai cái đẹp và trao tặng cho ai đó chúng ta muốn gửi gắm nhiều yêu thương cũng như vị trí còn cao hơn cả hai loài hoa”. Thị mỉm cười pha chút giễu cợt khiến trong lòng Mai Lan trào dâng một sự khó chịu. “Nhưng dù với lý do hay động cơ nào, bố mẹ em đã chọn một cái tên rất hay khiến người khác phải dừng lại để ngắm nhìn em”.

“Vâng, đến giờ bố mẹ em vẫn tự hào về cái tên đã đặt cho em”. Mai Lan nói nhanh như muốn biểu hiện một sự không hài lòng. Nàng thực sự chẳng hiểu tại sao thị lại nói vẩn vơ về cái tên của nàng dưới cái nhìn triết học một cách rườm ra đến như vậy. Mai hay Lan hoặc là Mai Lan cũng chỉ là một cái tên mà thôi.

“Bố mẹ em quả là nhìn thấy tương lai 20 năm sau của em đấy. Em và tên của em đẹp như nhau”. Thị đưa ngón tay gãi nhẹ cổ, ngay dưới yết hầu. “Chị là Ngân, một cái tên khi em “search” trên mạng sẽ thấy cả triệu thông tin có liên quan đến những người tên Ngân. Một cái tên đài trà như trang sức bằng bạc vậy”.

“Công ty TRUYỀN THÔNG VÀ GIẢI TRÍ KIM NGÂN là tên chú Kim và chị hợp lại đó ạ”. Mai Lan ồ một tiếng.

“Gọi là anh thôi em gái”. Ông Kim đã xong chuyện với cuộc điện thoại, nhẹ nhàng đi ra sau lưng Mai Lan từ lúc nào không biết. Ông bất ngờ đặt hai bàn tay thon dài lên đôi vai thon thả, mong manh của nàng. Mai Lan giật mình gạt ra trong tiếng cười thích của ông Kim. Mai Lan vừa tức vừa sợ và rùng mình khi mấy ngón tay đó chạm và nàng. Nàng cảm giác rằng nếu mình không tỏ thái độ quyết liệt thì những ngón tay đó đã sờ lần xuống ngực nàng rồi.

“Không có gì đâu. Tật xấu của anh Kim là thích biểu đạt cảm xúc thân thiện của mình thông qua những hành động đụng chạm” Ngân nhẹ nhàng trấn an. “Đôi khi những hành động đó dễ gây hiểu nhầm”.

“Nếu anh chị đã nói xong hết rồi thì em xin phép được đứng dậy ra về ạ”.

20 phút trước Mai Lan hẵng còn do dự, giờ thì nàng khiếp hãi với việc phải tiếp xúc hàng ngày với gã đàn ông có những ngón tay chỉ trực sờ mó lung tung. Mai Lan muốn đứng dậy đi khỏi đây lắm rồi, nhưng vì giữ ý mà nàng vẫn phải cố tỏ ra bình thản. Cho tới giừo phút này, nàng vẫn không thể chấp nhận được việc mình sẽ phải đóng vai một con khốn.

“Còn phỏng với vấn gì nữa. Anh chị chấm em rồi thiên thần ạ”. Ông Kim thích thú đưa ngón trỏ vẽ vào khoảng không một chữ ký vô hình. Chiếc nhẫn đính kim cương nằm trên ngón tay trỏ sáng lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo.

“Nhưng… em cần thời gian suy nghĩ ạ”. Mai Lan cảm thấy bất ngờ. Nếu mọi chuyện dễ dàng quá thế này thì bản năng mách bảo nàng phải ngay lập tức cao chạy xa bay khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt.

“Suy nghĩ gì nữa nào? Nếu không phải tới đây kiếm một công việc thì chẳng lẽ em mất thời gian như vậy chỉ chỉ cho vui?”. ông Kim nhăn mặt, nhún vai nhại lại điệu bộ của Charlie Chaplin để gây cười. Nhưng không ai cười ở đây cả.

“Thứ nhất em thấy năng lực mình không thể đáp ứng được chuyên môn của công ty mình. Thứ hai nếu đã không đáp ứng được chuyên môn thì dù có trải qua thời gian thử việc cũng chỉ làm mất thời gian của đôi bên”. Mai Lan cũng không biết sao mình có thể nói dối rành rọt như vậy. “Và thứ ba, em đang rất cần một công việc có thể giúp em kiếm được tiền ngay bây giờ, chứ thử việc không lương hay chỉ nhận được một phần trăm nhất định thì em không muốn ạ”.

“Bên chị sẽ trả trước cho em ba tháng lương”. Ngân đặt cuốn sách lên bàn, ngồi tựa thẳng lên ghế, thị buông ra mấy lời có trọng lượng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. “Sau ba tháng thử việc đó, nếu em cảm thấy không phù hợp thì chúng ta sẽ đường ai nấy đi trong êm đẹp”.

“Phong cách chuyên nghiệp là thế đó em gái ơi. Muốn công việc trôi chày, thuận lợi cho cả đôi bên thì phải nói chuyện với bằng tiền mặt, Mà tiền thì bọn anh tiếc gì khi tìm được một người phù hợp như em”. Ông Kim tiếp lời thị Ngân, hai bàn tay của ông đang mân mê hai dái tay thị, như một hành động khơi gợi sự hứng tình ở người kia.

Mai Lan cắn môi, hai tay nàng nắm chặt điện thoại như thể muốn giải phóng một năng lực phá hoại trong nàng. Mẹ kiếp. Mai Lan thốt lên trong đầu câu chửi thề về sự bất lực khi phải đấu tranh tư tưởng. Dù mới gặp lần đầu, nàng căm ghét cả hai con người kia, nàng căm ghét luôn cả cái phòng nhỏ bé với ánh sáng yếu ớt này và căm ghét luôn cả lòng tham của mình vì nàng đã chịu thua nó.

“Nhưng em thực sự không có năng lực để có thể làm được việc đó”. Mai Lan buồn rầu đáp.

“Em đang tỏ ra có năng lực rồi đấy. Chỉ là em không biết mình đang làm điều đó như thế nào thôi”. Ngân mỉm cười, thị cười phải tới 15 lần trong buổi phỏng vấn này rồi. “Công việc cụ thể ra sao thì em sẽ được hỗ trợ và hướng dẫn cụ thể”.

“Nếu đồng ý thì em sẽ làm việc trực tiếp với chị ạ?”

“Không phải với chị. Chị đâu có năng lực để hướng dẫn một cô gái thông minh như em”.

“Vậy là với ông Kim ạ?”. Giọng Mai Lan có sự hoảng hốt và lo sợ.

“Anh chứ không phải ông em gái ạ”. Ông Kim sửa hộ Mai Lan “Cũng không phải với anh đâu thiên thần. Em nghĩ rằng cả cái công ty này vận hành bởi anh và chị Ngân đây thôi sao? Thế thì khác gì lừa đảo đâu. Nhầm rồi thiên thần ạ. Bọn anh người thật việc thật với sự hỗ trợ của hàng chục nhân viên đó cưng. Ngay sau khi em ký hợp đồng với bên anh thì ngay lập tức những bạn trẻ có năng lực khác sẽ có mặt để “support” em tới tận răng”.

.

Trên đường về nhà, Mai Lan không biết mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng như thế này. Nàng cảm thấy không ổn, nhưng trong cái không ổn đó lại đem tới thứ nàng cần, những con số trong tài khoản.

Ba tháng lương đã được chuyển thẳng vào tài khoản của Mai Lan ngay sau khi nàng đặt bút ký hợp đồng thử việc. Nàng ký mà không buồn đưa mắt nhìn vào những điều khoản ghi kín bốn mặt giấy A4. Nhưng Mai Lan cũng chẳng giải thích tại sao dù không ổn mà bản thân nàng vẫn cứ đồng ý. Suy cho cùng, dù ổn hay bất ổn thì trạng thái nào cũng sẽ phải quy đổi ra bằng những con số cụ thể và giờ Mai Lan đã có những con số ấy rồi.

Buổi tối, cả gia đình Mai Lan cùng ngồi với nhau sau bữa cơm để theo dõi chương chình truyền hình thực tế. Cầm trên tay hộp kem trà xanh vừa ăn Mai Lan vừa thông báo với bố mẹ và vợ chồng anh trai nàng rằng, mai nàng sẽ bắt đầu đi làm, công việc nàng mới nhân có liên quan đến truyền thông và giải trí.

Để không phải giải thích những vấn đề mang tính chuyên môn của công ty Mai Lan nói về mức lương thử việc cũng như công việc cũng khá nhàn hạ. Từ bố mẹ, vợ chồng anh trai nàng đều ồ lên rằng đó là một mức lương cao khi nghe nàng kể. Mọi người khuyên nàng hãy cố gắng thể hiện năng lực, tỏ ra thân thiện với đồng nghiệp cũng như học cách lấy lòng cấp trên. Mai Lan cười đúng lúc một diễn vài hài trong tivi cũng cười khành khạch trước màn thể hiện của thí sinh tham gia chương trình. Mai Lan thấy rằng với gia đình nàng đều giống nhau, tất cả đều đam mê với con số, chỉ quan tâm tới kết quả và bỏ qua quá trình trước và sau đó.

“Đâu chỉ có một con khốn mới là kẻ đáng khinh bỉ trong xã hội này”. Mai Lan thầm nghĩ trong khi ăn kem. “Làm cái việc không thích và coi đồng tiền kiếm ra được từ cái việc không thích đó thì đúng với xã hội ở điểm nào chứ? Nhưng mà không làm thì lại không có tiền, và không có tiền mình sẽ là gì trong xã hội này chứ? Có khi còn chẳng bằng một con khốn mà kiếm ra tiền luôn chứ”.

Mai Lan thấy đầu nhói lên đau đau khi thúc ép những nơ rôn thần kinh cùng sự tập trùng vào những vấn đề triết học vốn thứ vô nghĩa đối với mình. Nàng xin phép lên phòng chuẩn bị phục trang để mai tới công ty. cả nhà nàng còn đang mải mê bình phẩm về một tình huống gây chú ý trong chương trình. Ai cũng vô thức đáp lại Mai Lan ừ lên đi.

Một lúc sau Mai Lan mới leo lên giường sau công đoạn chăm sóc da mặt kĩ lưỡng. Nàng cầm điện thoại đọc tin tường và nhắn tin với vài người bạn. Cứ cách năm, mười phút, Mai Lan lại truy cập vào ứng dụng ngân hàng, nhìn chằm chằm vào những con số tượng trưng cho thời gian và công sức ba tháng tới của nàng. Mai Lan thở dài thành tiếng, nàng không muốn ngày mai tới đó làm việc, kiểu công việc nàng còn không mường tượng nó là gì dù đã được trả tiền để làm cái việc đó. Nhưng Mai Lan cũng không thể trả lại số tiền trong tài khoản kia được. Nàng đã coi đó đã thuộc về bản thân của mình, dù nàng còn chưa bỏ ra một giây phút làm cái việc nàng không muốn.

