Những email nạc danh

Đến hẹn lại lên, mùa xuân đến đồng nghĩa với việc triệu chứng chảy máu không ngừng ở trong miệng của Vô Vi bắt đầu làm phiền anh. Đó là hậu quả khi sinh ra mang bệnh di truyền máu loãng, hay còn gọi là Hemophilia. Những đợt chảy máu trong miệng Vô Vi gần như diễn ra hàng ngày. Nó không gây đau đớn, nhưng máu cứ rỉ ở nướu hoặc lợi. Lúc thì âm ỉ, khi thì ồ ạt. Mỗi lần Vô Vi bị xuất huyết trong miệng như thế, cả đêm anh không ngủ được. Nhiều đêm anh không dám ngủ vì khi dậy máu chảy từ trong miệng sẽ thấm xuống gối trắng.May mắn là gia đình không hề biết đến, vì Vô Vi đã dọn ra ngoài ở riêng từ hơn một năm nay.

Quyết định nghỉ việc của Vô Vi trong sự ngạc nhiên của đồng nghiệp và bạn bè. Anh mới 25 tuổi, là một chuyên viên kiểm thử phần mềm với kỹ năng hoàn hảo và cuộc sống độc thân thú vị với vài cô bạn gái chỉ đi chơi chứ không yêu. Vô Vi thích đọc sách kỹ thuật, anh ưu tiên đọc về khoa học và công nghệ, nhưng cũng chẳng bỏ qua một cuốn tiểu thuyết nào của Haruki Murakami, dù chúng sai lè về mặt kỹ thuật.

Sau mấy năm làm việc chăm chỉ và chuyên tâm,Vô Vi thực sự cảm thấy không muốn làm gì cả. Anh nhận ra cuộc sống của mình chẳng thú vị gì hết nếu cứ cuốn vào guồng quay bất tận của công việc là kiếm nhiều tiền nhất có thể, tiêu hay đầu tư vào việc gì đó, mua sắm hoặc đi du lịch… Nó giống với việc ngày ngày xúc vài xẻng đất, đào một huyệt mộ cho chính mình.

5 năm làm việc liên tục, ngay cả những đợi nghỉ lễ dài đến bốn, năm ngày cũng chẳng chia lìa được Vô Vi với công việc. Khi ấy, nhựa sống lấp đầy trong từng mạch máu của anh, nó làm tan biến mọi mệt mỏi và là suối nguồn vô tận giữ cho sự đam mê luôn bùng cháy mà không đếm xỉa đến thời gian. Nhưng bây giờ cần một khởi đầu mới.

Vào một buổi sáng, máu đã không chảy khi Vô Vi bước vào một cửa hàng sách tên là “Book and Truth”. Anh quay lại cửa hàng vài lần và lần nào đến đây là đêm hôm đó thì không chảy máu. Vô Vi không tin vào những điều được gán ghép với quỷ thần, nhưng anh biết máu không chảy khi tới cửa hàng sách là có lý do của nó. Sau một đêm, nuốt từng đợt máu âm ỉ chảy trong miệng, Vô Vi viết một email nghỉ việc kèm theo cả thư tay gửi đến công ty. Khi mới chập choạng sáng, những tia nắng đầu tiên le lói trên mái nhà Vô Vi đã ra ngoài. Anh ăn cháo vì đêm lại chảy máu nhiều, mua một chai nước xúc miệng rồi gửi xe đi dạo vài vòng quanh hồ Hale và trở lại cửa hàng sách vào đúng tám giờ sáng.

Book and Truth không giống một cửa hàng sách. Toạ lạc trong một ngôi nhà với kiến trúc Pháp đầu thế kỷ 20, với màu sơn vàng đã bong tróc cùng những cửa sổ bằng gỗ mở đang mở toang đón ánh mặt trời. Ghé mắt nhìn vào trong là thế những bàn đọc, kệ sách bằng gỗ đen, cùng những bục đứng để viết hay đọc giống trong nhà thờ và hàng chồng giấy vàng cao quá đầu xếp ngay ngắn ở một góc. Book and Truth giống một nhà dòng tu kín nằm trong sự bảo về của những lời cầu nguyện thì thầm từ các tu sĩ ẩn danh.

Theo sự quan sát của mình, Vô Vi nhận thấy Book and Truth hoạt động dựa trên sự đóng góp và tính tự giác của cộng đồng. Bên ngoài cửa hàng, ngay dưới cửa sổ là một giá sách bằng gỗ tháo rời được gắn bên dưới.Trên giá xếp hai, ba chục cuốn sách mới tinh viết trên giấy vàng, nhiều sách vẫn còn thơm mùi mực in. Bìa sách bằng da, bìa cứng được trang trí thủ công tỉ mỉ và chau chuốt đẹp mắt. Lần nào vào đây, Vô Vi cũng ra đưa ngón tay lần từng cuốn sách một. Rất ít tiểu thuyết, toàn là sách của những cái tên chưa nghe bao giờ; số còn lại là tự truyện, phân tích, khám phá, kỹ năng… Giá sách nhỏ nhưng bù lại đầu sách lại nhiều lựa chọn. Không một cuốn nào đề giá cả, phía trên giá sách đặt một hòm gỗ gụ quý hiếm trông rất cổ có khe để đút tiền. Trên mặt hòm có đề chữ “Tuỳ tâm”.

Vô Vi để ý thấy rất ít người đi qua vào xem sách. Mọi người không ấn tượng lắm khi lướt qua vài cuốn sách trên giá. Trông chúng đều hoài cổ, quá dày và lạc điệu với thời đại công nghệ. Ấn tượng ban đầu khi Vô Vi bước vào trong cửa hàng là sự yên tĩnh đến khó tin. Có bốn, năm người cả đứng lẫn ngồi viết và đọc. Họ gần như không quan tâm đến sự xuất hiện của Vô Vi, tất cả vẫn chăm chú vào việc hiện tại. anh đi tới chỗ người thủ thư đang chăm chú viết bên chiếc bàn đón tiếp đặt ngay lối ra vào. Đó là một người trạc tuổi Vô Vi, khuôn mặt sáng sủa như một diễn viên Hàn Quốc, dáng người mảnh khảnh, tóc cắn ngắn với những đường tỉa kĩ lưỡng, đẹp đẽ. Nghe thấy tiếng chân, viên thủ thư ngước lên nhìn Vô Vi với cặp mặt tinh quái giống như thần Hermes luôn bày trò chọc phá các vị thần nhoẻn cười chào.

“Anh lại đến rồi đấy ạ”.

