CĂN BỆNH LẠ

“Kệ anh đấy, tôi ngất đây”. Dứt lời thì cô gái mặc chiếc áo hai dây mỏng tang màu trắng với cổ áo khoét sâu, nhìn rõ cả đầu vú hiện ra sau lớp áo mỏng tang bỗng lăn đùng ra giữa đường trước sự ngạc nhiên của Milo. Dù đây là một vụ va …

Đọc tiếp

NGƯỜI TRUNG BÌNH

Tôi là một người Trung Bình, và việc đầu tiên khi thức dậy tôi luôn muốn hoàn thành trước tất cả đồng nghiệp; đặt ngón tay lên máy chấm công vào tám giờ sáng. Tuy là một người Trung Bình, nhưng tôi là kiểu người Trung Bình diễn tròn vai, nếu không muốn nói là …

Đọc tiếp

CHUYỆN Ở HỒ LUÂN HỒI

  1. Nusi và người áo trắng. Tôi chia tay Nusi vào ngày 23 Âm lịch. Ban đầu là tình đơn phương, về sau thì yêu thật nhưng ngắn ngủi lắm. Tôi tin chắc chuyện này sẽ tạo nên hàng tràng cười vỡ ruột cho đám bạn, nếu bất chợt cao hứng tôi để lộ …

Đọc tiếp

NHỮNG BỨC TRANH MỘC VẼ

*Ai mong chờ một câu chuyện có cấu trúc abc hay một cái kết đẹp, xin hãy bỏ qua truyện ngắn này Mộc nói với tôi rằng, có hai kiểu đàn ông nàng thích. Kiểu thứ nhất sẽ làm tình với Mộc ngay lập tức sau khi tụt váy nàng xuống tận gót chân. Kiểu …

Đọc tiếp

NHỚ VỀ MÙA THU KHÔNG YÊN Ả

  Ký ức trong tôi về mùa thu là mùi hoa sữa cay nồng ở cung đường mà tôi với nàng đã cùng nhau dạo bước trong hai năm gần đây, cho tới khi nàng biến mất. Cái giá phải trả khi chấm dứt một mối quan hệ mà cái kết để lại là những …

Đọc tiếp

BAO NHIÊU CŨNG KHÔNG ĐỦ

Ngồi bệt dưới chân giường, tôi vô hồn nhìn đôi chân dài trắng muốt của nàng lần lượt xỏ qua chiếc quần lót ren màu hồng đầy khiêu khích. Nàng sắp rời khỏi căn phòng, rời xa chiếc giường êm ái mà trên đó suốt đêm qua tôi đã đè nàng ra làm tình một …

Đọc tiếp

NHỮNG KÝ ỨC RƠI RỤNG

Tôi không nhớ đã bao lâu sau khi thức dậy là bản thân vẫn còn nhớ về ký ức của đêm qua, mà không biến mất ngay trước khi tôi mới cảm nhận là đã từng trải qua. Ký ức đó đơn giản thôi, chỉ là tôi đã tắm lúc mấy giờ, phân vân sẽ …

Đọc tiếp

NHỮNG NGÀY CUỐI CÙNG CỦA CÒI.

Một thằng đần là những gì người khác mô tả về Còi sau lần đầu tiên gặp. Chắc chắc lần thứ hai tất cả vẫn đều giữ nguyên chính kiến của mình, như đá tảng không thể lay chuyển dù chỉ nửa phân. Tôi cũng vậy, bố mẹ cùng bà nội anh cũng thế. Nên …

Đọc tiếp

NGƯỜI CHIA BÀI

Cả tháng nay Ngọc đã không còn đi ăn trưa với đồng nghiệp, dù đó có là cô bạn thân thiết nhất cũng không. Trước đó Ngọc luôn là người khởi xướng, tổ chức những buổi ăn trưa giữa các chị em với nhau. Đúng 12 giờ kém 10, không nói không rằng, Ngọc khoác …

Đọc tiếp

Trần Đức Nhân