“Thôi cứ làm đại vậy. Kiểu gì mà chả xong”.

Mai Lan buông điện thoại xuống, duỗi thẳng người nhắm chặt mắt lại, một màn đêm êm ái ngay tức khắc bao phủ tâm trí nàng. Mai Lan có thói quen trước khi ngủ sẽ ước vài điều và hy vọng Luật hấp dẫn biến điều ước đó thành sự thật, dù chính nàng cũng mơ hồ về cái gọi là Luật hấp dẫn. Đêm nay Mai Lan ước rằng sáng mai chính là ngày kết của ba tháng thử việc, nàng sẽ không phải dậy sớm, sẽ không phải mặc cái gì đó mình không thích, sẽ không phải gặp và nói chuyện với những người nàng không muốn… Nàng chìm vào giấc ngủ trong khi đang gửi tới những điều ước vào vũ trụ bao là và vô tận.

 

.

9 giờ sáng Mai Lan đã có mặt ở công ty nằm trên tầng 15 toà nhà văn phòng cao 20 tầng nằm ở quận Thanh Xuân.

Toà nhà có tầm nhìn thoáng đãng nhìn ra một hồ nước nhân tạo nằm trong một khu chưng cư mới đưa vào hoạt động. Hàng liễu xanh mướt bao quanh hồ nước đem tới cảm giác thư thái dù chỉ ngắm nhìn từ trên cao. Những giấc mơ trong đêm qua của Mai Lan đã không làm cho điều ước của nàng thành hiện thực. Nhưng thực tế mọi thứ hoá ra lại chẳng tồi tệ và chán ngắt như trong suy nghĩ của nàng.

Khi tới công ty sau vài phút chờ thang máy, Mai Lan được một nữ lễ tân mặc áo len mỏng bó sát với quần bò đen chào đón và được hướng dẫn cụ thể. Cô có khuôn mặt trái xoan ưa nhìn cùng dáng người người dong dỏng.

Mai Lan đoán lễ tân xinh đẹp này hơn mình khoảng 1,2 là cùng. Hôm nay Mai Lan để tóc xoã, nàng mặc chiếc áo phông trắng mới tinh, vạt  áo được giấu sau cạp quần âu màu đen. Bên ngoài trời hơi lạnh nên Mai Lan khoác thêm áo flannel màu đỏ-đen khá dày. Trông nàng như một sinh viên năm nhất đại học với nét mặt thanh tú, đôi mắt bồ câu cùng cái miệng chúm chím. Mai Lan có đôi vai thon thản, dáng vẻ mảnh manh và đôi chân thẳng tắp phù hợp để mặc bất cứ kiểu váy và quần nào.

Trong lúc theo sau lễ tân, Mai Lan có chút không vui khi nhận thấy mùi nước hoa của cô dùng là loại cao cấp, đắt tiền hơn nước hoa nàng xịt lên người hôm nay. Sau khoảng mười phút trao đổi, nữ lễ tân tay cầm thẻ từ dẫn Mai Lan tới một căn phòng nằm ở gần cuối hành lang, bên cạnh là một cửa kính lớn nhìn ra được hầm chui Nguyễn Trãi – Khuất Duy Tiến thấp thoáng sau những toà nhà, dọc hành lang thoang thoảng mùi tinh dầu hoa oải hương dễ chịu. Một vài nhân viên qua lại trên hành lang mỉm cười với Mai Lan.

Lễ tân giơ tay về phía đầu đọc thẻ, chạm nhẹ tấm thẻ màu trắng vào đầu đọc thẻ là một mặt phẳng màu đen chạy dọc xuống sát tay nắm cửa. Một tiếng kêu tít vui tai vang lên, lễ tân nắm tay nắm cửa, khẽ đẩy nhẹ rồi đi trước mở lối.

Sau cánh cửa là một studio thu nhỏ sơn màu trắng với màn hình iMac đặt trên một chiếc bàn gỗ màu piano với những ngăn kéo nhỏ nằm phía dưới mặt bàn; trên bàn có micro thu âm, tai nghe màu trắng, ba chiếc đèn chiếu hình tròn chuyên nghiệp, cùng một hệ thống âm thanh, camera với nhiều dây rợ, kết nối cái này với cái khác. Góc bên phải, đối diện với những thiết bị kia có kê một tủ sách với thiết kế trang nhã và tinh tế. Nằm bên phải tủ sách là chiếc cửa sổ chữ nhật lớn với rèm chắn nắng màu hồng phấn. Đưa mắt nhìn về cửa sổ, Mai Lan cảm thấy sự bình yên và thư thái như đang đứng trước bờ biển trong xanh.

Căn phòng đem tới cho Mai Lan một ấn tượng mạnh mẽ đến mức nàng cảm giác là mình đang đứng trước một xưởng sáng tạo như Alice lạc vào xứ thần tiên, chứ chẳng phải một nơi buồn tẻ, nhàm chán với kiểu thiết kế đơn điệu như nàng nghĩ. Mai Lan khẽ thốt vui sướng khi lễ tân giới thiệu đây sẽ là phòng làm việc của nàng cũng như đồng nghiệp kiêm người hướng dẫn từng công năng của các thiết bị trong căn phòng này sẽ có mặt sau một lát nữa.

“Trong khi chờ, em cứ làm quen với các thiết bị, dụng cụ ở đây nhé.” Lễ tân mỉm cười gợi ý, nụ cười của cô có vị ngọt ngào và thơm mát của một trái lê đầu mùa.

“Lỡ may em làm hỏng cái gì đó thì sao ạ?”. Mai Lan vui vẻ nói đùa.

“Đừng lo, từng đồ vật ở đây vẫn đang trong chế độ bảo hành mà”. Trước khi rời khỏi studio, lễ tân nhẹ nhàng đặt vào tay Mai Lan tấm thẻ nhựa, chiếc chìa khoá mở cửa căn phòng làm việc lý tưởng.

Khi chỉ còn một mình, Mai Lan đặt chiếc ba lô xuống góc tường rồi tiến về phía cửa sổ. Nàng đưa tay mở cửa sổ, nắng vàng cùng cơn gió se se lạnh cuối Xuân tràn vào trong phòng đem tới một một sức sống mới cho những thiết bị đẹp đẽ nhưng vô tri giác. Mai Lan nhẹ bước tiến về chiếc bàn làm việc với màu gỗ piano, bên trên đặt một màn hình iMac bằng nhôm nguyên khối nhưng mong manh như lớp sa-phia mỏng phủ trên mặt đồng hồ. Ngay dưới chân đế màn hình cũng bằng nhôm hình chữ L là chiếc bàn phím không dây màu trắng. Bàn phím mới tinh, không một hạt bụt như vừa được đưa thẳng từ cửa hiệu đặt lên bàn vậy.

Phải mất vài phút Mai Lan mới tìm ra nút khởi động nằm phía sau màn hình. Chiếc iMac sáng rực với độ hiển thị lên tới 5k đem tới những gam màu cùng độ sắc nét hoàn hảo. Nàng rút điện thoại, chụp nhanh mấy tấm ảnh phòng làm việc rồi ngồi xuống chiếc ghế xoay có tựa lưng màu trắng gửi cho Hồng Hồng, cô bạn thân của nàng. Ngay lập tức, bạn nàng đã đáp lại bằng một loạt tin nhắn cho Mai Lan cằn nhằn rằng tại sao một đứa không đọc nổi một trang mỗi ngày như nàng lại may mắn đến như vậy.

Cốc cốc, hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên đầy ý tứ ở bên ngoài vọng vào trong phòng. Mai Lan nhẹ nhàng đẩy ghế đứng dậy. Nụ cười và sự thoả mãn khi trêu tức Hồng Hồng vẫn đang hiện rõ trên khuôn mặt nàng. Mai Lan cất giọng trong trẻo và thanh tao của một cô gái đang chờ đợi một món quà từ người tình.

“Cứ vào ạ”.

Sau mấy giây để đầu đọc thẻ nhận dạng, người bên ngoài mới đặt tay lên tay nắm cửa khẽ vặn tạo nên tiếng “cách” vui tai rồi nhẹ nhàng bước vào với thái độ dè dặt và ý tứ. Người này bỏ qua dáng điệu đáng yêu, trang phục trẻ trung của Mai Lan, anh ta nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng với ánh mắt ấm áp của một người tích cực tham gia các hoạt động từ thiện cuối tuần.

“Em tới lâu chưa Mai Lan?”. Người vừa bước vào cất lời chào khiến Mai Lan tưởng như anh ta đã gặp nàng ít nhất hai lần. Anh nói rằng đã được thông báo về những thông tin cơ bản cũng như công việc của nàng ở công ty từ quầy lễ tân.

“Đáng nhẽ ra anh phải tới văn phòng trước đợi em, nhưng đang đi được nửa đường thì sực nhớ đã để quên đồ nên phải quay về”. Anh mỉm cười gượng gạo, rút ra trong chiếc ba lô bằng da trên vai một cuốn sổ màu xanh lá cây với đường viền màu vàng rồi giơ lên cho Mai Lan thấy lý do tại sao mình tới muộn.

“Không sao ạ. Em cũng vừa tới thôi”. Mai Lan xua tay đáp.

“Anh là Sáng. Một cái tên anh tự thấy là buồn cười mỗi khi ai đó cất tiếng gọi anh”.

“Em lại không nghĩ vậy đâu ạ. Trông anh rạng ngời và có nhiều năng lượng thật mà”. Mai Lan lịch sự đáp lại bằng những từ ngữ được lựa chọn cẩn thận.

“Em biết không, cho đến tận bây giờ khi hỏi thì bố mẹ anh cả hai người đều không nhớ hay không thể giải thích được cái tên Sáng này được lấy cảm hứng từ “Sáng suốt ” hay “Sáng tạo” nữa”. Sáng nhún vai, vỗ nhẹ mặt gáy cuốn sổ lên mu bàn tay trái.

“Em cũng giống anh đấy. Hôm qua anh chị giám đốc công ty khi phỏng vấn cũng hỏi tại sao tại tên em là Mai Lan chứ không phải là Mai hay là Lan. Chẳng lẽ nhất định tên em phải giống một loài hoa, hay tên anh bắt buộc đồng nghĩa với sự sáng tạo thì mới là một cái tên bình thường và được chấp nhận sao?”. Mai Lan giả bộ thở dài một cái, nàng chăm chú quan sát điệu bộ và phục trang của Sáng, có cái gì đó khang khác so với những gì nàng tưởng tượng.