“Anh nhớ tôi sao?”. Vô Vi tỏ ra ngạc nhiên cùng trạng thái “Khó mà diễn tả sự thích thú khi được người lạ nhớ đến”.

“Không nhiều người quay trở lại cửa hàng với tần suất liên tục như anh, nhất là một người trạc tuổi cũng chọn cuốn “Truy tìm sự thật” mà tôi say đắm”.

“Vâng, tôi rất thích cuốn đó”. Vô Vi khẽ gật đầu.

Hai người tiếp tục bàn luận về một trường đoạn được trích trong cuốn “Truy tìm sự thật” đó. Câu chuyện về vị vua Trung Hoa cổ đại đã giết vua trước đó để cướp ngôi. Khi người chép sử chép lại rằng ông đã tiếm ngôi thì ngay lập tức bị chép đầu. Một quan chép sử nước láng giềng biết vậy xin thay thế và vẫn tiếp tục chép lại vua đã tiếm ngôi thì vua mới hỏi viên quan đó không sợ chết hay sao. Ông hiên ngang đáp lại rằng cái chết không giết được sự thật. Cuối cùng vua thở dài đồng ý cho phép chép lại vào sử sách là mình đã tiếm ngôi.

“Giống như vinh quang, sự thật cũng phải trả giá bằng máu”. Thủ Thư buông ra lời kết luận.

Hai người im lặng một lúc, mắt Vô Vi nhìn quanh cửa hàng sách. Cảm giác muốn gắn bó và sống ở nơi này tuôn trào trong anh.

“Tôi nghĩ mình hợp với nơi này”. Vô Vi lên tiếng.

“Không ai trốn chạy được vận mệnh của mình cả. Anh sẽ ở lại đây, giống như tôi cùng những người khác”. Thủ thư mỉm cười. Ánh mắt anh nhìn thẳng Vô Vi thay cho sự khẳng định.

Với vẻ vô tư lự, Vô Vi thú nhận “Tôi thích thư viện này. Ngay từ lần đầu tiên khi tới tôi biết sớm muộn gì sẽ quay lại. Cuối cùng tôi nghĩ mình đã tìm được công việc mà mình sẽ làm suốt đời không chán”.

“Chào mừng anh, chiến hữu”. Thủ Thử khẽ đặt tay lên vai Vô Vi, một hành động thay cho sự kết nạp.

Sau vài lời trao đổi, mọi chuyện coi như xong. Thủ thư dẫn Vô Vi đi một vòng giới thiệu với các thành viên trong thư viện. Cộng cả anh là 11 người chia thành hai ca và luôn đổi ca một cách linh động. Trong đó có cả những người làm việc qua internet. Người lớn nhất khoảng bốn mươi tuổi, người trẻ nhất thì chưa đến hai mươi. Những người trạc tuổi Vô Vi và Thủ thư chiếm đa số. Hơn một nửa là phụ nữ. Khi Thủ thư giới thiệu Vô Vi với từng người, ai cũng mỉm cười với anh và chẳng hỏi lý do tại sao anh lại gia nhập. Mọi thứ diễn ra giống như chào đón một người anh em đi xa trở về.  Công việc của tất cả là tự mình viết ra những cuốn sách, thể loại nào cũng được từ nguồn tư liệu khổng lồ ở Book and Truth và từ cộng đồng gửi đến. Yêu cầu duy nhất đó là sự thật, sự thật và sự thật.

Một phụ nữ hơn Vô Vi vài tuổi trẻ trung và yêu đời bắt tay anh và kể về một cuốn sách viết về những bức thư tình mình đang viết. “Trên những trang giấy, tình yêu đẹp giống như chúng ta nghĩ về nó”. Chị quàng lấy vai Vô Vi thì thầm với anh.

Sau buổi giới thiệu, Thử thư nói Vô Vi cứ quan sát mọi người làm việc trong vài ngày để xem việc nào phù hợp với mình.Vô Vi nói rằng những lần tới đây anh đã để ý tới việc mọi người làm rồi, vì thế sẽ không có gì khó khăn để bắt đầu cả. Anh ngỏ lời mình quan tâm đến “tư liệu của cộng đồng”.

“Nhiều người coi việc gửi email hay thư viết tay đến thư thư viện như một nơi giải toả và chia sẻ”. Thủ thư giải thích.”Tư liệu có thể nói là không có giới hạn. Vì thế hàng tỉ byte lẫn cả núi thư cộng đồng cần phải được phân loại. Từ đó tạo thành nguồn tư liệu tham khảo để ai đó viết nên những cuốn sách mới đóng góp cho thư viện”.

“Như thế liệu chúng ta có xâm phạm sự riêng tư của người khác không?”.

“Khi gửi email hay thư tay đến nơi này là “Những gì bạn chia sẻ không còn là của bạn nữa, chúng thuộc về dòng thời gian đang tiếp diễn”. Thử tủm tỉm cười. “Điều đang tiếp diễn là sự riêng tư của cộng đồng đã ở đây”.

“Mình sẽ nhận việc phân loại”.

Vô Vi ở lại thư viện nói chuyện với các thành viên cho tới 8 giờ tối. Mọi người chào nhau ra về, mỗi người một hướng. Anh ghé vào cửa hàng văn phòng phẩm, mua một cuốn sổ dày cỡ tiểu thuyết với những trang giấy trơn không kẻ dòng sẵn cùng mấy chiếc bút. Sau đó anh tạt vào cửa hàng tiện lợi, mua chai nước khoáng lớn mang về căn phòng trên tầng hai trong một biệt thự cổ thuê qua một ứng dụng điện thoại. Về phòng Vô Vi ăn tối với salad với cá hồi đông lạnh.

Ăn xong Vô Vi nhanh chóng dọn dẹp rồi ngồi xuống bàn làm việc có cửa sổ bằng gỗ sơn màu đen đã bong tróc ngay cạnh. Anh mở sổ, tự phân chia lập kế hoạch làm việc dù chưa biết ngày mai chính xác công việc phân loại ngày mai sẽ thế nào. Xuất thân là chuyên viên kiểm thử phần mềm, Vô Vi hiểu việc lập kế hoạch và ước lượng những gì sẽ xảy ra trong công việc quan trọng như thực thi công việc vậy. Ngồi lập kế hoạch cho tới 1 giờ sáng, Vô Vi mới gấp sổ lên giường đi ngủ. Lâu rồi anh mới cảm thấy một giấc ngủ có ý nghĩa nạp lại năng lượng như lần này.

