Có Thể Đã Khác

*Truyện có chi tiết đến thuốc lá, nhưng không hề nhận 1 đồng từ bất kì nhà sản xuất nào và không cổ xuý hút thuốc.
Nếu một trong những thằng bạn đang bên ngồi cạnh hỏi rằng, điều gì đã làm tôi cảm thấy tụt hết cảm hứng khi ngắm nhìn cặp chân vượt xa tiêu chuẩn của một PG chào mời thuốc lá lởn vởn trước mắt. Tôi sẽ dở khóc dở cười, đưa tay bóp mồm thú nhận rằng em PG đó là tình cũ của tôi – người mà mấy đứa bạn đang há hốc mồm chiêm ngưỡng thật.
 
“Uống cốc trà chanh hơn 10 ngàn mà sướng con mắt quá!”. 1 đứa nói và lũ bạn tôi rú lên cười to khiến cả quán trà chanh phải chú ý.
 
Nói ra thì dài lắm. Tôi với nàng Chưa hẳn là yêu đương nhưng gần là vậy, nếu tôi bớt đi phần lớn sự ngốc nghếch của ngày xưa.
 
 
Tôi gặp lại nàng ở nơi mà bất cứ thằng thanh niên 20 nào cũng sẽ lên sau bữa cơm tối. Trung tâm thành phố. Có nhiều thứ hay ho ở đấy lắm. Mọi người hiểu tôi nói gì về sự cám dỗ của những thứ hoa lệ, vui vẻ và tràn ngập năng lượng ở cái gọi là Trung tâm phải không. Tôi đang nói về nó đấy. 20 tuổi người ta có thế sống mãi, sống thâu đêm suốt sáng ở đó mà không muốn rời đi.
 
Tôi bồn chồn và cáu bẳn khi bữa tối cùng gia đình bắt đầu muộn hơn thường lệ. Khi đầu óc cứ ám ảnh việc ngồi nhà càng lâu, càng bỏ lỡ ngắm nghĩa những em cực đỉnh trên phố. Còn bố mẹ tôi thì nghĩ tôi và bọn thanh niên là lũ hư hỏng tụ tập chơi bời mấy thứ ma tuý rẻ tiền mà ti vi hay chiếutrong phóng sự “Tệ nạn xã hội”. Bọn mất dạy chuyên đi chọc ghẹo con gái nhà lành, đám láo xược khi luôn về muộn sau 12 giờ đêm cùng một đống suy nghĩ tiêu cực về cuộc sống của chúng tôi. Những kẻ không biết thời Bao cấp hay mô hình tem phiếu là gì.
 
Người lớn không hiểu rằng tôi và những đứa khác chỉ trực rời khỏi nhà, rồi trở về về khi đêm muộn vì đó là khoảng thời gian tự do nhất của chúng tôi. Là lúc chúng tôi tìm kiếm chút niềm vui, sự chia sẻ và cảm thông cho nhau sau một ngày sống trong một xã hội sai một li, đi một trăm dặm bây giờ. Người lớn không hỏi chúng tôi có chuyện gì muốn nói hay chia sẻ không. Thật ra họ có hỏi, những câu hoi chung chung “Học hành thế nào, tốt nghiệp thì đi làm ở đâu, đã bồ bịch chưa…”
 
Và thế là chúng tôi hẹn gặp nhau, rồi kể cho nhau tất cả những phiền muộn và mong muốn của bản thân, vốn là những điều bố mẹ chúng tôi chẳng cần biết nó là gì. Vì nó không ra tiền, nhưng chúng tôi muốn cả hạnh phúc chứ không chỉ là tiền bố mẹ ạ.
 
Đang khi nói, bàn luận và tìm ra giải pháp cứu vãn cho một vấn đề như thế với đám bạn, tôi nhận ra nàng từ giữa những PG xinh đẹp. Tôi nghe thấy giọng nói leo lẻo quảng cáo của nàng về sự đột phá và thú vị của loại thuốc nàng đang chào mời đám trẻ đầu xanh, đầu đỏ vẫn đang mặc đồng phục cấp 3. Tiếng loa cầm tay to hết cỡ cỡ xập xình mấy bản rap Việt thịnh hành nhất.
 