Sáng là người đầu tiên Mai Lan thấy mặc áo thun cổ tròn màu xám và đi một đôi Vans Old Skool màu đen mà ai cũng mặc trang văn phòng trong toà nhà này. Mai Lan đoán rằng điểm khác biệt này nằm ở chuyên môn, đặc thù công việc của anh, nhưng đối với nàng thì cái điểm này cứ thắc mắc mãi. Không biết cũng chẳng sao, nhưng trong lòng lại cảm thấy tò mò, băn khoăn và khó chịu không thôi.

Sáng anh gấp cuốn sổ lại, cất vào ba lô, rồi đứng thẳng người, anh cao hơn Mai Lan cả cái đầu cùng một sự ân cần hiếm thấy ở một đồng nghiệp mới quen biết.

“Em ngồi xuống đi, ta vào việc luôn thì có vội lắm không nhỉ?”.

Mai Lan ngoan ngoãn “Không ạ” rồi nhẹ nhàng thả mình ngồi vào chiếc ghê xoay có tựa đầu bọc tối êm ái.

Đặt người xuống ghế, Mai Lan mới nhận ra rằng trọng tâm của studio chính là vị trí này. Nàng có cảm giác cứ như mình đang ngồi trên chiếc ghế nóng trong chương trình ăn khách Ai là tỷ phúGương mặt của đêm thứ Bảy rực rỡ mình hay theo dõi. Bên ngoài một đám mây hình thù trông giống chiếc bánh sừng bò khổng lồ chậm rãi trôi qua trước cửa kính. Bên trong mọi thứ đang được chuẩn bị để bắt đầu buổi làm việc đầu tiên. Mọi thứ có vẻ vẩn ổn, ít nhất là cho tới thời điểm này.

Sáng lần lượt bật từng chiếc đèn chiếu sáng một. Anh cân nhắc, cẩn thận dịch chuyển mỗi chiếc đèn vào đúng vị trí để tạo ra được không gian sáng phù hợp nhất với Mai Lan. Nàng hơi nhức mắt vì không quen với thứ ánh sáng trắng như thế này.

“Hôm nay anh sẽ hướng dẫn em làm quen với cá thiết bị ở đây cũng như nắm bắt những điều cơ bản về livestream thôi. Cũng khá nhiều thông tin cần phải ghi nhớ trong rồi”.

Sáng hỏi Mai Lan đã bao giờ quay video hay phát trực tuyến trên mạng chưa. Nàng trả lời đã phát nhưng rất ngu ngốc và chẳng theo chủ đề nào cả. Sáng hỏi anh muốn xem qua thì liệu có được không. Mai Lan mở điện thoại, truy cập vào mục lưu trữ video, ngón tay lướt nhanh tìm kiếm và chọn ra vài video ưng ý nhất cho Sáng xem. Đều là những điệu nhảy đã và đang là trào lưu trên các nền tảng video như bao cô gái tuổi đôi mươi khác.

“Rất nhàm chán phải không ạ?” Mai Lan mím môi hỏi dò.

“Không hẳn”. Sáng nhướn mày, cử chỉ khiến Mai Lan buồn não nề dù biết trước sẽ như thế. “Anh hỏi thế này hơi kỳ quặc, nhưng em có giữ lại video nào mà mình không muốn lưu giữ không?”

“Ý anh là video em không thích nhưng mà giữ lại vì một lý do nào đó phải không?”

“Đúng là kiểu video đó đấy”.

“Anh không đùa chứ?”. Mai Lan bật cười.

“Có thể cho anh xem được không?”

“Nó riêng tư lắm”. Mai Lan ngại ngùng. “Đáng lẽ em nên xoá từ lâu rồi mới phải”.

“Nghe thú vị thế”. Sáng mỉm cười, mắt anh vô tình giao với mắt Mai Lan trên cùng một đường thẳng. Một chút bâng khuâng trong những con mắt trong veo đó. Có tiếng ai chân ai đó đang rảo bước bên ngoài hành lang, những tiếng cộc cộc từ gót giầy gõ liên tiếp xuống mặt sàn xuyên qua cánh cửa vang vào studio.

”Anh cũng có thứ riêng tư đang lẽ phải xoá đi từ lâu nhưng vì lý do gì đó mà lại chưa xoá hay không thể xoá ngay lúc này”. Sáng luồn những ngón tay vào mái tóc chia sẻ. “Có lẽ lý do tại sao anh chưa xoá là để tới một thời điểm thích hợp anh sẽ phải công khai bí mật đó ra bên ngoài như một cách thanh tẩy chính con người mình”.

“Nhưng đó là bí mật của riêng anh cơ mà. Tại sao lại phải làm như thế. Em không cho là tiết lộ những chuyện nhạy cảm sẽ giúp bản thân có sự đổi mới. Làm thế nào để có thể cảm thấy tốt hơn khi người khác có thể nhận xét, đánh giá, công kích anh về những chuyện đã qua đó chứ”. Mai Lan phản đối, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng cương quyết.

Một khoảng thinh lặng xuất hiện, hai đôi mắt lẩn tránh cái nhìn của nhau. Cả Mai Lan lẫn Sáng đang cố kiếm tìm ngôn từ phù hợp để xoá đi sự thinh lặng đang lởn vởn trên đầu, nhưng tìm mãi mà vẫn chẳng tìm được câu từ thích hợp. Có lẽ những từ ngữ thích hợp đang có một chuyến dạo chơi trên cung trăng mất rồi.

“Bí mật riêng tư đó là những hình ảnh về mấy người bạn gái cũ của anh”.

Sáng đứng dậy, lại gần phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài nói. “Anh chụp khi họ đang ngủ trong trạng thái trần truồng, nhưng anh không bao giờ cho ai xem cả. Thậm chí họ còn không bao giờ biết về những hình ảnh đó tầm hình rất nhạy cảm. Anh giữ tất cả riêng cho mình trong một chiếc hộp Pandora mà chỉ có anh biết mật mã, nhưng chính anh lại chưa bao giờ xem lại dù chỉ một lần”. Sáng quay lại, nhún vai mỉm cười với Mai Lan.

“Vì sao anh lại kể chuyện này với em?”. Mai Lan khẽ nắm chặt lấy một bên tay vịn chiếc ghế nàng ngồi. Nàng cảm thấy có sự bất an khó giải thích, tim nàng chợt đập nhanh một cách bất thường

“Anh không biết nữa”. Sáng thành thật nói. “Nhưng việc anh nói ra với em như thế này thì cũng chính là cách anh thanh tẩy bản thân mình khỏi những bí mật riêng tư đã giấu kín trong nhiều năm qua”.

“Ôi, anh đang làm cho em cảm thấy mình là một thánh nữ đó ạ”. Mai Lan bật cười khúc khích, tiếng cười đầy tự nhiên chứ không phải mang ý mỉa mai. “Trong khi công ty thì lại gợi ý em nên vào vài một con khốn xấu xa nhưng nhiều tham vọng”.

“Sao cơ, em được công ty phân công… để vào vai đó sao?”. Sáng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên tới mức trong lời anh còn nói có chút ngắt quãng.

“Vâng, em được trả tiền để đóng vài một con khốn nhiều tham vọng”.

“Giật tít như thế thì câu khách quá”.

“Và rẻ tiền nữa”. Mai Lan chép miệng. “Nhưng em vẫn phải làm vì đã nhận tiền của người ta rồi”. Và có cách nào để không phải làm cái việc rẻ tiền nhưng vẫn được trả lương không? Mai Lan thầm nghĩ.

“Nếu không vì tiền thì làm sao anh hay em phải làm những việc mình chẳng có một chút hứng thứ như thế này?”.

“Anh không thích công việc của mình sao?”.

“Không hẳn”. Sáng lắc đầu. Anh từ cửa sổ tiến lại phía Mai Lan đang ngồi và chiếc iMac nói nàng hãy đẩy ghế lùi xuống một chút, tay này cầm chuột, tay kia lướt nhẹ trên bàn phím lách cách để khởi động các phần mềm và thiết lập vài thông số để truyền phát trực tiếp. “Anh chỉ không thích những kỹ năng đã được mài dùa trong hàng năm trời của mình được sử dụng vào một số cô việc nhảm nhí thôi. Nhưng đời là vậy, có không ít những thứ nhảm nhí thì lại kiếm ra tiền”.

Mai Lan thông cảm những gì Sáng nói, nhưng nàng lại cảm thấy vui khi có người giống cũng chán ghét công việc và chỉ làm vì tiền như mình. Mai Lan nhận ra là các cá thể nói chung đều là những sinh vật vị kỷ dù có đang phụ thuộc vào một hệ thống chung. Thay vì cộng hưởng để cùng nhau phát triển thì cả hai đều muốn hút cạn hay vắt kiệt mọi thứ từ nhau càng nhiều càng tốt. Với một người có thói quen nhanh chóng buông xuôi và chẳng duy trì được động lực lâu dài để có thể làm việc như Mai Lan, thì việc có ai đó giống mình ở một nơi không muốn tới như thế này, khiến nàng cảm thấy việc rút lõi –  chỉ muốn nhận lương chứ không muốn làm chẳng phải là điều gì đó đáng chê trách.

“Chuyện riêng tư chưa bao giờ nói ra của em liên quan tới việc yêu đương trước đây.Hồi đó em trẻ tuổi, khở dại và nổi loạn lắm”. Hai má Mai Lan ửng đỏ, nàng khẽ đưa đầu lưỡi liếm môi sau khi nuốt một chút nước bọt, một chút hối hận khi lỡ nói ra.

“Nếu em có thể nói ra khi livestream thì đó sẽ là một câu chuyện tạo hiệu ứng lan truyền cực mạnh đấy”. Sáng sau gõ mạnh lên nút ENTER khi trả lời Mai Lan. Ngay tức khắc những chiếc camera đều tự động chĩa thẳng về phía anh. Sáng nhẹ nhàng giờ hai tay về phía Mai Lan, nhẹ nhàng kéo chiếc ghế nàng ngồi trên đó về phía màn hình chiếc iMac.

Đèn hiệu màu đỏ nhấp nháy như đang nhận diện từng biểu cảm, cử chỉ trên khuôn mặt mình làm Mai Lan cảm thấy không thoải mái. Thậm chí khi Mai Lan hít thở sâu thì hơi thở dường như bị chặn đứng ở điểm nối giữa cổ và vùng phổi làm ngực nàng căng tức rất khó chịu.

Khi kéo chiếc ghế và Mai Lan vào đúng vị trí mà Sáng mô tả là khung hình vàng để phát sóng trực tiếp rồi thì anh chỉ cho nàng thấy từng chiếc camera gắn ở trên chiếc iMac, hai bên cạnh bàn và các góc ở trong phòng studio. Có sáu chiếc camera để liên lục thay đổi tiêu cự, các góc ghi hình nhằm đưa tới những hình ảnh chân thực nhất của chủ thể để người xem. Mai Lan khẽ hỏi tại sao Sáng lại cho việc nàng hãy nói ra hết mọi thứ trước màn hình và ống kính camera là một điều nên làm chứ không phải là một điều khời dại hoặc ngu ngốc?