6 giờ 30 sáng Vô Vi đã dậy, anh vui vì hai điều: Vẫn không chảy máu và bắt đầu công việc mới. Anh bật nước nóng, chống đẩy năm chục lần rồi đi tắm. Bên ngoài tiếng chim hót, tiếng rao của chị bán muối thật trong trẻo và yên lành. Anh tự chuẩn bị bữa trưa với cá hồi và salad mua hôm qua còn bữa sáng thì sẽ ra đầu phố ăn bánh mỳ trứng. Công việc ở Book and Truth cho phép tự dư ăn mặc, nên Vô Vi thích thú tự lên đồ với những gì mình thấy thoải mái nhất là áo phông trắng, jacket đen và một đôi Nike màu trắng. Vô Vi khoác trên vai balo đựng laptop và cuốn sổ mà anh đã viết ra kế hoạch cho công việc mới một cách tỉ mỉ.

Đúng 8 giờ, Vô Vi đã yên vị bên chiếc bàn vẫn hay ngồi mỗi khi tới cửa hàng sách. Khi anh đến thì Thủ Thư cũng vừa tới. Thủ Thư trêu đùa Vô Vi từ ngoài cửa cho đến khi đi bàn tiếp tân. Anh trao cho Vô Vi một phong bì bên trong có mật khẩu hòm thư của cửa hàng. Một bức thư viết tay chúc mừng Vô Vi với những dòng chữ đầy khích lệ nhưng không đề tên người gửi cùng một số tiền nhỏ tượng trưng. Mùi mực và tiền mới vẫn nguyên vẹn khi Vô Vi mở phong bì ra.

Lúc anh ngồi xuống vị trí quen thuộc thì những người khác cũng thay nhau kéo đến. Ai cũng chào Vô Vi và hỏi han vài câu. Ở phía trong, mùi giấy mới và cà phê hoà quyệt vào nhau tạo nên bầu không khí ấm cúng và tràn đầy sự thoải mái. Một phụ nữ ăn mặc lịch thiệp giống người có gia đình, khoảng trên dưới 40 tuổi tên là Nhu mang từng cốc cà phê đến cho các thành viên và cả Vô Vi nữa.

Đón tách cà phê từ tay Nhu,Vô Vi cảm ơn chị rồi giới thiệu về bản thân mình rồi cả hai ai làm việc nấy. Đúng như Thủ Thư nói, hòm thư của Book and Truth tràn ngập những email chia sẻ của cộng đồng. Đa số đều là than thở về công việc, cuộc sống, các mối quan hệ cùng nhiều chia sẻ khác nữa. Vài email nói đề cập đến việc họ bị mất chó, mèo kèm theo nhiều câu chửi rủa và than thở.

Vô Vi cẩn thận đọc từng chia sẻ, anh lấy sổ nhìn lại vào bản kế hoạch của mình cầm bút bắt đầu phân loại từng loại các email chia sẻ. Sau một buổi sáng, anh ước lượng mình đã đọc khoảng 250 tới 300 email chia sẻ.Vẫn còn hàng nghìn email cần phải phân loại, sẽ mất rất nhiều thời gian để đọc hết nhưng Vô Vi lại cảm thấy vô cùng phấn chấn. Anh biết rằng những email này chứa đựng rất nhiều dữ liệu “Thật” đúng theo nghĩa đen. nghĩ đến việc sử dụng những dữ liệu này rồi để ai đó viết nên những cuốn sách mới đã cảm thấy thú vị rồi. Tiếng chuông đồng hồ điểm 12 giờ trưa, khi ngẩng lên, anh thấy lác đác mấy vị khách. Cách hai dãy bàn đối diện Vô Vi là một thiếu nữ mặc đồng phục cấp ba tới từ lúc nào mà anh không biết. Em không đọc sách mà tới đây ngủ. Tóc em để xoã che kín cả đôi bàn tay mà đầu em đang tựa lên.

Đến giờ nghỉ trưa, cửa hàng sách tạm nghỉ nhưng vẫn để cửa cho khách vào. Mọi người tụ tập bên bàn ăn ở trong tận cùng cửa hàng sách. Ai cũng mang đồ ăn vì luật của cửa hàng là không nấu nướng gì bên trong. Một cách tối đa hoá mọi rủi ro cho những cuốn sách, là mạch máu duy trì sự sống của Book and Truth. Trong khi ăn, mọi người lần lượt chia sẻ về công việc mình đã làm trong buổi sáng. Thủ Thư thông báo đã bán được ba cuốn sách mới và nhận được sự đóng góp của một nhà thày phong thuỷ. Một anh chàng trẻ hơn háo hức kể việc sắp hoàn tất một cuốn sách mang tên “Tiềm năng và rủi ro về Bitcoin cùng các đồng tiền điện tử”. Tới lượt Vô Vi, vì là tân binh nên mọi người đểu dõi ánh mắt về anh. Xuất thân là dân công nghệ và lại theo đuổi một trong những công việc nhạt nhẽo nhất – kiểm thử phần mềm, Vô Vi không khó khăn gì trong việc trình bày những gì đã làm theo cách đi thẳng vào vấn đề, đưa ra các con số thực tế và giải pháp được cho là hiệu quả nhất.

“…Dữ liệu từ email chia sẻ là gần như là vô hạn và cách làm hiện tại sẽ không thể đọc kịp được thư mới.. Cách tốt nhất để không phải lụt trong email mới và cũ thì chúng ta hãy thêm vào trang web của cửa hàng một hòm thư khác. Trong hòm thư đó sẽ có một thuật toán tự động phân loại từng email vào từng nội dung mà chúng ta muốn. Như thế việc tiếp cận dữ liệu và khai thác sẽ trở nên dễ dàng hơn”.

“Khi nào sẽ có”. Thủ Thư lên tiếng hỏi, có người cũng lên tiếng “Đúng rồi, khi nào sẽ có hòm thư mới”.

“Ngay bây giờ chúng ta sẽ mua một tên miền, tối nay sẽ bắt đâu và có thể là ngày mai sẽ có”. Vô Vi đáp.

“Vậy thì làm thôi”.

Kết thúc giờ ăn trưa, Vô Vi lấy thêm một tách cà phê rồi quay trở lại bàn chỗ làm việc. Thiếu Nữ đã dậy, không chỉ ngủ mà còn khóc nữa. Khi em khẽ ngẩng lên nhìn Vô Vi nhìn thấy khuôn mặt trang điểm của lem nhem với do nước mắt. Em đang ở giữa ranh giới trẻ con và thiếu nữ. Một thoáng bối rối nhưng rồi Vô Vi liền bình tâm trở lại, anh quay ra bàn tiếp tân tìm Thủ Thư rồi quay về với một gói giấy ướt, một chai nước khoáng và hai chiếc bánh sừng bò đựng trong túi giấy trên tay. Không nói không rằng, anh đặt xuống bên cạnh Thiếu Nữ rồi tiếp tục đọc email.