“Cái gì cơ!? Em đã bóc rồi mà nói chỉ có 10 nghìn thôi á? Chị ứ tin đâu, cầm 10 nghìn của em ra đường thì mua được cái gì”.
 
Lời nói nhẹ nhàng, lúc trầm lúc bổng của nàng đã khiến bọn trẻ không những trả đủ tiền, mà còn mua thêm 1 bao thuốc nữa khi nàng khuyến mại cho chúng một nụ cười đáng yêu và mời gọi.
 
Nàng không thay đổi nhiều khi hồi chúng tôi yêu nhau. Vẫn là mái tóc dài với mùi bồ kết bà nàng đun, đôi má hồng mỗi khi nhô lên thì toát ra nụ cười duyên cùng chiếc răng khểnh dễ thương. Dáng nàng ba vòng theo chuẩn mực mà nhiều chị em khao khát. Không còn tròn chịa như trước đây khiến tôi hơi giậc mình mỗi khi ngồi cạnh nói chuyện với nàng. Tất cả những ưu điểm của nàng đều được phơi bày trong bộ chiếc váy ngắn, cùng áo ba lỗ màu trắng.
 
Các chiến hữu của tôi cũng vậy, thằng nào cũng tranh nhau mời gọi người đẹp đến bán thuốc lá cho mình, và dụ dỗ tui nó bằng những lời nói vuốt ve nhất. Đứa bạn ngồi cạnh rỉ tai tôi rằng, một tối như thế này nàng có thể kiếm được nhiều tiền nếu cặp bồ với thằng cha nào đó đáng tuổi bố mình nhưng giàu có, đi BMW và có nhà ở Times City.
 
“Ừ, có khi còn được bỏ tiền cho đi thi hoa hậu”. Tôi nhún vai đáp.
 
Khi nàng cùng một PG khác tự tin thướt tha đi tới chỗ bọn tôi ngồi.
 
tôi kéo ghế ngồi lùi nấp sau đám bạn và lén lút ngắm nhìn nàng. Tôi lại thấy đôi chân mà tôi từng từng đặt lên đó không quá 2 giây. Giờ đây thứ tôi đã từng sở hữu đã trở thành ngọn lửa đốt cháy mọi con tim đang rạo rực nhất xung quanh. Tôi thấy mấy đứa bạn tôi cứ dán chặt vào ngực nàng chẳng khác gì tôi trước đây.
 
Hẳn bạn tôi cũng đang muốn một lần cảm nhận tuyệt tác trên cơ thể nàng bằng bàn tay thô ráp của mình, giống như tôi lúc này. Đáp lại sự trêu ghẹo, tán tỉnh của đám bạn tôi, nàng bình tĩnh mỉm cười, lần lượt sử dụng những gì mình đã học hỏi từ thực tế trước khi ra đường bán thuốc lá.
 
“Sao anh không thấy vị trái câynhư em nói nhỉ?”
 
“Anh phải bóp nhẹ đầu lọc như thế này này. Đây, được rồi anh ơi”.
 
“Nhưng anh không biết hút như thế nào cả, em hút thử cho anh xem được không?”
 
“Dạ, được anh ạ! Để em đi gọi anh hút mẫu đang mải chém gió bên kia sang hút cho anh xem”
 
“Thế anh hút xong bị ung thư thì sao? Em có chịu trách nhiệm được không?”
 
“Dạ anh có thể mua bảo hiểm bên công ty
em làm thêm, nếu có chuyện gì xảy ra gia đình mình sẽ có sự an ủi ạ”. Nàng nháy mắt.
 
Cuối cùng, trong tay từng đứa bạn tôi đều cầm bao thuốc lá mua nàng bán. Nàng cẩn thận đưa mắt nhìn quanh xem còn ai mà mình chưa chào mời không.
 
Nàng nhận ra tôi, điều đó làm nụ cười được đào tạo bải bản của nàng kém duyên đi.
 