“Về bản chất thì con người luôn tò mò và tọc mạch với đời tư của người khác”. Sáng trả lời. “Mà em có những lời chân thật có sức mạnh đến mức nó khiến tất cả trở nên thông cảm, ủng hộ và thậm chí yêu mến kẻ đã phạm sai lầm khủng khiếp nhưng dám nói ra sự thật”.

“Một phiên bản khác của “Đánh kẻ chạy đi chứ không đánh người chạy lại” phải không ạ”.

“Chính xác”.

“Vậy bây giờ em nên làm gì ạ?”.

“Em chỉ chỉ cần đăng nhập bằng các tài khoản mạng xã hội qua đây thì ngay lập tức phần mềm livestream này sẽ kết nổi với tất cả tài khoản đó và phát livestream đa kênh ngay lập tức”. Sáng tì một tay lên chiếc bàn gỗ, tay còn lại chỉ vào từng mực, chức năng của phần mềm, anh nói khái quát những cái cơ bản nhất để Mai Lan nắm có thể nắm rõ và dễ dàng sử dụng ngay từ lần đầu tiên.

“Mọi thứ từ âm thanh, chất lượng hình ảnh, góc quay phù hợp anh đều đã thiết lập hết rồi. Em chỉ cần nhớ hai thứ đó là biểu tượng hình camera để bắt đầu thu hình, cái còn lại là khi nào em muốn phát sóng trực tiếp trên các nền tảng thì ấn vào LIVE màu đỏ này thì mọi thứ ngay lập tức đã ở trạng thái livestream”.

“Em nhớ rồi. Ấn vào camera là để thu hình, ấn tiếp vào LIVE là để phát trực tiếp”. Mai Lan di chuột vào từng biểu tượng hiện trên phần mềm. Nàng cờ lích chuột hai lần vào camera, ngay lập tức hình ảnh nàng và Sáng hiện trên khung màn hình chiếc iMac.

“Ôi, trông em kìa. Dễ thương ghê”. Mai Lan đưa một tay áp nhẹ lên má cười, tay cầm chuột đang vẽ một chuỗi những hình tròng vô hình xung quanh chữ LIVE.

“Vậy thì livestream luôn thôi nào”. Sáng khích lệ bằng một tràng vỗ tay ngắn nhưng vang vọng khắp bốn bức tường.

“Không không! Không phải bây giờ. Em có biết nói gì đâu, em còn chưa từng livetream bao giờ nữa. Em cần phải luyện tập một rồi mới tính livestream được”. Mai Lan lắc đầu.

“Em hãy coi việc livestream cũng là luyện tập đi. Có thể áp lực sẽ khiến em nhanh chóng thành thạo hơn. Không có lúc nào tốt hơn để tập luyện là ngay bây giờ”. Sáng mỉm cười.

“Nhưng em không phải là người có thể chịu đựng được áp lực cao, nên không chơi được kiểu đó đâu”. Mai Lan lắc đầu.

“Thế sao em lại phát LIVE thế kia?”. Sang chỉ vào màn hình chiếc imac thắc mắc.

Đúng là Mai Lan ấn vào LIVE, khởi động chức năng phát livestream trực tiếp.

“Sao lại thế này”. Mai Lan thốt lên hoảng hốt, nàng tắt luôn cửa sổ phần mềm livestream, màn hình giờ lại hiện lên phông nền hòn đảo với những dải đất uốn lượn giữa biển xanh. “Em xin lỗi”.

Sáng trấn an rằng không sao hết, chỉ cần nàng ấn lại vào cửa sổ biểu tượng phần mềm thì mọi thứ sẽ ổn như cũ. Sáng đang nói dở thì một có tiếng chuông điện thoại reo lên từ chiếc smartphone trong túi anh. Sáng nhận cuộc gọi, phần mềm kế toán cùng máy xuất hoá đơn bên phòng hành chính có vấn đề cần anh qua giải quyết. Sáng thở dài mỉm cười gượng gạo nói rằng chuyên môn của mình là kỹ sư phần mềm, nhưng công việc đúng chuyên ngành thì rất ít mà những cái nhỏ nhặt như cài đặt phần mềm hay chỉnh sửa máy xuất hoán đơn thì lại thường xuyên hơn.

“Có gì thì gọi anh nhé”. Sáng đọc số điện thoại của mình cho Mai Lan lưu. Anh nói nàng gọi nháy vào máy mình luôn đi vì trong giờ làm việc Sáng có thói quen không nhận những cuộc gọi lạ. Có gì em sẽ gọi. Mai Lan gật đầu đáp. Nàng nghĩ làm gì có có gì mà gọi khi chỉ diễn tập bằng cách nhìn vào màn hình và tự nói với bản thân.

Sáng cầm một quai chiếc ba lô khoác lên vai, đưa ngón tay chỉnh lại kính đã tụt xuống quá sống mũi về vị trí cũ rồi quay lại nháy mắt và mỉm cười với Mai Lan như muốn nói một ngày thuận lợi nhé. Mai Lan khẽ giật mình. Nàng bất chợt nhận ra ở Sáng có gì đó thân thuộc của một người đã lâu không gặp.,Một ký ức đã từng lướt qua trong cuộc đời nàng và trôi qua chóng vánh chẳng để lại một ấn tượng nào. Đó là kiểu ký ức về một ai đó nhảy vào làm quen trên mạng xã hội, nói vài câu chuyên thú vị trong những ngày đầu tiên và cứ thế nhạt dần cho tới khi biến mất.

“Em có muốn nói gì với anh không?”. Sáng hỏi khi thấy Mai Lan nhìn chằm chằm mình.

“Không, không có gì ạ”. Mai Lan lắc đầu, những lọn tóc nàng khẽ đung đưa sang trái, sang phải như hàng lau ngoài đồng chuyển động theo chiều gió.

Khi Sáng khép cánh cửa lại, chỉ còn mình Mai Lan trong studio, nàng quay ghế về hướng đối diện màn hình ngồi thẳng lưng, vuốt lại mái tóc, đưa tay chỉnh trang lại váy áo, hít một hơi sâu rồi bắt đầu độc thoại về vụ phỏng vấn ngày hôm qua bằng lời mở đầu

“Điều gì đã khiến bạn cảm thấy bị sỉ nhục nhất từ trước đến này là gì? Bị người yêu cắm sừng, bị đứa bạn thân nhất của mình phản bội? Còn đối với tôit thì trong một buổi phỏng vấn ngay hôm qua, bên tuyển dụng điềm nhiên hỏi rằng liệu tôi có thể đóng vai một con khốn để có được công việc này hay không?”.

.

“Cuối cùng thì có gì sai khi tôi không từ chối công việc mình vô cùng căm ghét nào dù đã được trả lương trước?”. Đối diện với chiếc iMac, Mai Lan tự đặt câu hỏi khi màn độc thoại về việc buổi phỏng vấn kết thúc.

Nàng vừa lấy ra trong ba lô chiếc túi nhỏ đựng đồ dùng cá nhân như son môi và gương bỏ túi. Mai Lan vừa tô son vừa giải thích với chính mình “Nên tôi cứ làm đại thôi, kiểu gì mà chẳng xong, tiền thì đã cầm rồi, mọi thứ đã chuyển động, không thể vãn hồi được nữa rồi, ra sao thì cũng phải chạy theo guồng quay đấy thôi. Mà nếu tôi không làm thì cũng có ai khác sẽ làm thôi. Nhưng tôi đang cần tiền quá nên đành chấp nhận ngồi đây 3 tháng vậy. Sau thời gian đó thì đến lượt người khác cũng không muộn đâu nhỉ?”.

Tô son xong, Mai Lan luồn một tay vào cổ áo phông để chỉnh lại dây nịt ngực bên phải đang tụt xuống vài về đúng vị trí cũ. Nói một lúc nàng thấy khát nước, nàng lại với ba lô lấy chai Lavie uống một hơi hết gần nửa chai. Uống nước nên tâm trạng Mai Lan cũng thoải mái hơn, nàng thấy hết hứng thú với câu chuyện phỏng vấn rồi, và để bớt nhàm chán nàng cần một thứ vui vẻ và mang tính chất giải trí hơn

“Lúc nãy có một anh trai tôi mới gặp chưa đầy 30 phút nhưng đã thổ lộ một chuyện riêng tư, bí mật như thể tôi là một thánh nữ có khả năng thanh tẩy tội lỗi và sai lầm trước đây của anh ta vậy”. Mai Lan dựa hẳn vào chiếc ghế, gác hai lên mặt bàn gỗ màu piano tương phản với đôi Converse màu trắng lấm tấm những vết nàng đang diện.

“Trời ơi, tôi là ma nữ dâm dục thì đúng hơn chứ giống thánh nữ trong sáng ở điểm nào cơ chữ. Anh ta mà biết hồi lớp 11 tôi đã chat sex, đã gửi ảnh khoả thân và quay video đủ mọi tư thế gợi tình cho một gã hơn tôi vài tuổi, đang học năm cuối ở một trường đại học nổi tiếng, lại còn có nhiều tải lẻ và biết cách nói chuyện thì chắc thất vọng lắm”. Mai Lan mỉm cười khi tưởng tượng ra khuôn mặt của Sáng nếu anh biết sự thật.

“Nhưng chẳng biết trời xui khiến thế nào mà lại sự tương phản trong bí mật riêng tư của anh và của tôi. Trong khi anh là người lưu giữ bí mật, còn tôi thì là người truyền phát sự riêng tư của mình đến người khác”. Mai Lan khoanh tay trước ngực chép miệng. “Chuyện của tôi diễn ra thế nào nhỉ? Ôi, mình cần phải uống thêm nước để khuấy động cái quá khứ hư hỏng xa xưa quay trở lại mới được”.

Nghĩ là làm, Mai Lan đặt chân xuống, từ từ nhấc người dậy với lấy chai nước suôí uống một hơi cạn sạch số nước trong chai. Khi nàng đặt chai xuống bàn, ký ức của những năm trước vốn nằm sâu trong tiềm thức chợt đượt đánh thức và tuôn trào như nước suối ở đầu thượng nguồn.

.

“Không vén lên được nữa đâu. Cao nữa sẽ thấy lông đó, mà chỗ đấy của em nhiều lông lắm”. Mai Lan khi 17 tuổi nhắn tin cho Leo khi gã đòi hỏi nàng phải để vén cao quần lót hơn nữa dù nàng đã để vén hai mép quần sát tới bẹn.