Dù cố tỏ ra tập trung, nhưng Vô Vi không thể không chú ý đến những hành động khẽ khàng nhất của thiếu nữ. Em dang bóc gói giấy ướt, nhẹ nhàng lấy ra một tờ, khẽ nhìn anh thầm nói “Cảm ơn” rất nhỏ.

“Không có gì”. Vô Vi đáp lại bằng một giọng đều đều, máy móc của dân kỹ thuật giống như tiếng gõ lách cách trên bàn phím. Mắt anh vẫn không rời khỏi những email.

Thiếu Nữ sau khi lau sạch khuôn mặt lấm lem do lớp trang điểm xong thì cầm chai Lavie bóc lớp nilon nhưng loay hoay mãi mà vẫn không mở ra được. Cô khẽ nghiến răng, lẩm bẩm điều gì đó thì một cánh tay giơ ra đầy quả quyết từ phía Vô Vi. Anh lẳng lặng vặn chai nước khoáng rồi đưa cho Thiếu Nữ. Tiện tay anh lấy một chiếc bánh sừng bỏ từ túi giấy đặt lên trên.

“Em ăn đi”. Vẫn là ngữ điệu “lách cách” cất lên.

Lúc này Vô Vi mới nhìn rõ khuôn mặt của Thiếu Nữ. Anh thấy nét của một thiếu nữ Nhật Bản và Hàn Quốc. Đôi mắt xếch nhưng sinh động, môi đỏ không kiêu kì mà luôn phảng phất sự u buồn, sống mũi không cao lắm nhưng hoà hợp với khuôn mặt em. Ở em toát lên một nỗi bất mãn, sự tan vỡ và vô phương hướng đồng thời âm ỉ một sự bùng cháy được giấu kín bên trong.

Thiếu Nữ đáp lại lời mời bằng cách uống hết nửa chai nước và ăn hết cả hai chiếc bánh sừng bò. Sau đó em đeo tai nghe, mắt nhắm hờ, khẽ lắc lư theo giai điệu. Em quên đi hết mọi thứ xung quanh khi đắm chìm vào thế giới của riêng mình. Trông thấy vậy, Vô Vi khẽ mỉm cười. Suốt cả chiều cho đến khi nhá nhem tối, cả Vô Vi lẫn Thiếu Nữ dường như chẳng nhận ra rằng đã đóng đinh ở cửa hàng sách lâu hơn bất cứ ai. Người nào đắm chìm trong những quả cầu pha lê được tạo ra từ sự im lặng. Vô Vi nhìn vào laptop và ghi chép, Thiếu Nữ cũng chăm chú vào điện thoại và lướt nhẹ ngón tay trên màn hình.

Sau cùng, Thiếu Nữ đứng dậy, vươn vai làm các khớp xương khẽ kêu thành tiếng. Em nhún nhảy theo một điệu nhạc vô hình trong đầu, đeo ba lô và đi thẳng về phía cửa. Vô Vi ngoảnh lại khi nghe tiếng Thiếu Nữ kéo chiếc cửa gỗ kêu một tiếng nặng chịch rồi biến mất vào đám đông đang rao bước ngược lui bên ngoài. Có tiếng báo email mới gửi vào hòm thư, thi thoảng luôn âm thanh đó vang lên khi Vô Vi đọc. Hôm nay khá nhiều thư được đọc và phân loại. Vô Vi thầm tính mình đã đọc trên dưới 500 email, nhưng vẫn còn quá nhiều phải đọc chưa tính nhưng email mới. Vì thế, tối nay anh sẽ bắt tay ngay vào việc tạo ra một hòm thư, với những từ khoá phân loại và thêm vào lên trang web của Book and Truth – Một trong những trang web đơn giản nhất Vô Vi từng truy cập với hình ảnh chụp toàn cảnh cửa hàng sách cùng địa chỉ và hòm thư hiện tại.

Thủ Thư đi tới chỗ Vô Vi, tay cầm một cuốn sách được bọc lại kĩ lưỡng để mai chuyển phát nhanh vào Sài Gòn, anh nói rằng tất cả thành viên khác đều đã về. Vô Vi nói 1 tiếng nữa sẽ về, và nhờ Thủ Thư có thể mua giúp đồ ăn nhanh có được không.

1 tiếng sau khi về đến phòng, trên tay vẫn còn cầm chiếc doner kebab còn hơn một nửa mà Thủ Thư mua giúp, thì Vô Vi lại tiếp tục tục viết mã. Khi những ánh đèn quanh khu phố tắt dần, tiếng xe cộ mỗi lúc thưa dần, tiếng chào tạm biệt nhau đầy nuối tiếc của đôi trai gái phòng bên khi đã gần 12 giờ đêm, thì Vô Vi vẫn không ngừng gõ những ký tự. Anh muốn trước 8 giờ sáng mai, trên trang web sẽ có hòm thư mới.

Hôm sau, hơn 7 giờ sáng Vô Vi đã dậy khi mới chợp mắt được khoảng 3 tiếng đồng hồ. Book and Truth đã có hòm thư mới. Dù chưa hoàn hảo và đầy đủ những chức năng, nhưng ít nhất là nó sẽ chạy được. Hòm thư cũ được ẩn đi cho đến khi nào Vô Vi đọc xong toàn bộ email trong đó. Anh chống đẩy 50 cái trước khi tắm, rồi xuống tầng mượn chủ nhà chảo rán hai quả trứng cho bữa ăn sáng. 8 giờ, Vô Vi đã có mặt ở cửa hàng sách, kịp lúc với Thủ Thư đến mở cửa.

Thủ Thư nhận ra đôi mắt thầm quầng của Vô Vi như muốn nói rất cần bằng một tách cà phê ngay bây giờ. Vô Vi nói cảm ơn rồi bật laptop lập tức quay trở lại với những email trong hòm thư cũ, bản kế hoạch hoàn thiện các chức năng mới. Thi thoảng anh truy cập để kiểm tra xem có emai mới chưa. Hôm nay nhiều khách ghé thăm, già có trẻ có. Vô Vi nhìn họ tự hỏi tỉ lệ là bao nhiêu phần trăm trong số này đã gửi email đến.