“Như em biết rồi đấy, anh không hút thuốc. Em ngồi đi, Liệu anh có thể mời em một ly nước được không?”
 
Lũ bạn cứ tưởng đó là một đòn cao tay nên nhìn tôi đầy ngưỡng mộ khi thấy nàng lặng thinh. Nàng bất ngờ trước sự có mặt của tôi, môi nàng mấp máy như muốn nói điều gì đó.. Nàng thật khác với sự nhút nhát, thẹn thùng trước đây. Nhưng ít nhiều nó vẫn còn lại chút gì đó của quá khứ trong trẻo và ngây thơ.
 
 
Tôi và nàng cùng lớn lên trong một khu phố to to, cùng chơi đùa trong một cái sân vừa vừa, ở cái tuổi đứa nào cùng nho nhỏ như nhau, ngoại trừ nàng.
 
Lúc đó nàng đã cao hơn một cái đầu so với tất cả lũ con trai. Khi ấy nàng lúc nào cũng nhăn nhó vì xấu hổ khi sở hữu một vóc dáng khổng lồ cùng một đôi chân dài miên man. Nàng rất ghét khi bị bọn trẻ con lôi ra làm trò cười, không biết bao nhiêu lần nàng đã nắm tóc quật ngã những thằng con trai to cao nhất trong khu phố. Tôi cũng từng là một nạn nhân của nàng, khi ngây ngô vỗ vai nói “Chào khủng long”. Sau lần đó, tôi và nàng đều ghét nhau theo cách của trẻ con.
 
Mỗi lần như vậy, nàng luôn chạy về khóc lóc với bố mẹ nàng và dọa sẽ bỏ cơm. Xót con quá nên mẹ nàng đã không bắt nàng ăn cơm nữa, chỉ cho con uống sữa với hoa quả và một tuần đưa nàng đi bơi 3 buổi để cách ly với đám trẻ con hư đốn. Kết quả chân nàng cứ dài ra một cách ngạc nhiên
 
Khi đi học, tôi yên vị 5 năm ở trường trong khu phố, còn nàng thì nhất quyết đòi bố mẹ cho học ở chỗ khác. Khi biết chuyện đó, cả tôi và có lẽ cả nàng đều vui vì không phải thấy sự xuất hiện của nhau.
 
Suốt 5 năm tiểu học, tôi chỉ gặp lại nàng vài lần. Năm đầu tiên học cấp 2, qua kha khá mùa hè rồi, tôi bất ngờ nhận ra nàng Khủng Long ngày nào đã xinh xắn như một thiếu nữ mới chớm bước vào tuổi dậy thì. Thấy tôi, nàng bẽn lẽn cười duyên hỏi tôi đã tìm ra đối tượng nào dễ bảo hơn để trêu trọc thay nàng chưa.
 
Tôi gật đầu như một cái máy đáp lại nàng, vì đang để ý cành nhãn đầy quả đang ở ngay trên đầu mình. Tôi mặc cả với nàng là hôm nay tôi sẽ không khiến nàng tức lên nữa, nếu nàng chịu đồng ý đứng lên yên xe đạp, bẻ tôi cành nhãn sai quả trĩu cả xuống đầy hấp dẫn kia.
 
“Vô duyên! người ta mặc váy thế này thì làm sao mà lấy cho cậu được!” Nàng gắt lên nhưng rồi vẫn phải làm theo đề nghị của tôi, trước khi tôi kịp hét toáng lên “Đồ khủng Long! Đồ ma nữ chân dài!”
 
Tôi đứng giữ xe cho nàng, còn nàng một tay giữ váy luôn miệng nhắc nhở tôi nhìn ra chỗ khác, tay còn lại hết sức bẻ cành nhãn trĩu quả cho tôi. Trông nàng đáng yêu và dễ thương như con búp bê xoay trên trên hộp nhạc một cách yểu điệu, nắn nót trong từng nốt nhạc vang lên. Những quả nhãn với vị ngọt lịm trên môi, chính là món quà tôi và nàng tặng nhau trong ngày gặp lại.
 