Mai Lan biết Leo một phần mềm hẹn hò rất được ưa chuộng vào thời điểm đó. Trong lớp và cả trường nàng bọn con gái đều sử dụng. Khi ấy một ngày Mai Lan nhận được cả tá nhắn tin làm quen, đến một nửa là từ đám con trai trong trường. Nàng coi bọn con trai học cùng trường là đám ngốc, vô duyên, thiếu tinh tế và lỗ mãng hơn cả một con khỉ đột.

Mai Lan chơi với một nhóm nhỏ có tên gọi là SIX gồm sáu nữ sinh xinh đẹp nhất lớp nàng. Nhóm SIX có tiêu chí để tuyển chọn bạn trai như phải hơn ít nhất 2 tuổi, vẻ ngoài ưa nhìn, đang học đại học hoặc đi làm văn phòng, có thu nhập ổn định. Đặc biệt phải có tài như chơi đàn, viết lách hoặc đang tự mình kinh doanh. Ba trong số sáu nữ sinh nhóm SIX đều hẹn hò với những bạn trai gần như đạt được tất cả những tiêu chí.

Mai Lan cũng đã đưa vào tầm ngắm một người mà nàng đã theo dõi khá lâu trên ứng dụng hẹn hò – Đó là Leo. Nàng còn lưu lại mấy hình ảnh của Leo trong điện thoại của mình. ngày nào Mai Lan cũng mở ra ngắm nhìn một lát vào những lúc nhàn rỗi hay trước khi đi ngủ.

Dù Mai Lan và Leo đều đã theo dõi nhau cũng như nhấn THÍCH và TIM những tấm ảnh mới nhất của nhau, nhưng cả hai vẫn im lặng không ai chủ động nhắn tin làm quen trước. Mai Lan lúc ấy là một nữ sinh được coi là xinh đẹp nhất trong trường. Không chỉ thế nàng còn là một tuyển thủ cầu lông cừ khôi, đã làm bẽ mặt không ít đứa con trai ngây thơ dám thách thức mình. Trò cân não chỉ kết thúc khi Leo tình cờ gặp Mai Lan ở một quán cà phê ở khu Giảng Võ. Hôm đó Leo đã nhắn tin hỏi có phải buổi chiều Mai Lan mặc áo ba lỗ, quần soóc bò, vai đeo ba lô và để tóc xoã khi tới quán ZE không.

“Sao anh biết? Chiều nay em với các bạn có hẹn nhau ở đó?”. chưa tới 5 giây sau Mai Lan trả lời lại.

Leo nói rằng chiều gã cũng đã ở đó để tụ tập chia tay trước khi vào Sài Gòn làm việc 6 tháng trong đó. Leo nói với Mai Lan rằng mình không hẳn muốn đi, nhưng mức lương rất hấp dẫn và chỉ có 6 tháng thôi mà.

“Bao giờ anh đi?”.

“Ngày mai”.

“Vậy không thể gặp nhau được một lần rồi”. Mai Lan nhắn tin tỏ vẻ nuối tiếc.

“Đáng tiếc thật đấy. Nên vì thế hôm nay anh phải nói ra một điều mà đáng lẽ nên nói từ lâu rồi”.

“Đó là điều gì đấy ạ?”. Dù chỉ đọc những lời nói đó qua văn bản nhưng tim Mai Lan lại đập nhanh bất thường.

“Anh đã để ý em từ lâu, nhưng không phải làm thế nào để nói ra điều đó cho thật tự nhiên”.

Có một sự vỡ oà đến từ cảm xúc của Mai Lan. Mọi tế bào, dây thần kinh trong nàng như thể hội tụ lại thành một dòng điện cao thế chạy xộc vào tâm trí nàng. Em cũng thế, Mai Lan và nói thêm rằng nàng có lưu lại vài hình ảnh của Leo trong điện thoại.

“Đùa chứ, sao em giống anh thế. Nhưng anh lưu lại tất cả của em chứ không chỉ là vài hình”.

“Đừng! Có vài cái xấu lắm”. Nàng ngượng ngùng nhắn tin lại. “Gọi qua video được không anh, em muốn nghe giọng của anh”.

Một tháng sau đó, thói quen của Mai Lan đã thay đổi tương đối. Nàng dành thời gian cho Leo nhiều hơn, tâm trạng nàng cũng buồn vui thất thường nếu như hôm đó nàng và Leo có bất đồng. Mai Lan và Leo chính thức hẹn hò và chấp nhận việc yêu xa. Vì thế có rất nhiều vấn đề, dù đó chỉ là những vấn đề rất cỏn con, kiểu hôm nay anh đi dạo với đồng nghiệp lâu thế? Đồng nghiệp là nam hay nữ? Nữ thìbao nhiêu tuổi, có người yêu hay đang độc thân? Nhưng đó chỉ là một chút rắc rối nhỏ của một tình yêu xa xách về mặt địa lý. Vẫn có nhiều thú vị hơn là mấy chuyện trẻ con.

“Hôm nay xem ảnh mới của em anh đã cương cứng rất lâu, khó chịu lắm”. Leo gửi tin nhắn sau giờ ăn trưa, lúc đó gã vẫn cương cứng, có lẽ thế.

“Khó chịu quá thì tự cho ra đi, không thì sao mà tập trung làm việc được”. Mai Lan nhắn tin trả lời, lúc đó nàng chuẩn bị ngủ. Thông thường khi ngủ nàng không mặc đồ lót, cả quần cũng không.

“Như thế chán lắm. Anh thích em làm cho anh cơ”.

“Năm tháng nữa mới gặp nhau cơ mà. Anh sao mà chịu được”.

“Không được cũng phải cố mà chịu chứ sao. Thế bằng tay hay bằng miệng?”

“Anh thích kiểu gì em cũng chiều”

“Cả hai nhé”.

“Anh chịu được không? Anh mà ra nhiều thì sẽ mệt đấy”.

“Bằng miệng thì khi anh ra đừng có nhổ đấy”.

“Điên! Như thế mấy hứng lắm. Nhưng anh đừng uống quá nhiều cà phê đó. Không thì tinh dịch sẽ có mùi khó chịu”.

“Sao em biết vậy?”

“Em đọc trên mạng thôi”.

“Anh sẽ không uống cà phê nữa. Nhưng trước khi ra trong miệng em thì anh muốn cho vào trong em cơ”.

“Không biết đâu. Em sợ đau lắm. Em chưa quan hệ bao giờ nên của em nhỏ và nhạy cảm lắm mà cái đó của con trai lại cứng và nóng”.

“Anh sẽ làm em thật ướt trước khi cho vào mà”.

“Đừng nói nữa, em đang ướt lắm rồi”.

Nếu Mai Lan nhớ không nhầm thì ngay từ tuần thứ hai nhắn tin cho nhau Leo đã hỏi liệu nàng có thể gửi cho gã những hình ảnh riêng tư được không? Ban đầu nàng nói không được, làm gì có đứa con gái nào lại nói được khi ai đó hỏi có thể gửi ảnh riêng tư được không ngay từ lần đầu tiên. Hai hôm sau, Leo lại hỏi lại thì Mai Lan đồng ý.

Mai Lan đã từng có tình cảm với hai cậu trai, một người học chung cấp hai, một người gần nhà nhưng nàng chưa từng gửi bất cứ một hình ảnh riêng tư nào cho họ. Không phải là nàng không thích, mà do cả hai đều chưa từng đề nghị nàng như vậy. Còn Leo thì khác, không chỉ đề nghị mà mỗi lúc lại đòi hỏi nàng nhiều hơn. Ban đầu chỉ là những hình ảnh bình thường, để lộ ít nhiều da thịt. Sau đó thì quần áo càng ngắn hơn, rồi nội y, bán khoả thân và khoả thân hoàn toàn với đủ tư thế mà đến bây giờ nhớ lại Mai Lan cũng không hiểu tại sao lúc đó nàng lại tạo dáng khiêu gợi như vậy.

“Để có được thứ tình yêu đó tôi tự nguyện khiến mình hư hỏng”. Mai Lan duỗi thẳng hai cánh tay, ngực ưỡn về phía trước, một tiếng “khục” từ đốt xương cổ khẽ cất lên nói.

“Nghĩ lại thì tôi có thấy mình ngu ngốc khi bị dụ dỗ như thế không? Tôi nghĩ rằng chẳng có gì là ngu ngốc hết. Tôi tự nguyện đó chứ. Lúc ấy tôi rất trẻ, biết mình xinh đẹp, tò mò với mọi thứ, nhất là những thứ nhạy cảm như yêu đương, dâm dục và khoái cảm. Chẳng có đứa con gái nào ở tuổi đó lại chưa từng nghĩ những điều như thế cả, nhưng toàn đứa chết nhát và vị kìm kẹp bởi gia đình, trường học và xã hội để coi như đó là một cái cớ ngăn cản chúng trải nghiệm những điều tội lỗi nhưng vô cùng thú vị”. Mai Lan nhếch môi cười khinh khỉnh.

Bên ngoài tiếng nhân viên nam nữ ý ới gọi nhau ăn trưa, những giọng nói đầy hân hoan khi thoát khởi những giờ làm việc căng thẳng thẩm thấu qua những bức tường. Một vài lời càu nhàu khi của ai đó khi phải chờ thang máy quá lâu. Mai Lan cũng thấy đói, nhưng nàng vẫn chưa kể xong chuyện, và là một nhân viên mới nên ngại ngùng đứng dậy nếu như không có ai vào nhắc nhở. Nàng tự hỏi tại sao lễ tân, Sáng hoặc bất cứ ai cũng được miễn là gõ vào cửa một tiếng nói “đến giờ ăn trưa rồi nghỉ tay một lát đi”.

Sau cùng, Mai Lan kết luận lại rằng dù chuyện có thế nào thì nàng vẫn là một nạn nhân ngây thơ, cả tin bị một gã đàn ông lớn hơn mình vài tuổi vô cùng dẻo mỏ ra sức dụ dỗ và lừa dối nàng. Vài tuần nữa trôi qua, chuyện giữa nàng và Leo chấm dứt trước khi cả hai có thể ngủ với nhau, dù cho không không dưới chục lần đã trao đổi một cách thích thú. Thậm chí Mai Lan đã lén mua bao cao su, giấu chỗ sau nhất trong ngăn kéo bàn học để tới lúc đó sẽ sử dụng.

Mọi thứ kết thúc trước khi Mai Lan biết khoái lạc là gì. Nghĩ tới chuyện cũ, Mai Lan nhún vai nửa nuối tiếc nữa lại thấy mình may mắn. Những tuần cuối cùng, mọi chuyện đều trở nên ít giống một cuộc tình như đã hứa hẹn hơn, thay vào đó là nhiều điểm giống với vô số mối tình đã đổ vỡ hơn.