Vô Vi đọc, phân loại email và viết mã đến trưa rồi đi ăn với vài thành viên trong Book and Truth cùng Thủ Thư. Khi quay lại thì Thiếu Nữ đã đến, nhưng không đọc sách mà ngủ, giống như lần đầu và hòm thư mới báo có email. Vẫn là bộ đồng phục hôm qua, mái tóc để xoã phảng phất một mùi hương dễ chịu. Nhìn Thiếu Nữ một lúc, anh tự đặt ra câu hỏi, liệu em tìm đến đây ngủ giống với lý do mình không chảy máu nữa hay không?

Vô Vi đọc email mới, nói về Book and Truth. Nội dung như sau:

“Sự thật là gì khi các người tự cho là viết về sự thật lại không nhận ra rằng đã phủ lên nó một sự giả dối đáng khinh. Các người là những kẻ nghĩ rằng mình đọc nhiều sách, viết lên những trang giấy và tìm đến cái cửa hàng này như một sự giải thoát khỏi thế giới thực cũng như trốn tránh thực tại của chính mình? Có những kẻ tự cho mình rằng mình là vệ sĩ bảo vệ cho sự thật ư? Hay chỉ viện vào nó để che giấu sự dối trá của bản thân? Đó mới là sự thật của nơi này, của những kẻ bấu víu vào nó và mong chờ sự hả hê khi được đóng vai Đấng cứu rỗi.

Mọi chuyện vẫn tiếp tục”.

Rõ ràng thư này nhắm thằng vào Book and Truth. Đọc xong, Vô Vi lại tiếp tục lướt qua hàng trăm email khác cho kịp kế hoạch 500 thư cho một ngày. Đối với một người sống trong thế giới của kĩ thuật, kiểm mã chằng chịt các con số như Vô Vi, thì chuyện có thư “thiếu tích cực như thế này” chẳng khác gì 1 lỗi viết mã trên 10 nghìn dõng mã.

“Nếu ngày mai “lỗi” vẫn xuất hiện thì sẽ là chuyện khác”. Vô Vi nghĩ thầm. “Còn bây giờ thì cứ lưu nó lại trên tiệp ghi nhớ đã”. Làm xong, anh quay lại những email khác trong hòm thư cũ. Có tiếng cựa mình, Thiếu Nữ đã dạy, em chầm chậm ngẩng đầu lên, dõi đôi mắt mơ màng nhìn đưa mắt người đối diện. Vô Vi cũng nhìn lại, chốc chốc anh đưa mắt nhìn lướt nhanh một email mà tay không ngừng gõ lách tách lên bàn phím.

“Anh thấy gì ở đây?”. Thiếu Nữ cất giọng hỏi, một âm thanh nhẹ nhàng như tiếng gọi một ai đó thân thuộc.

“Điều mình thích”. Vô Vi đáp, anh thấy mình vui khi nói thế.

“Chuyện tầm phào”.

“Tại sao?”

“ Bởi em không biết mình thích gì cả nên điều anh thích chẳng quan trọng với em”.

“Cứ tìm rồi sẽ thấy”.

“Không có gì cả. Mọi thứ đều không phải như cách “Cứ tìm rồi sẽ thấy” đâu chàng trai”. Thiếu Nữ thì thầm.

“Nếu em cho là không có gì thì đó sẽ là kết quả em tìm kiếm được”.

“Giọng lưỡi anh sặc mùi dạy đời và đạo đức giả”. Thiếu Nữ bĩu môi. “Em đi học đây”. Nói rồi Thiếu nữ vớ lấy balo đặt trên bàn, chiếc balo đính vài huy hiệu rảo bước đi về phía cửa. Khi chỉ còn một mình, Vô Vi lấy sổ ra, viết lên trang giấy màu vàng đánh số ngày tháng hôm nay “Ngày mai vẫn sẽ gặp”.

Hôm sau, ngay từ sáng đã email nạc danh lại được gửi đến, Một mã lỗi thứ hai. Nội dung như sau.

“Trong một cuộc lời nói đùa thì đến một nửa là thật. Vậy có bao nhiêu phần giả dối bên trong một sự thật? Nếu tất cả bảo màu đen là màu trắng thì hãy cũng nghĩ đó là màu trắng, vậy tìm màu đen để làm gì? Ngay từ đầu mọi thứ đã không phân biệt được rồi thì việc tìm ra sự thật có ý nghĩa gì không?”.

Mọi chuyện vẫn tiếp tục”.

“Phải, chưa đi đến cùng, chưa đặt được mục đích nên chưa kết thúc”. Vô Vi nghĩ. Anh tạm dừng công việc lại, ngả người về phía sau, hai tay chắp lại, những ngón tay khẽ chẽ vào nhau đăm chiêu nhìn vào màn hình laptop. Những dòng chữ của email nạc danh nhảy máu trước mặt anh. Vô Vi cảm thấy đây không phải là những email đầu tiên đến từ một người nạc danh gửi đến. Với cảm nhận của một kỹ sư kiểm thử, phân tích phần mềm với kĩ năng bậc cao, Vô Vi đoán trong hàng nghìn email chưa đọc, ít nhất cũng có vài email khác với nội dung như thế này. Tất cả đều đến từ một người.

“Tìm ra những email còn lại và người gửi đơn giản thôi, chỉ cần tăng tốc độ đọc”. Vô Vi rủ Thủ Thư đi ăn riêng để nói chuyện về những email nạc danh. Lần này anh mời, vẫn là bánh mỳ doner kebab.

“Liệu có khác gì tìm cây kim trong ổ rơm không?”. Thủ Thư nhón một miếng nhỏ trên chiếc kebab đầy ứ thịt hỏi.

“Không hẳn, chỉ cần một thuật toán chính xác là được. Mình đã có dòng mã đầu tiên rồi. Một trong số thành viên Book and Truth đã gửi những email đó”. Vô Vi bình thản nói.

Thủ Thư nhíu mày lại khi nghe chiến hữu ném một tin sét đánh xuống như vậy. Không còn những cái nhún nhảy tưng tửng và nét mặt vui vẻ thường ngày nữa, thay vào đó là vẻ lúng túng trước kết luận bất ngờ.

“Tại sao cậu chắc chắn như vậy?”. Thủ Thư dè dặt hỏi. “Và vì lý do gì mà cậu nghĩ là không phải mình”.

“Vì sự thật đập thẳng vào mắt”. Vô Vi mỉm cười. “Mình có nói là không phải cậu đâu, nhưng cậu biết trước thì cũng sao mà xoá được những gì đã gửi đi chứ”.