Chiều hôm ấy nàng đạp xe đưa tôi về, trong khi tôi ngồi đằng sau nghêu ngao hát một bài thánh ca chẳng hề liên quan. Nhớ lại tôi thấy về sự trong sáng mà tôi đã có thật hiếm gặp ở bọn trẻ con bằng tuổi mình lúc đó bây giờ.
 
Phải đến năm thi cuối cấp 2, tôi và nàng mới gặp lại nhau sau kỉ niệm đáng nhớ đó. Cả hai đều quên đi quá nhiều những chuyện đã qua, những chuyện của trẻ con ngây ngô.
 
Tôi và nàng đều mang có tên bắt đầu từ chữ H nên ngồi trong phòng. Khi đứng ngoài đợi điểm danh, chúng tôi mới nhận ra nhau. Hai đứa chỉ gọi tên nhau, tủm tỉm cười khi nhìn thấy thấy trong mắt nhau những chuyện đã cũ. Tôi đã cao bằng nàng, còn nàng lại một lượt lần nữa vượt trội hơn tôi bằng sự thông minh của mình.
 
Tôi cũng không xấu hổ gì trong việc thú nhận là suốt buổi thi, nàng luôn ném cho tôi những chiếc phao cứu sinh nhỏ hơn lòng bàn tay. Tôi cảm ơn nàng bằng một bữa nem chua rán, sữa chua nếp cẩm ngon nàng thích.
 
Nhìn cách nàng cắn nhẹ miếng nem đã cắt nhỏ, nhấp môi thưởng thức từng hạt nếp cẩm, tôi đã thấy được sự thay đổi lớn lao trong con người và tính cách của nàng. Nàng bây giờ đã không còn cái vẻ đanh đá, hầm hầm tung chân đá đứa nào trêu mình của ngày trước nữa. Nàng của lúc này e ấp như một bông hoa chưa nở hết, hứa hẹn chỉ vài năm nữa thôi là sẽ trở thành một quả bom hạt nhân, thu hút sự bàn luận của đám con trai.
 
Nàng thỏ thẻ rằng, nàng rất run khi nhắc bài cho tôi, vì nếu mà bị bắt được thì nàng không dám nghĩ đến hậu quả nữa. Nàng không biết tại sao nàng lại dám vượt qua ranh giới đó, cứ như một con rối chỉ biết nhảy múa theo sự điều khiển vậy. Sợ là là thế, nhưng nàng tự hào vì đã được trải nghiệm qua những giây phút “không phải học sinh ngoan” ở tuổi đi học.
 
Còn tôi, tôi không biết là mình có nhớ được tất cả những gì nàng nói không, nhưng chắc chắn là khi nàng hỏi tôi sẽ câm nín như một pho tượng. Tôi chia đôi sự chú ý của mình ra hai phần, một là để lắng nghe những gì nàng nói, phần còn lại tập trung vào những điểm đang khiến tim tôi đập nhanh và mạnh như thể có ai vừa đặt loa công suất lớn ở bên cạnh.
 
Đôi môi bóng mỡ nhưng căng mọng và đỏ tươi một cách tự nhiên của nàng, làm tôi ra mồ hôi liên tục dù đang có quạt trần quay nhanh trên đầu. Chiếc áo đồng phục của nàng không thể che giấu được màu hồng phai của áo lót mà mặc bên trong. Tôi cho rằng, mình nghe được từng nhịp đập, tửng tiếng thở của nàng nấp sau chiếc áo màu hồng phai đầy gợi cảm đó. Trái tim tôi như thể bị xoắn vặn lại khi tự hỏi nàng mặc si lip đen hay trắng? Hôm đó nàng mặc si lip hồng vô tình để lộ khi cúi xuống
 
Đây là giây phút tội lỗi nhất của tôi, sau khi tôi cảm thấy tương tự như thế trong một lần đi tắm. Tôi quay mặt đi để không nghĩ đến những điều sẽ làm xấu đi hình ảnh nàng trong tôi. Tôi nhận thấy về những gì tôi đã thấy đang bóp nghẹn trái tim mình, cũng như sự ham muốn kì lạ lúc nhớ lại cảm giác ấy. Tôi cất giấu những gì tôi nhìn trộm ở nàng tít tận sâu trong đầu. Trong một ngăn kéo trống rỗng để không bao giờ quên hay lẫn lộn khoảnh khắc đó được.
 