Cả Mai Lan và Leo đều đòi hỏi ở nhau nhiều hơn. Nàng muỗn gã dành cho mình thời gian và tình cảm. Còn gã thì muốn Mai Lan gửi video và hình ảnh trong tư thế dâm dục hơn. Nàng nói với gã rằng đã nghĩ và thử nhiều tư thế tới mức không thể có thêm kiểu nào mới mà Leo vẫn động viên nàng sáng tạo hơn nữa, và đúng là Mai Lan nhận ra mình có thể. Trong mối quan hệ yêu đương xa xách về mặt địa lý này, nàng và gã đều mệt mỏi khi có bất đồng thì toàn là những cuộc quyết đấu giữa hai cái tôi với nhau.

Dần dần, những cuộc gọi và tin nhắn ít dần đi cho tới một ngày Mai Lan nói với Leo rằng hôm nay mình chẳng có hứng thú nói chuyện gì hết. Nàng chỉ muốn ở một mình trong phòng, có thể sẽ ngủ một lát rồi khi dậy lại tập trung suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì. Leo đồng ý ngay tức khắc, như thể gã chỉ cần tín hiệu này để kích hoạt một cuộc chia tay không bao giờ gặp lại. Cả Mai Lan cũng nghĩ như vậy. Hôm sau nàng xoá ứng dụng hẹn hò lẫn số điện thoại của Leo, nhưng vẫn giữ lại toàn bộ những hình ảnh khiêu gợi của mình. Mai Lan không có lý do giải thích cho điều đó, chỉ là nàng thấy mình đẹp và nổi loạn qua những hình ảnh ấy.

Ngay trong ngày hôm đó, Mai Lan lên Đinh Lễ mua một cuốn sách luyện thi tiếng Anh và tập trung học hành với cường độ cao ở năm cuối cấp ba. Năm đó Mai Lan từ vị trí 26 trên tổng 44 học sinh nhảy vọt lên đứng thứ 2 về điểm trung bình các môn. Bọn con trai trong trường mê nàng như điếu đổ, có cậu trai học dưới hai lớp đã đứng trước cửa nhà Mai Lan mười ngày liên tiếp để thổ lộ tình cảm nhưng nàng phũ phàng từ chối.

“Về đi cậu bé, biết gì mà yêu với đương”. Mai nghiêm nghị chặn lời cậu trai trước khi cậu nói ra những lời ngọt ngào từ tận đáy lòng.

Mai Lan chẳng thiết tha gì với những tình cảm trong trắng và khờ dại ấy. Không phải vì chuyện điên rồ với Leo mà Mai Lan mất đi cảm xúc nam nữ, chỉ là nàng cảm thấy yêu đương không còn là thứ cần thiết đối với mình. Mai Lan cảm thây sau chuyện với Leo đã có một sự tráo đổi bên trong diễn ra âm thầm, lặng lẽ và chóng vánh. Kết quả cuả cuộc ngã giá vô hình này đã lấy đi trong nàng viên ngọc màu hồng tượng trưng cho sự ngây thơ, thay vào đó là một viên kim cương thô mới được tìm thấy ở trong tận sâu thẳm bên trong nàng. Việc của Mai Lan là mài dũa viên kim cương đó cho tới khi nào từng góc cạnh, mặt cắt của viên kim cương toả sáng như một cách để chứng minh giá trị của mình mới dừng lại.

Mai Lan thi đỗ vào Ngoại thương và bắt đầu hẹn họ đích thực với 2,3 bạn trai trong mấy năm đại học. Trong thời gian này, điểm số của nàng chỉ ở mức trung bình. Mai Lan thích đi chơi hay ở cạnh bạn trai hơn là tự giác ngồi vào bàn học. Với ai nàng cũng đều làm bằng miệng cho họ. Mỗi lần như vậy Mai Lan đều nuốt hết chỗ tinh dịch mà những người bạn trai ra trong cái miệng chúm chím của nàng. Tất nhiên, dù yêu ai thắm thiết tới đâu nhưng Mai Lan vẫn không bao giờ nói cho người nào biết về bí mật là những hình ảnh khiêu gợi và những câu chuyện ướt ớt trước đây đã gửi và trao đổi với Leo.

Khi ra trường, nàng lại giải tán chuyện yêu đương để tập trung kiếm một công việc ổn định, lương tốt và nhàn rỗi. Mai Lan tìm hiểu thì nhiều công ty luôn đánh giá cao những ứng viên độc thân, vì cho rằng có thể tập trung cống hiến hơn là những ai đang hẹn hò. Với kinh nghiệm của nàng thì điều này là đúng. Khi yêu thì chẳng làm gì ra hồn cả. Sau đó Mai Lan qua các mối quan hệ cũng như tự mình tìm kiếm trên internet để chọn ra những công ty có đãi ngộ tốt nhất đồng thời cũng phải nhàn hạ.

Không có nhiều công việc như vậy, bản thân Mai Lan cũng chỉ biết làm gái bao mới có thể kiếm được nhiều tiền và nhàn rỗi. Mai Lan biết nếu muốn thì nàng có thể, làm một gái bao hạng sang luôn cũng được. Kiếm một người đàn ông hơn chục tuổi, sở hữu một công ty, mỗi tháng chu cấp đều đặn cho vợ cũ cùng hai đứa con, và có nhu cầu tìm người tâm tình và giải toả sinh lý. Nhưng nàng biết được giữa có thể và không thể.

“Cuối cùng thì việc là một con khốn thì lại dễ dàng hơn là gái bao nhỉ”, Mai Lan tự nói với mình. Một tiếng gõ cửa vang lên ngay sau đó.

Sáng bước vào studio với balo trên vai và khẩu trang màu đen đeo sẵn. Đến giờ ăn trưa rồi, nghỉ một lát đi. Anh có vẻ nhẹ nhõm khi thấy Mai Lan không gặp vấn đề gì khi phải ở đây một mình trong ngày đầu tiên làm việc. Mai Lan vươn vai đứng dậy, nàng hỏi có cần tắt máy tính không. Sáng nói tuỳ ý nàng, nếu đã tắt hẳn ứng dụng và phần mềm rồi thì máy sẽ tự động ở trong chế độ chờ phải có mật khẩu mới truy cập được. Mai Lan gật đầu, nàng mở ba lô lấy khẩu trang, ví tiền và điện thoại rồi tiến về phía cửa ngay phía sau Sáng. Chiếc khẩu trang Mai Lan đeo cũng là màu đen.

Trong khi chờ thang máy, vài nhân viên qua lại khẽ thì thầm với nhau về sự có mặt của Mai Lan. Mùi đồ ăn thơm lừng lay động khứu giác toả ra từ văn phòng gần đó tới chỗ hai người đứng. Sáng đoán là mùi gà nướng, Mai Lan thì cho rằng đó là sườn lợn ăn với cơm trắng.

“Em muốn ăn gì?”. Sáng quay sang khẽ hỏi Mai Lan qua chiếc khẩu trang. Thang máy đang bắt đầu đi lên sau khi dừng lại ở tầng triệt khá lâu.

“Em không biết nữa, quanh đây có gì ngon?”

“Anh đã ăn ở mấy chỗ mọi người gợi ý và chỗ nào cũng chán”. Sáng lắc đầu.

Mai Lan hỏi Sáng đã làm việc ở đây bao lâu rồi. Anh nói ngày mai là tròn mười ngày kèm theo một nụ cười có chút miễn cưỡng. Vì tò mò với nụ cười ấy, Mai Lan một lần nữa hỏi Sáng có thích công việc ở đây không.

“Đãi ngộ thì có còn công việc thì không. Công ty này yêu cầu anh hãy làm vài việc đơn giản, nhàm chán trước khi được giao phó công việc đúng chuyên môn”.

“Anh muốn làm gì?”

“Sáng tạo nội dung bằng văn bản hay hình ảnh đều được. Anh rất thích công việc đó”.

“Ô trai tài gái sắc lại đứng ở đây cả à? Vậy thì cũng đi ăn luôn thôi nhỉ?”.

Ông Kim như nhảy ra từ một lỗ đen nào đó xuất hiện trước mặt Sáng và Mai Lan. Ông ngắt lời Sáng bằng những câu hỏi ân cần, quan tâm đặc trưng của một lãnh đạo tới dành cho một nhân viên mới. Sau ông thị Ngân cũng đi theo sát như hình với bóng. Một người lanh lợi, hoạt bát như một cái máy nói. Người còn lại thì lúc nào cũng trầm tư, đăm chiêu như đang tính toán từng đồng chi thu có hưởng tới sự sống còn của công ty.

“Hai cộng hai là bốn. Vậy là đủ một bàn ăn lẩu Đài Loan rồi”. Ông Kim hồ hởi khoác vai Sáng lẫn Mai Lan bước vào thang máy vừa lúc lên tới nơi. Thị Ngân cứ lẳng lặng bước vào ngay sau. Trên vai thị khoác chiếc xúi xách cỡ lớn có thể nhét vừa một chiếc màn hình máy tính.

.

Bốn người di chuyển tới nhà hàng lẩu Đài Loan trên chiếc Camry màu đen do chính ông Kim lái. Nhà hàng cách văn phòng công ty khoảng ba cây số, nằm ở phía Đông thành phố nằm trên tầng hai, góc bên phải của một trung tâm thương mại cỡ nhỏ. Khi tới nơi thì Mai Lan nhìn vào màn hình điện thoại, đã 12 giờ 35 phút trưa.

Nhà hàng gần như kín bàn, khách hàng đa số là dân văn phòng, đặc biệt là những người làm việc trong ngành tài chính như ngân hàng và chứng khoán. Bàn nào cũng la liệt các loại thịt bò, viên thả lẩu cùng hải sản. Mùi cay nồng của ớt hoà quyệt với hương thơm nhẹ nhàng của nấm bao trùm khắp mọi ngóc ngách nhà hàng. Mai Lan thấy đói cồn cào và tự nhủ lát nữa sẽ phải ăn ít nhất nửa cân thịt bò trước khi đứng dậy.

Nhóm Mai Lan do ông Kim dẫn đầu phải đứng đợi một lát để nhân viên mới sắp xếp chỗ ngồi. Mười phút sau cả nhóm đã yên vị bên chiếc bàn tròn kê sát dãy cửa kính nhìn ra ngã tư với cầu vượt án ngữ ở chính giữa. Vài chiếc ô tô qua lại trên cầu với tốc độ thong thả, chậm rãi.

Đồ ăn liên tiếp được đưa ra phục vụ với tốc độ rất nhanh. Ông Kim gọi mấy lon bia nhưng chỉ mình ông uống, ba người còn lại đều chọn trà hoa cúc tự phục vụ ở quầy đồ uống. Ông Kim thi thoảng mới nhón một ít, ông liên tục gọi điện cười đùa, trò chuyện ầm ĩ với bạn bè, khách hàng khi ăn. Ba người còn lại thì cứ ăn trong im lặng sau vài lời xã giao. Đích thân thị Ngân gắp vào bát Mai Lan và Sáng rất nhiều thịt bò, tôm mực và há cảo.