Thủ Thư nói rằng chuyện này giống như ở Anh trước đây vậy. Mỗi khi các thành viên trong chính phủ không hài lòng với điều gì trong nội bộ thì cá nhân sẽ gửi thư nạc danh công kích chính phủ đến các tờ báo. “Chuyện này thật điên rồ. Nhưng đó là việc chúng ta sẽ làm”. Thủ Thư khẽ thở dài.

Vô Vi đã đúng, nhưng vì không phải là vài email mà rất nhiều email với nội dung nhằm vào Book and Truth đã gửi vào hòm thư cũ trong được một thời gian. Lúc này đã đã gần 11 giờ tối. Chỉ còn mỗi Vô Vi ở lại, bên cạnh tách cà phê đã cạn từ lâu, bình nước cũng chỉ còn chút ở dưới đáy. Các bóng đèn cũng tắt hết trừ 2 bóng bên ngoài, bàn ghế xếp ngăn nắp im ắng từ lúc chập tối và các cuốn sách đã không còn dấu vết hơi ấm của những đôi tay cầm chạm trong cả ngày. Thủ Thư đã để lại chìa khoá sau khi cố nán lại tới 9 giờ tối. Anh không thể để cho hai con mèo đang rên rỉ vì đói chờ lâu hơn được nữa.

Vô Vi đứng dậy đi xung quanh vài vòng với đôi vai ê nhức và sống lưng mỏi từ xương cụt lên tới gáy do ngồi qua lâu. Vẫn chưa xong việc. Dù tìm thấy, phân loại ra cả trăm email nạc danh thành một tệp riêng đủ để viết thành một cuốn sách, nhưng Vô Vi vẫn chưa tìm ra ai là người gửi. Sự mệt mỏi lặng lẽ tìm tới Vô Vi, làm tiêu tan sự tập trung và hút cạn nhưng nỗ lực còn lại của Anh. Vô Vi hiểu dù có ngồi thêm vài giờ đồng hồ nữa thì cũng không giải quyết xong vấn đề. Anh tắt laptop, gập cuốn sổ ghi chú, rửa chiếc tách cà phê và khoá cửa đi về. Bên ngoài gió thổi lạnh làm rùng mình, ánh đèn ô tô nhá nhem xuyên qua lớp màn đêm mỗi khi phóng nhanh qua Vô Vi. Thi Thoảng có người đi nhanh về hướng ngược lại ở phía đường bên kia.

Về tới phòng, vừa thả người xuống chiếc đệm kê dưới sàn nhà lát gạch hoa, Vô Vi chìm vào trong giấc ngủ ngay quên cả ăn tối. Năng lượng trong anh bị rút cạn đến mức không đủ cung cấp cho một giấc mơ đêm nay.

Năm giờ sáng Vô Vi đã thức giấc. Đôi mắt mơ màng của anh khẽ nhìn về hưởng cửa sổ, trời vẫn nhá nhem tối trong những ngày đầu đông. Anh cảm thấy năng lượng đã được tái tạo lại sau một đêm ngủ ngon. Không có một giấc mộng nào nhưng có một điều thú vị khác đã thẩm thấu vào trong anh khi thức dậy là “Mình sẽ viết một cuốn sách”. Vô Vi khẽ cười khi nghĩ về điều này, anh cảm thấy phấn chấn muốn thực hiện ngay lập tức. Theo thói quen, anh vươn vai, làm mấy động tác khởi động rồi chống đẩy năm mươi lần trước khi tắm. Anh thay đồ, mặc một chiếc hodie màu đen với quần jean màu sáng cùng giầy Converse rồi nhẹ bước ra ngoài. Sau lưng luôn là chiếc balo quen thuộc lúc nào cũng theo sát như hình với bóng.

Anh mua một gói xôi ruốc với một chút vừng lạc thơm lừng của một bà cụ ngồi bán trên đường. Chốc chốc, lại có xe buýt lao nhanh trên đường mang theo vài vị khách còn ngáp ngắn ngáp dài. Tới Book and Truth thì Vô Vi liên khởi động laptop, rồi đi vào bên trong lấy cà phê pha sẵn từ tối qua.

Vô Vi giở sổ ghi chép, nhìn vào bản kế hoạch của mình rồi bổ sung vào đó một điều vẫn còn thiếu: Sản phẩm. Mấy hôm trước khi bắt đầu với công việc mới anh cho là mình hợp với phân loại, hoàn thiện phân loại và kiểm định phân loại. Còn bây giờ, anh hiểu mình sẽ làm gì tiếp theo sau khi vượt qua được sự bế tắc của phân loại. Trong kế hoạch, Vô Vi không ấn định lúc nào sẽ viết xong.

Vô Vi lấy một cuốn sách với gáy bọc da, những trang giấy không kẻ ly màu vàng giống như lông gà con ở trên trên một chồng sách như thế đặt ở chỗ Thủ Thư. Anh chọn bút viết, loại nét nhỏ phù hợp với cảm giác của mình rồi bắt đầu viết dựa trên dữ liệu đã thu thập được. Thi thoảng, Vô Vi dừng viết, cầm lấy tách cà phê nhấp từng ngụm nhỏ. Anh viết chậm hơn dự kiến, có những điểm tù mù khó kết nối đươc bởi việc chuyển từ dữ liệu sang một khái niệm dễ hiểu hơn, tổng hợp hơn trên văn bản là một điều mới mẻ với Vô Vi. “Được rồi, điều này giống như việc tập thể dục não hàng ngày thôi mà”. Vô Vi thầm nhủ.

7 giờ 15 phút thì Thiếu Nữ tới. Em đi qua nhưng thấy Book and Truth đã sáng đèn nên quay lại. Em mở cửa bước vào cất giọng “Xin chào” rồi tới thẳng tới chỗ Vô Vi ngồi, cũng là chỗ quen của em. Khi Thiếu Nữ bước vào, Vô Vi đứng dậy, nhìn em nói “Chào em. Cà phê nhé”. “Em chưa ăn sáng”. Thiếu Nữ so vai. “Em uống nước lọc”.

“Em không phải đến lớp sao?”. Vô Vi bâng quơ hỏi khi quay lại với một cốc nước lọc trên tay đưa cho Thiếu Nữ.

“Hôm nay em bùng”. Em cầm cốc nước rồi đi về chỗ mình hay ngồi, thả chiếc balo bịch một tiếng lên bàn, rồi nằm dài lên mấy chiếc ghế ngủ ngon lành.