Tôi che giấu khuôn mặt đang ửng lên của mình bằng cách nhấn miếng nem rán xuống sâu bát tương ớt, ăn cả nem cả ớt chứ không phải là chấm nữa.
 
“Bạn chấm quá nhiều ớt rồi đấy, mặt bạn đang đỏ lên kìa”. Nàng tròn xoe mắt nhìn tôi.
 
Hôm ấy, tôi đưa nàng đến tận cửa lớp học thêm và không quên nói vài lời động viên nàng, một điều tôi chưa bao giờ dành cho đứa con gái nào trong lớp. Nàng vẫy tay chào đến khi tôi đi khuất mới thôi.
 
 
Cấp 3 là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời tôi khi tôi chính thức ngỏ lời hẹn hò với nàng. Nàng chưa gật đầu, nhưng cũng không từ chối. Nàng lý giải rằng hai đứa đang học lớp 11 nên đừng có để ý đến mấy chuyện này, hãy suy nghĩ cho chín chắn để không phải trả giá quá nhiều cho cái việc nhăng nhít ấy.
 
8-3 những đứa khác tặng nhau hoa hồng, một bữa tối ngon lành rồi vài vòng lượn lờ quanh Hồ. Còn tôi và nàng thì đơn giản lắm. Chỉ có kẹo mút trái cây, vài chiếc Chocopice và hộp sữa bột nàng thích uống, là đủ khiến nàng cười tít cả mắt.
 
“Hãy để tớ suy nghĩ thật kĩ đã nhé”. Nàng trả lời khi tôi nói mãi mới ra được mấy chữ “Tớ thích cậu lắm”.
 
Tôi và nàng ở trong tình trạng như vậy trong khoảng 12 tháng. Không, chính xác là 1 năm 6 tháng y như lời nàng nói. Trong khoảng thời gian đó cuộc sống đã có không ít thay đổi và nhiều sự lựa chọn hơn. Cuộc sống mạng len lỏi vào trong đầu óc từng đứa học sinh, kèm theo những khám phá thú vị mà chúng tôi chưa bao giờ biết. Tôi dần làm quen với mùi nước hoa toát ra từ những đám con gái nhà giàu, và những đôi giày đắt tiền. Tuy nhiên chuyện của tôi và nàng vẫn là pháo đài không thể sụp đổ trước bất cứ biến cố gì đang diễn ra.
 
Trong thời điểm nhạy cảm nhất trong cuộc đời của con người này, tôi và nàng đều có những phút giây không thể kiểm soát chính mình. Tôi đã vuốt tóc, đã khẽ chạm ngực, mông và cả chỗ đó của nàng trong giây lát. Nhưng may mắn là hai đứa đã sống trong những điều kiện ngặt nghèo được đặt ra khi ở bên nhau, nên mọi chuyện đi quá trớn như mấy cặp đôi khác bọn tôi biết.
 
Tôi vuốt ve những lọn tóc thơm mùi bồ kết của nàng, cầm tay nàng giữa không gian chỉ có cây và gió nhìn thấy. Có lần tôi liều lĩnh định hôn lên má nàng, thì nàng đã đẩy tôi ngã chổng vó xấu hổ chạy đi. Còn nàng thì nhiều lúc thấy mệt mỏi do việc học hành đem lại thì đều dựa vào lưng tôi, như một bến nghỉ êm đềm và sẵn sàng khi nàng cần. Một lần nàng lướt những ngón tay mềm mại của mình sau gáy tôi mà không cần lý do, khiến cho tôi suốt mấy hôm sau luôn đứng trước gương tự tay sờ lại gáy mình như y như vậy.
 