Trong lúc thả một ít cải thảo với nấm vào nồi lẩu, Mai Lan đưa mắt nhìn xung quanh và nhận ra rằng bàn mình đứng đội sổ trong việc tạo ra không khí ồn ào, huyên náo giống nhưng những bàn còn lại. Ba người thay nhau thả đồ ăn vào trong nồi, rồi lại gắp vào bát từng người một. Cứ như vậy cho tới nửa giờ sau thì Mai Lan đã thấy no. Nàng tự ước tính mình đã ăn được gần nửa cân thịt bò các loại cùng kha khá tôm, mực cùng rau nấm. Nàng cầm chiếc bát nhựa bằng hai tay đưa lên môi thưởng thức một chút nước lẩu, khá cay và đậm đà.

“Hai em cứ ăn thật nhiều đi nhé. Sức thanh niên thì từng này có đáng gì”. Thị Ngân nhìn Mai Lan mỉm cười. Thị đã buông đũa được một lúc, giờ chuyển sự chú ý của mình qua việc lựa chọn xem bây giờ sẽ đánh loại son nào cho buổi chiều nay .

“Em chỉ vài miếng nữa là no lắm rồi”. Mai Lan cũng cười đáp lại.

Nàng để ý thấy ông Kim gần như không ăn gì dù Sáng liên tục gắp vào bát ôn. Bù lại ông Kim đã uống tới lon bia thứ ba và chưa có dấu hiệu dừng lại. Mai Lan không hiểu sao ông lại có thể nói đàm thoại liên tục trong mọi lúc, mọi nơi như vậy. Có cảm giác như ông Kim là người có nhiều năng lượng và hứng thú để gọi cho bất cứ ai trên thế giới này có hứng thú nói chuyện với ông.

Khi đã chọn xong loại son, Thị Ngân chậm rãi mở nắp thỏi son màu bạc ra, nhẹ tay vặn son lên rồi nhìn vào màn hình điện thoại tô son một cách chậm rãi. Vừa tô son thị vừa hỏi buổi sáng đầu tiên làm việc Mai Lan cảm thấy thế nào. Nàng trả lời rằng đã được Sáng hướng dẫn chi tiết về chức năng của những máy móc, vật dụng cho việc quay video và livestream trong studio. Còn về việc đóng vai phải làm sao hay như thế nào thì nàng vẫn chưa biết gì cả.

“Cứ từ từ, không cần vội. Ngày đầu tiên làm việc của em như vậy cũng không tồi. Mà Sáng này, anh chị có tin vui cho em đây”.

Sáng ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía thị Ngân với tâm trạng hồi hộp mà Mai Lan có thể cảm nhận được. Nàng cũng thấy trong mắt anh lúc này trào dâng sự hân hoan như thể đã được giấu kín để dành cho thời điểm này.

“Anh chị đã đọc nội dung kịch bản em gửi đầu tuần trước và rất thích. Đó thực sự là một ý tưởng thú vị, đáng để đâu tư”.

“Đó là kịch bản nào hả chị? Trong email em có đính kém ba file kịch bản để anh chị duyệt đó ạ?”.

“Còn kịch bản nào có thể hấp hơn hơn cái cịch bản xoay quay việc một nữ nhân vật phải vào vai một con phản diện chứ. Kỳ lạ, mới mẻ nhưng hứa hẹn sẽ là bom tấn trên internet trong thời gian tới”. Thị Ngân mỉm cười nhìn Mai Lan rồi trả lời Sáng.

Mai Lan mở to mắt cười đáp lại. Sáng quay sang nhìn nàng, Mai Lan nghiêng đầu đáp lại như muốn nói “À hoá ra con khốn tôi phải vào vai kịch bản của anh viết đó hả?Vậy mà lúc sáng gặp nhau anh lại tỏ ra là chẳng biết một chút gì hết cả. Anh cũng vào có khả năng diễn xuất đó chứ”.

Cả ba giờ giờ đã buông đũa, chuyển qua ăn tráng miệng nhưng không nói thêm dù chỉ nửa câu. Bầu không khí có sự biến chuyển theo một cách khó nắm bắt.

“Đúng đúng. Rất thú vị. Và em gái đây là người phù hợp nhất để vào vai một con khốn đó. Có ai ngờ rằng một khuôn mặt thơ ngây, trong sáng thế này lại có thể lười biếng, tham lam, kích kỷ và ăn hại như thế được chứ! Anh đảm bảo kịch bản này sẽ tạo ra một trận oanh tạc trên khắp các mạng xã hội”.

Ông Kim hồ hởi cất tiếng. Giọng ông khàn khàn như thể đã ngậm cả khay đá lạnh buốt. Lúc này ông đã cất điện thoại vào túi, bật nắp lon bia thứ tư giơ về phía trước như đang mọi người cùng uống. “Anh vừa đảo một vòng giới thiệu với các đối tác. Tất cả đều cam kết sẽ tài trợ và ủng hộ khi đạt được con số nhất định đề ra ban đầu. Các em cứ yên tâm làm cho thật tốt. Vụ này thắng lớn rồi các em ơi. Tất cả nâng cốc chúc mừng sự thành công do một CON KHỐN đem lại nào!”.

Ông Kim cười vang rồi uống một ngụm dài gần hết lon bia. Nhiều người ở các bàn xung quanh quay sang nhìn với ánh mắt hiếu kỳ. Một vài cô gái thì thầm không hiểu người đàn ông mặc áo sơ mì loè loẹt kia ám chỉ ai là con khốn ở đây. Một nữ nhân viên gần đó liền tiến tới hỏi xem có vấn đề gì không. Có. Anh uống hết chỗ này rồi. Cưng mau mang thêm bia cho anh. Ông Kim cười khùng khục làm nữ nhân viên chưa đầy 20 tuổi bất giác lùi lại hai bước. Bữa ăn trưa kết sau đó hai mươi phút

.

Khi bốn người đứng trước sảnh trung tâm thương mại vắng bóng người qua lại, Ông Kim vẫy một chiếc taxi đưa Sáng và Mai Lan về văn phòng, còn mình cùng thị Ngân qua công ty đối tác bàn chuyện làm ăn. Cả hai chào cho tới khi chiếc Camry  màu đen ông Kim lái rẽ trái ở đầu ngã tư. Bên ngoài bầu khí yên ắng khác thường, cả thành phố như chìm vào giấc ngủ trưa.

Dọc đường, cả hai đeo khẩu trang, mắt nhìn về hai hướng khác nhau và không nói gì dù chỉ một lần. Có điều gì đó nghiêm trọng được che giấu bằng sự thinh lặng. Cả hai đều biết điều khó nói ra ở đây, nhưng vì khó nói ra nên không thể biết được sẽ phải bắt đầu từ đâu để nói ra điều tốt-nhất-đừng-nên-nói-gì-hết.

Những lúc thế này Mai Lan luôn cầm điện thoại, lướt mạng hay đọc bất cứ cái gì cũng được để những giây phút kiểu này cứ thế mà trôi qua. Nhưng bây giờ Mai Lan còn chẳng có hứng thú cầm điện thoại. Một cuộc điện, rồi thêm một cuộc gọi nữa, lại tiếp tục một cuộc gọi nữa. Mai Lan tắt máy mà chẳng buồn liếc nhìn vào màn hình. Nàng chẳng có hứng thú gì cả. chỉ muốn về nhà ngủ một giấc rồi lại nhớ ra rằng vẫn đang trong giờ làm việc.

Chiếc taxi dừng lại tại một ngã tư có đèn đỏ với thời gian chờ lên tới 99 giây. Một khoảng thời gian vô tận trong những lúc cao điểm. Trên vạch sơn dành cho người đi bộ, có đôi sinh viên đang cầm tay nhau đi qua ngã tư. Hai khuôn trẻ trung, non nớt nhìn thẳng vào chiếc taxi mỉm cười thì thầm điều gì đó.

“Chắc hai đứa đó nghĩ cô cậu đang dỗi nhau đấy. Đúng là yêu với chả đương cứ phải sớm nắng chiều mưa mới vui cơ”. Tài xế hơn 30 tuổi giọng sang sảng với khuôn mặt phương phi, nặng ngót nghét một tạ bông đùa với hai hành khách. Chẳng có tiếng cười nào bật lên cả.

Tay tài xế ngáp dài qua lớp khẩu trang, uể oải đặt ngón tay vào chiếc điện thoại lướt nhanh vài video trên một ứng dụng, thì một tiếng chuông điện thoại lại cất lên một lần nữa. Theo phản xạ, tài xế quay lại phía sau nhìn Mai Lan. Nàng chỉ vào chiếc Samsung đang gắn trên giá đỡ khẽ nói của anh đấy.

“Chuyện gì mà phải gọi đấy”. Tài xế quát vào điện thoại đang để loa ngoài.

“Xem cái tao gửi đi”. Một giọng nam đáp lại đầy mời gọi. “Đang oanh tạc từ Facebook tới Tik Tok đấy. Dân mạng sắp sửa phong thánh cho em gái đó rồi”.

Tài xế tắt cuộc gọi, vào mục tin nhắn ấn vào đường dẫn mà người bạn gửi.

“Là một con khốn thì dễ dàng hơn là gái bao nhỉ?”.

Một cô gái chưa tới 18 tuổi ăn mặc gợi cảm với điệu bộ, cử chỉ thậm chí là giọng nói giống hệt như lúc Mai Lan độc thoại buổi sáng nay. Ứng dụng vẫn chạy ngầm và trong chế độ phát trực tiếp khi Mai Lan diễn tập.

“Bỏ mẹ rồi”. Mai Lan trợn mắt lẩm bẩm. Nàng thở dài đầy bất lực đưa tay đập mạnh lên trán.

Sáng kéo khẩu trang xuống ghé vào tai Mai Lan hỏi có chuyện gì thế. Nhưng khi nhìn vào màn hình chiếc điện thoại của tài xế thì anh đã hiểu tại sao. Trong màn hình hơn 6 inch của chiếc Samsung Sáng nhìn và nghe thấy những gì Mai Lan đang nói tới đoạn sẽ nuốt hết tinh dịch khi làm bằng miệng cho Leo.

Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh mà tài xế như bị hớp hồn trước những chia sẻ và cử chỉ tự nhiên của Mai Lan. Sáng phải lên tiếng thì tài xế mới vào số, đạp ga tiến về phía trước với vận tốc năm kilomet một giờ. Tay vần vô lăng, chân đạp ga nhưng đôi mắt và tâm trí của tài xế giờ chỉ biết thế giới này chỉ Mai Lan mà thôi.