Đã quen với sự thờ ơ, không quan tâm của Thiếu Nữ vì ngay chính Vô Vi nhiều khi mọi người hay trêu đùa gọi anh là một GEEK cực đoan nhất. Anh nhẹ bước quay về với công việc của mình. Không chỉ là những email, những dòng mã mà cuốn sách đầu tiên do chính bản thân viết ra. Nghĩ đến mục tiêu mình ấy, Vô Vi thấy một niềm phấn chân và vui sướng dân trào trong lòng.

“Anh này”. Vô Vi hơi giật mình khi Thiếu Nữ cất tiếng đầy nhỏ giọng. “Nếu sự thật được tạo ra để vừa ý con người thì đó cũng là sự thật phải không?”.

“Cụ thể hơn đi”. Vẫn thói quen máy móc của Mình vô vi dừng bút nói.

“Gia đình, bạn bè, trường học, yêu đương. Cái nào cũng cần vài điều kiện để thoả mãn chính nó, thì đó có liệu là sự thật như là sự thật không?”. Thiếu Nữ thở phào rồi bĩu môi.

Mất một lúc nghĩ, Vô Vi định nói lên ý kiến của mình nhưng rồi lại suy ngẫm tiếp khi cho rằng vẫn thiếu tính thuyết phục. Đôi ba lần như vậy anh mới khẽ trả lời Thiếu Nữ.

“Anh không biết”. Vô Vi thẳng thẳng thừa nhận. “Plato tuyên bố rằng Không nên coi trọng con người hơn sự thật và Socrates lúc đối diện với cái chết đã kiêu hãnh nói Sự thật quan trọng hơn sự sống”.

“Nói như thế hoá ra tất cả đều không đúng hả anh?”. Thiếu Nữ khẽ thở dài. “Theo anh thì sự thật là thế nào và có cách gì để tìm nó không?”.

“Là điều mà em biết nó đúng và không thể lảng tránh được. Khi em muốn tìm thì cứ đi rồi sẽ thấy”. Lời đáp lại thứ hai thì Vô Vi không do dự đến nửa giây. Anh cũng ý thức rằng mình đã nhắc lại một câu nói của hôm qua.

“Gớm, em hỏi chơi thôi mà anh lại háo hức thế. Nói chuyện với anh chán quá. Em ngủ tiếp đây”.

Hơn nửa giờ sau, khi Thủ Thư và những người khác lần lượt kéo tới thì Vô Vi cũng viết được cả trang rồi. Dù chậm nhưng anh rất vui, niềm vui của người biết điều mình đang làm. Thủ Thư rót thêm cà phê vào tách của Vô Vi, anh hất đầu về phía Thiếu Nữ đang say giấc nồng, thì thầm mấy lời trêu trọc Vô Vi rồi trao đổi mấy câu.

“Mình đang viết một cuốn sách. Nội dung dựa trên những email nạc danh”. Vô Vi nhấm một ngụm cà phê mặt mỉm cười khoe. “Mình nghĩ là sẽ rất thú vị, nhưng không biết lúc nào sẽ xong”.

Thủ Thư ồ lên một tiếng đầy thích thú, anh không ngừng nói đi nói lại rằng đó là một điều tuyệt vời và bản thân anh rất chờ đợi cuốn sách mà Vô Vi viết.

“Nhưng cậu vẫn sẽ tìm đi tìm người gửi những email chứ?”. Thủ Thư nhỏ giọng hỏi.

Đáp lại, Vô Vi chỉ vào chiếc laptop cùng cuốn sách đang viết đặt trên bàn như muốn nói rằng“Yên trí đi”.

Đến trưa, Thiếu Nữ thức dậy, em nhìn Vô Vi trong chốc lát rồi chậm chạp đeo balo lên vai, tiến về phía cửa khẽ nói “Chào anh”. Chập tối, mỗi khi Vô Vi dừng viết khi cảm thấy dòng chảy bên trong chậm lại, thì anh quay sang phân loại dữ liệu, viết mã hoàn thiện chương trình và đọc email mới gửi đến hòm thư. 8 giờ tối, Vô Vi rời khởi Book and Truth. Anh mua trứng ăn với sa lát trộn sẵn mua trong siêu thị. Vừa ăn vừa đọc lại những gì mình viết. Ăn xong, Vô Vi lại tiếp tục viết cho tới 2 giờ sáng, rồi ngủ 5 tiếng trước khi chống đẩy 50 lần, tắm, ăn sáng và đi thẳng tới Book and Truth.

Hôm sau cũng như thế, hôm sau, hôm sau nữa cũng thế. Mọi đều lặp lại, lặp lại và lặp lại như chính lời thì thầm mà mỗi sáng khi thức dậy Vô Vi đều tự nói với chính mình “Chúng ta là những gì chúng ta lặp lại hàng ngày”. Ngoại trừ hai điều là thực đơn các bữa ăn thay đổi thất thường giống như giờ giấc tới và đi đến Book and Truth của Thiếu Nữ.

“Anh đang viết gì vậy?”. Một hôm Thiếu Nữ hỏi khi đứng ở sau Vô Vi. Lúc này trời đã ấm hơn, em mặc áo sơ mi trắng với áo khoác mỏng. Chớm xuân, cửa hàng sách tấp nập hơn, khách ra vào nườm nượp. Mùi cà phê phục vụ miễn phí lan toả khắp các tủ sách.

“Câu chuyện về Người đi lắng nghe sự thật”. Vô Vi vẫn không rời khỏi bút đáp.

Thiếu Nữ ngồi xuống bên cạnh, một tay chống lên bàn, đầu ngả vào lòng bàn tay, mái tóc dài của em rủ xuống nói Vô Vi có thể kể qua được không.

“Bắt đầu từ việc một gã cảm thấy cuộc sống bình thường của mình là bất bình thường. Gã có bệnh chạy máu không đông rất thất thường, rồi đột nhiên máu ngừng chảy hoàn toàn khi gã bước vào cửa hàng sách. Hôm sau gã nhận công việc mới, lọc những bức thư chứa đựng sự thật gửi đến cửa hàng sách để làm tài liệu viết sách. Trong đó bao gồm những bức thư nạc danh tố cáo về cửa hàng sách. Gã theo dấu của những bức thư nạc danh đó và chép lại tất cả”. Vô Vi nhìn thẳng vào mắt Thiếu Nữ tóm tắt công việc của mình.

“Liệu có tìm được người gửi thư không?”. Thiếu Nữ gõ nhẹ lên mặt bàn hỏi.

“Sự thật quan trọng hơn người gửi”. Vô Vi đáp.

“Nếu đó không phải là sự thật mà giống với bịa đặt hơn thì sao?”.