 
Mọi chuyện bắt đầu xáo trộn và phức tạp khi nàng thông báo là đang có người theo đuổi nàng. Tệ hơn nữa là nàng cũng cảm rung động trước cậu bạn học cùng lớp đó. Đối với tôi cái tin đó chẳng khác gì lúc nhìn thấy trái đất bị xẻ làm hai từ trên trạm không gian. Tôi bất lực khi chấp nhận điều đó và xót xa khi thấy nàng tỏ ra hăng hái trong việc hành hạ trái tim mình.
Tôi gặng hỏi nàng thì chỉ nhận được cái bắt đầu cùng câu trả lời
 
“Tớ không biết nữa, mọi chuyện đều có thể xảy ra”.
 
Trong thời gian này nàng tỏ ra say sưa với điều đó, như một đứa trẻ tìm thấy niềm vui bên món đồ chơi mới. Đã vậy còn những lần đi học về, đi ăn vặt, cùng ngồi trò chuyện với cũng nhau cũng bị đình chỉ vô thời hạn. Nàng không để ý đến tâm trạng không phải nói ra thì ai cũng hiểu của tôi lúc đó.
 
Điểm kiểm tra trong tháng tôi thấp một cách đáng ngạc nhiên, tôi trốn học thêm liên tục nhưng đấy không phải là cách trút giận, mà là để tìm cho mình khoảng trống suy nghĩ về nhiều chuyện.
 
Những chuyện đều có điểm đến cuối cùng là nàng. Tôi nghĩ xem mình nên thay đổi kiểu tóc nào, có nên liều lĩnh doạ bố mẹ sẽ nhảy cầu để được đổi xe không? Có nên phải làm thế này, làm thế nọ là những điều tôi nhớ nằm lòng hơn cả những bài tập dễ nhất.
 
Tôi nhận thấy rằng, nàng là một điều gì đó cần thiết đối với tôi đến thế nào, mà không cần phải đi đến tận cùng để nhận ra. Cứ như tôi buộc phải có nàng bên cạnh, thì mới trải qua kì thi cuối cấp vậy. Lúc ấy, Nàng quan trọng hơn tất cả những điểm thi,có thể là những tấm bằng tôi có thể có, nếu như không nghĩ đến nàng quá nhiều.
 
Thời gian này tôi luôn để ẩn nick trên yahoo, ầm thầm theo dõi nàng từ xa như một cách để tìm hiểu chuyện đang xảy ra. Dù cho chỉ một dòng status vu vơ của nàng.
 
Mọi chuyện càng rối ren hơn khi đọc những dòng status đó.
 
“ Ôi hôm nay chồng mình ốm mà mình lại không biết? Tội nghiệp quá”.
 
“ Đã nói rồi mà lại, chồng mình ngoan lắm. Ở nhà chứ có đi chơi đâu đâu mà cái Chi lại bảo gặp”.
 
“ Hóa ra con bé đó thích bạn ngồi trên chồng mình, làm mình được một phen nhấp nhổm như ngồi lò than ”.
 
Đó là một trong những dòng status của nàng và tôi nhận thấy mình là nhân vật được nhắc đến.
 
Tôi không phải là kẻ hoang tưởng, mà đó chính là những gì nàng đã thấy, những gì tôi đã nói với nàng để rồi nàng viết lại lên status. Thú vị hơn, nàng chỉ viết điều gì liên quan đến tôi khi tôi ẩn chế độ ẩn nick. Một lần tôi bất ngờ bật chế độ online, thì ngay lập tức nàng xóa hết cả dòng status như thể chúng chưa bao giờ tồn tại.
 
Nàng hỏi tôi sáng nay có làm tốt không, điểm 5 chứ không phải 4 như lần trước chứ. Nàng còn muốn biết là cô gái ngồi cạnh tôi, có phải đang hẹn hò không mà nàng thấy cô ả kẻ mắt như người lớn. Buổi tối hôm đó khi online, tôi đứng trong bóng tối và thấy một dòng status khác với nội dung tương tự như những gì tôi đã khai với nàng.
 