“Hãy tin em. Em không biết là ứng dụng vẫn chạy ngầm”. Mai Lan thì thầm. Mắt nàng đỏ hoe, vài giọt nước mắt sắp lăn dài trên má, đôi tay Mai Lan run run nắm chặt lấy chiếc điện thoại. Nàng không dám mở nguồn điện thoại lên.

“Anh ơi. Chạy xe nhanh nhanh cho em. Sắp muộn giờ làm rồi”. Sáng lớn tiếng giục tài xế.

.

Về tới toà nhà, trong khi chờ thang máy để lên văn phòng, khi đi qua bất cứ ai Mai Lan và Sáng đều thấy mọi người bàn tán về chia sẻ vô tình được phát trực tiếp. Từ khoá mà mọi người truyền tai nhau là Thánh nữ cùng một số câu nói tạo được sự chú ý của Mai Lan trong video độc thoại đó. Có người mắng chửi nàng thậm tệ. Người khác lại có cảm tình và thông cảm với những gì Mai Lan chia sẻ. Mọi thứ trái chiều nhưng rất hiệu quả khi nhìn vào mặt lan truyền và gây sự chú ý.

Trong thang máy, cả hai đều nơm nớp ai đấy sẽ nhận ra Mai Lan dù nàng đã đeo khẩu trang. Không có ai cả, nhưng khi đi qua quầy lễ tân thì cô gái đã hướng dẫn Mai Lan nhận ra nàng và bắt đầu to nhỏ với đồng nghiệp. Không ai bảo ai, Mai Lan và Sáng đều rảo bước đi thẳng về phía hành lang dẫn tới phòng studio.

Vừa vào trong, Sáng đặt ba lô xuống rồi lao tới bàn máy tính gõ mật khẩu để truy cập. Đúng là phần mềm vẫn đang chạy. Anh tắt chế độ phát trực tiếp rồi kinh ngạc khi nhìn vào thông số cho biết video đã đạt hơn 4 triệu lượt xem, hàng trăm nghìn Like và Share cùng vô số bình luận chỉ trong vài giờ đồng hồ. Các con số vẫn không ngừng tăng và nhảy múa trên màn hình.

Không tới 10 phút sau, ông Kim đã gọi điện cho Sáng, anh ấn vào chế độ loa ngoài để Mai Lan cùng nghe. Ông Kim trách móc Sáng đã bắt đầu kế hoạch mà vẫn giấu giếm, cũng như chúc mừng anh. Ông nhắc nhở Sáng hãy cài đặt nút Donate để mọi người ủng hộ “con khốn” vào tài khoản của công ty.

“À bây giờ con bồ câu của chúng ta giờ này là Thánh Nữ rồi, không còn là con khốn của hôm qua nữa”. Ông Kim cưới đầy khoái trá, có khả năng qua chỗ đối tác ông đã uống thêm vài lon bia. Ông nói sẽ về trước 6 giờ chiều để ăn mừng thành công rồi dập máy. Bây giờ trong 2 giờ 15 phút trưa.

“Đọc anh số tài khoản của em”. Sáng gõ gõ bàn phìm để thiết lập nút Donate bảo Mai Lan.

“Nhưng ông Kim nói…”.

“Nghe anh đi. Xong rồi anh sẽ giải thích”. Sáng thúc giục như ra lệnh cho Mai Lan. Nàng nhỏ giọng đọc từng số trong chuỗi 13 con số tài khoản của mình.

Sau khi đã cài đặt xong xuôi, Sáng tiến về phía Mai Lan nói anh và nàng sẽ nghỉ việc ngay trong chiều nay để thành lập một công ty phát triển thương hiệu Thánh nữ mà cộng đồng mạng đặt tên cho nàng. Mai Lan nặn ra một nụ cười đau khổ nói Sáng đừng trêu trọc làm nàng tổn thương nữa.

“Anh nghiêm túc đấy. Cờ đến tay thì phải phất thôi”. Sáng khẽ đặt hai tay lên vai Mai lan nói. “Anh biết em đang rất sốc trước những gì đã xảy ra. Nhưng đây là một cơ hội hiếm hoi trong đời sẽ mang lại cho em rất nhiều thứ chỉ bằng việc…”.

“Vào vai một con khốn”. Mai Lan nhẹ nhàng ngắt lời Sáng.

“Một Thánh Nữ”. Sáng mỉm cười. “Kịch bản có thể thay đổi tuỳ theo vào tình hình thực tế. Nếu phải hoà mình vào diễn một vai thật ra trò thì đây chính khoảnh khoảnh khắc để đời của em đấy”.

“Nhưng em có biết diễn thế nào nữa đâu. Những gì là bí mật, là riêng tư em đã nói hết ra rồi”.

“Em không cần phải diễn gì hết. Em cứ chia sẻ theo cách tự nhiên nhất, với sự chân thật và vô tư như buổi sáng nay thì em sẽ sớm xây dựng một cộng đồng trung thành lên tới hàng triệu người cho riêng mình. Từ cộng đồng to lớn này em có thể làm cứ cái gì cũng thuận lợi hết. Kinh doanh thời trang, mỹ phẩm, bán đồ ăn hay chơi game để nhận tiền ủng hộ, nói chung là bất cứ thứ gì làm trên danh nghĩa Thánh Nữ thì đều kiếm được ra tiền”.

“Và Mai Lan chỉ là một công cụ để tạo ra tiền và một con rối để diễn vai Thánh Nữ của anh”. Mai Lan gạt hai tay Sáng khỏi bờ vai thon thả và mảnh khảnh của nàng.

“Nhưng ít nhất”. Sáng hít một hơi sâu rồi tiếp tục nói “Em có thể làm chủ bản thân mình khi vào vai Thánh Nữ thay vì đóng vai một con khốn theo cách người khác muốn”.

Sáng cầm tay Mai Lan kéo nhẹ nàng về phía bàn máy tính, cho nàng xem những gì đang diễn ra trên thế giới mạng với hàng triệu kết nối trong mỗi giây trôi qua. Video đó đã đạt 5 triệu lượt xem, nửa triệu đăng ký chỉ trên một nền tảng thu phát trực tuyến. Sáng nói với Mai Lan rằng tài khoản của nàng đã được bất chức năng kiếm tiền từ quảng cáo, chưa kể đến việc nhận được ủng hộ từ người xem. Sáng di chuyển chuột máy tính màu trắng vào nút Donate hình chữ nhật nằm ở góc bên phải khung hình trên ứng dụng cho Mai Lan xem đã có ai ủng hộ video bằng tiền mặt chưa. Con số cộng đồng mạng ủng hộ nàng đã vượt qua số tiền lương 3 tháng nàng nhận được vào chiều hôm qua.

“Điều này thật điên rồ!”. Mai Lan thốt lên.

“Chỉ là khởi đầu thôi. Mọi thứ sẽ diễn ra theo cấp số nhân trong những ngày tới, khi em duy trì được lợi thế bất ngờ này”. Sáng bình thản đáp.

“Em không làm được một mình đâu. Em không biết gì hết cả”.

“Nghe anh này, em chỉ việc vào vai Thánh Nữ cho thật tốt thôi, còn đâu anh lo hết. Lợi nhuận sẽ chia em 60 anh 40 hay như thế nào thì em cứ nói”. Sáng đề nghị.

Mai Lan nói chuyện đó sẽ bàn sau, những gì đang diễn ra ngày hôm nay đến giờ vẫn là cú sốc đối với nàng. Nếu 22 năm cuộc đời nàng là một cuốn tiểu thuyết nhạt nhẽo, thì đây chính là trang giấy chứa đựng toàn bộ yếu tố siêu thực đáng chú ý nhất trong cuốn sách. Thật bối rối và kỳ lạ khi bấy lâu nay, Mai Lan luôn mong cầu từ bầu trời và vũ trụ sẽ tạo một lực hấp dẫn để xoay vần số phận nhàm chán của mình. Tuy nhiên khi khoảnh khắc ấy xảy ra thì lại quá bất ngờ tới nỗi Mai Lan chẳng biết phải làm gì khi nó đến cả. Tất nhiên nàng ý thức được việc cầu xin là một chuyện và được ban tặng lại là một chuyện khác. Mai Lan không thể chọn được một món quà khác từ những thần lực vô hình, vì chính bản thân nàng cũng chưa từng hình dung hay mường tượng về cái mình sẽ nhận được.

Rồi Mai Lan nhận biết được rằng, nàng đang đứng giữa một đại lộ với nhiều lối đi và nhánh rẽ mà mỗi lựa chọn lại dẫn tới những cái đích khác nhau. Mai Lan, Thánh Nữ hay Con Khốn rốt cuộc cũng chỉ là danh từ chỉ tên riêng chiếm một vị trí rất nhỏ trong dòng chảy không ngừng biến chuyển của cuộc đời nàng. Mai Lan đã có quyết định về lựa chọn của mình. Nàng thấy tốt nhất mình đừng chọn cái gì cả, cứ xuôi theo dòng như thuyền theo nước đi tới bến bờ sẽ phải đến thôi.

Đôi khi không chọn lại tốt hơn là lựa chọn. Giống như cơn gió, thổi tới ngọn cờ nào thì cờ đó phất. Mọi chuyện cứ đi theo hướng đang hiện ra trước mắt là tốt hơn cả.

Mai Lan đồng ý với kế hoạch của Sáng.

“Nhưng em muốn hỏi anh một câu. Em biết điều này sẽ rất điên rồ nhưng em vẫn muốn hỏi”. Mai Lan đứng tựa vào thành cửa sổ đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của nàng cất tiếng.

“Anh là Leo hay Leo đã từng là một vai diễn của anh”.

Sáng ngạc nhiên khi nghe Mai Lan hỏi như vậy. Anh mỉm cười rồi từ từ ngồi lên thành bàn chiếc bàn gỗ màu piano, hai tay bám chắt vào mép bàn định nói gì đó nhưng Mai Lan lại một lần nữa ngắt lời anh.

“Anh không phải trả lời em đâu. Chỉ là em một câu hỏi mà em muốn nói ra thôi”. Mai Lan nhún vai. “Mà anh biết em đang nghĩ gì không? Em không chắc là mình biết hay không biết khi cứ ngồi nói một lèo như vậy trong khi ứng dụng vẫn đang chạy ngầm trên máy tính. Điên rồ thật đấy”.

Sáng lắng nghe Mai Lan nói rồi nhẹ nhàng đáp rằng, thế nào cũng không quan trọng nữa, Dù Mai Lan muốn hay không thì sự việc cũng sẽ phải diễn ra như thế này rồi. Chẳng có cách nào có thể thay đổi được điều này cả. Định mệnh có thể viết lại bằng ý chí và quyết tâm của một số ít cá nhân. Nhưng khi một khoảnh khắc bất ngờ xảy ra thì không một quyền năng nào có thể đảo ngược lại được.

 

 

 

 

 

 

Lan tỏa nếu thấy hay nhé:

Viết một bình luận

Trần Đức Nhân