“Có khả năng. Nhưng việc những bức thư được gửi đến đây thì công việc của anh là chép lại chúng một cách trung thực”. Vô Vi mỉm cười.

Cả hai im lặng khi một đôi bạn lại gần kệ sách phía sau nhìn qua một lượt rồi lại đi vào trong. Thiếu Nữ hết nhìn xuống đôi bàn tay của mình rồi lại ngước nhìn Vô Vi đúng ba lần rồi nhỏ giọng nói.

“Nếu em là người nạc danh đó thì anh có ngạc nhiên không?”.

Vô Vi lắc đầu, anh biết đó người gửi là Thiếu Nữ.

“Vậy sao anh có thể thản nhiên đến như vậy?”.

“Ai cũng có quyền gửi thư đến, viết về những gì mình muốn hay tự hỏi về sự thật và chất vấn nó là thế nào”. Vô Vi đưa ngón tay gãi nhẹ lên thái dương nói. “Anh đã chọn đến đây và việc của anh là đọc, lắng nghe và viết lại toàn bộ. Anh không quan tâm em hay bất cứ ai đã gửi thư đến”.

“Anh sẽ nói với mọi người chứ?”

“Anh đã nói là có một người trong nhóm đã gửi những bức thư rồi. Anh không tọc mạch nhưng …”

“Em hiểu, vì sự thật.” Thiếu Nữ ngắt lời Vô Vi. “Em đi đây, em không đủ kiên nhẫn để nghe anh thuyết giáo về sự thật này hay sự thật kia. Anh nên biết điều này, sự thật và dối trá giống như hai mặt của một đồng xu và chúng phản chiếu lại lẫn nhau dưới dạng sấp, ngửa khi anh tung đồng xu lên. Còn mặt nào là sự thật,mặt nào là dối trá thì tuỳ ở anh định nghĩa thế nào thì sẽ là như thế, Chúng không lệ thuộc vào luật Nhị nguyên mà nằm dưới sự nhìn nhận của những con người tự nhiên mình là tốt đẹp”. Thiếu Nữ đứng dậy, chỉnh lại áo rồi quang balo lên vai.

Hai vai Vô Vi rung lên khi nghe Thiếu Nữ nói đến “đồng xu”. Đó là chủ đề được đề cập đến trong email nạc danh mới đây anh đọc.

“Em đi đâu?”.

“Em không biết. Ngay đến sự thật là gì, cuộc sống là gì, yêu thích là gì em đều không biết”.

“Tại sao lại không biết khi qua những email em đã diễn gỉải về sự thật một cách thú vị đến mức anh phải viết lại để mọi người sẽ biết một góc nhìn khác về sự thật không?”. Vô Vi cũng đứng dậy, khẽ kéo tay em lại nhỏ nhẹ nói. “Sự thật em đang tìm là chính em. Em là nhân vật chính cuốn sách của anh và đã cho anh nhìn thấy những lát cắt khác về sự thật. Thừa nhận đi, em đã tung đồng xu và để anh truy tìm sự thật đấy”.

“Anh vẫn tìm dù cho sự thật đó không hoàn toàn là tốt đẹp?”

“Phải, chúng ta hãy chấp nhận rằng sự thật cũng chẳng hề là vẹn toàn. Cám ơn em đã giúp anh hiểu được điều đó”.

Đôi mắt Thiếu Nữ lại nhỏ lệ khi Vô Vi nói như vậy. Lúc này em đã thấu hiểu. Em quay mặt đi để Vô Vi không thấy đôi má đang ửng đỏ lên. Cái kéo tay vô tình đã gây ra sự chú ý với người xung quanh. Thủ Thư không tạt vào nói chuyện với Vô Vi nữa mà anh rẽ sang kệ sách bên cạnh vờ chọn sách như không biết gì cả.

“Anh bỏ tay em ra, mọi người đang nhìn kia kìa”. Thiếu Nữ thì thào.

Vô Vi mới lúng túng buông ra và vẫn cái giọng máy móc quen thuộc cất lời “Anh xin lỗi”. Khi ấy Thủ Thư lặng lẽ tiến đến ngay sau lưng anh dúi vào tay Vô Vi một chiếc khăn tay mới tinh rồi âm thầm rút lui.

Vô Vi đưa khăn cho Thiếu Nữ trong khi em chỉnh lại mái tóc. Em chấm nhẹ lên hai mắt khẽ sụt sịt một tiếng rồi ngẩng mặt kiêu kì nhìn Vô Vi nói.

“Bao giờ anh viết xong thì em sẽ quay lại”.

Vô Vi gật đầu nói “Em đã biết mình đi đâu chưa?”

“Em biết rồi nhưng em không nói với anh đâu. Em đi đây”. Thiếu Nữ huých mạnh Vô Vi rồi sải chân hết cỡ đi thẳng về phía cửa. Có tiếng em thì thầm một giai điệu mà giới trẻ đang chuộng.

Vô Vi nhìn theo cho đến khi Thiếu Nữ khuất bóng mới thôi. Anh cầm tách cà phê nhấm một ngụm dài rồi đứng một hồi ngẫm nghĩ những gì đã diễn ra và tự cười một mình. Cái cười của một người đã biết. Mấy tuần sau, Vô Vi cầm cuốn sách trong tay đi qua bàn Thủ Thư, giơ lên cho bạn xem rồi tiến tới cửa chính, rồi khẽ mở cửa chính, đặt cuốn sách anh mới hoàn thành vào giá sách nằm ở bên ngoài. Vô Vi đứng lại một lúc, ngắm nhìn từng nhóm người đi qua cửa hàng sách, những người chẳng ai quen biết nhau, vài đôi mắt lướt qua chiếc giá sách rồi lại rảo bước. Vô Vi thầm nghĩ rằng cuốn sách của mình có thể sẽ rất lâu nữa hoặc sẽ mãi nằm trên giá mà chẳng ai quan tâm đến. Nhưng thế thì đã sao, chấp nhận điều đó cũng là một cách anh ghi nhận lại mình đã trưởng thành hơn rồi.

“Xìn chào. Khách cũ lại đến ngủ đây”.

Đang khi Vô Vi quay người bước vào thì tiếng trêu đùa của Thiếu Nữ vang lên trong gió. Anh xoay người trở lại thì thấy Thiếu Nữ đã chọn xong sách trong giá. Là cuốn sách anh viết.

“Nhưng trước khi ngủ thì cũng phải đọc vài trang đã”.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lan tỏa nếu thấy hay nhé:

Viết một bình luận