Lúc này tôi chông chênh giữa hai trạng thái xuất phát đều xuất phát từ tâm hồn nhưng lại không đội trời chung. Một nửa chỉ muốn ngay lập tức chạy đến nhà nàng để lật tẩy tất cả. Nửa kia thì lại nhìn xa hơn về phía chân trời và hỏi tại sao nàng lại làm như vậy.
 
Tôi chờ đợi thêm một khoảng thời gian nữa và tiếp tục tìm ra được lời giải đáp nữa cho một nghi vấn của mình.
 
 
Không hề có ai theo đuổi nàng cả. Đây chỉ và chính là phép thử cuối cùng của nàng dành cho tôi, trước khi đến nụ hôn đầu tiên đến.
 
Tôi biết được điều đó nhờ việc sâu chuỗi rất tình tiết, cùng một đống lý do không thể trình bày như một bản báo cáo thông thường. Chỉ đơn giản là một phát hiện thêm chút thông minh và nhẫn nại là có thể hiểu được. Sau cùng, tôi muốn làm rõ tất cả những chuyện này, nhưng lại vờ như không hề biết đến sự thật. Tôi cảm thấy mình được an ủi sau tất cả những gì đã phải chịu.
 
Tôi chat với nàng là mai có chuyện này muốn nói với nàng.
 
“ Ôi mình cảm giác sẽ có một điều quan trọng sắp đến. Chồng mình làm mình hồi hộp quá”.
Nàng cho tất cả biết trạng thái của mình sau khi tôi ẩn nick.
 
Sáng sớm hôm ấy tôi dậy sớm sau một giấc ngủ tràn ngập trong màu hồng . Tôi đi mua hoa và giấu trong thư viện ở trường.
 
 
Hôm sau khi hết giờ học, tôi với nàng ngồi đối diện nhau trong thư viện trường. Nàng mân mê những lọc tóc của mình, còn tôi thì đan bàn tay vào nhau.
 
“Tớ có chuyện này muốn nói với cậu”
 
“Cậu cứ nói đi tớ đang nghe đây”.
 
Tôi giãi bày từng suy nghĩ của mình như bóc từng mẩu bánh, để nàng biết rằng tôi không hề giấu nàng điều gì. Chỉ trừ sự thật. Tôi nói rằng tôi vẫn theo đuổi nàng bất chấp việc nàng đã có bạn trai, cũng như sẽ không bao giờ để ý đến điều đó. Tôi thật sự nghiêm túc trong việc hẹn hò với nàng và sẽ để mọi chuyện theo sự sắp xếp của nàng. Nhưng nàng vẫn ngoan cố trong việc hạ màn kịch.
 
“Tớ không biết nữa, nhưng tớ sẽ suy nghĩ về điều này. Đến lượt tớ hỏi cậu nhé. Nếu như tớ nói là chúng ta chỉ là bạn thôi thì cậu sẽ cảm thấy như thế nào?”
 
Tôi thật sự bị tổn thương khi nàng nói như vậy. Một sự phản kháng trong tôi bùng lên đã làm câu chuyện trở nên vượt tầm kiểm soát.
 
“Nếu là như vậy thì tớ sẽ thôi theo đuổi cậu nữa, vì đó là điều cậu mong muốn và hãy coi đó là món quà cuối cùng của tớ tặng cho cậu”.
 
Tôi giận dỗi nhưng không hề nói đùa và ý thức được những gì mình đang nói.
 
Thậm chí tôi còn tỏ ra vui tính chứ không chỉ là bĩnh tĩnh, tôi ví von chuyện của tôi với nàng giống như một cái kết có hậu trong những truyện cổ tích vậy.
 
Nàng cũng trong tình trạng giống tôi. uất ức, nghẹn ngào, giọng nói lạc đi khi đáp trả.
 
“Tớ chấp nhận món quà của cậu và đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta còn ngồi với nhau! Cậu nên biết là… biết là nếu như cậu chịu khó suy nghĩ hơn… chịu khó hiểu tớ hơn… thì mọi chuyện có thể đã khác”.
 
Nói xong những lời ấy, nàng đùng đùng bỏ đi cứ như hai tay tôi đã chạm vào ngực nàng. Phải, nàng nói đúng. Tôi và nàng sẽ có một kết cục khác nếu như mọi chuyện không diễn ra như thế này.
 
Bó hồng hôm ấy nàng không cầm về. Những bông hồng nở sớm bao giờ cũng báo hiệu một điều đã thay đổi, một điều đã khác chứ không tuân theo sự sắp đặt ban đầu.
 
Tôi luôn nghĩ Câu chuyện có thể đã khác, chứ không phải mang theo sự tiếc nuối của cả hai như thế này.
 
 
Bốn năm đã trôi qua, tôi và nàng đều sống trong cuộc sống bên ngoài nhan nhản áp lực, cám dỗ, bất mãn và không công bằng, dù cả hai sống theo cách của riêng mình trong thế giới chung đó.
 
Trong thời gian ấy, tôi đã hôn ngấu nghiến và có những đêm trắng với những cô gái tôi đã từng yêu say đắm. Chúng tôi ngồi với nhau cả đêm ở những góc phuất trong phố cổ, bên cạnh những siêu thị tiện lợi.
 
Vài lần đi họp lớp, mấy đứa bạn cũ nhắc đến nàng cùng sự thay đổi đến chóng mặt. Nàng chăm chỉ mặc quần short hơn, trang điểm kĩ hơn, mặc áo khoét sâu hơn, kiếm tiền mua đồ hiệu bằng những việc chỉ dành cho chân dài. Bây giờ tôi mới biết việc dành cho chân dài đó là bán thuốc lá và bảo hiểm.
 
Thỉnh thoảng tôi cũng lân la qua Facebook của nàng, chúng tôi chào nhau và đối xử với nhau như hai người lạ đang tìm hiểu về nhau. Lại một lần nữa, chúng tôi dùng những câu chuyện cũ để bắt đầu nói đùa một điều gì đó, có thể là một điểu xảy ra trong quá khứ nếu không khác đi. Tôi và nàng không nói ra điều đó, nhưng lại úp mở cho nhau biết sự thú vị đang diễn ra ấy. Chúng tôi tự khai và thú nhận với nhau nhiều điều còn hơn cả lúc ngồi cạnh bên cạnh nhau. Những lời nói chỉ chứa đựng một nửa sự vu vơ trong đó.
 
 
Còn bây giờ, tất cả những gì tôi nghe nói về nàng đều đúng vào thời điểm này, khi tôi với nàng gặp lại nhau bên ngoài.
 
“Xin lỗi, Em đang trong giờ làm việc không ngồi được đâu ạ. Quản lý của em đang chụp ảnh kia kìa”. Nàng khẽ nói với nụ cười quen thuộc
 
“Vậy anh sẽ mua một bao”
 
“Anh không phải làm như vậy, anh đâu có hút thuốc. Anh có thể mời em uống nước sau khi em hết giờ làm”.
 
“Ơ kìa, không làm thế được đâu mày ơi! Luật đấy.” Cô bạn PG đi cùng nàng sửng sốt.
 
“Mọi chuyện có thể khác được mà”. Nàng bình thản đáp.
 
Nàng đi về phía những cánh tay đang giơ cao vẫy gọi nàng trong sự há hốc của lũ bạn của tôi. Trước khi đi, nàng ném cho tôi một cái nhìn làm tăng thêm sự chắc chắn cho những lời vừa rồi. Đám bạn tôi thấy thế ồ lên thích thú trước ánh mắt đưa tình của nàng.
 
Thế đấy, Chúng tôi có thể phát rồ lên vì một cô gái không quen biết, chúng tôi cảm thấy vui vẻ khi ở bên cạnh một cô gái không buồn cất lời chào chúng tôi, và đêm về tương tư một cô gái chỉ để lại dấu hiệu mơ hồ mà chẳng cần lý do, chẳng cần suy nghĩ nhiều.
 
Về phần mình, tôi nhìn những điều vừa xảy ra đó và thầm hỏi “Tại sao không?”.
 
Photo : Onelasttaco
Lan tỏa nếu thấy hay nhé:

Viết một bình luận